"Đông!" Một tiếng trầm vang thật lớn.
"Ai da" Hách Liên Ô La kêu lên một tiếng, ngồi dậy, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Viêm ở trên giường.
"Làm sao vậy Viêm?"
"Ngươi còn hỏi ta làm sao vậy?" Viêm trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói: "Hai tên nam nhân chen chúc trên một giường, một chăn, ngươi không chê nóng sao?"
"Ôi... Tại sao ta lại ngủ trong phòng ngươi vậy?" Hách Liên Ô La nhìn xung quanh trái phải, ánh mắt thoạt nhìn rất vô tội.
"Đúng rồi, đây là chỗ nào?" Viêm gãi gãi đầu tóc đen trơn mượt, bỗng nhiên có chút mất trí nhớ.
"Mỹ Nhân Tiêu nha." Hách Liên Ô La từ trên sàn nhà bò dậy, xoa mông nói: "Ngươi quên rồi sao? Tối hôm qua ngươi uống say tới nỗi không còn biết gì, ngay cả đường đi cũng không nổi, nên ta phải khiêng ngươi lên đây."
"Có sao?" Viêm giật giật đầu óc, chỉ cảm thấy trong đầu có một mảnh đủ mọi màu sắc tựa như bắn pháo hoa. Hình ảnh không ngừng lóe lên, có Y Lợi Á ăn kiến Hỏa Nha, có một ly lại một ly rượu nho, còn có một mâm lại một mâm thịt nướng...
"Ô Tư Mạn." Bỗng nhiên Viêm kêu lên.
"Hả?" Hách Liên Ô La đang lục tìm chăn, ngón tay hắn run lên thiếu chút nữa không cầm được.
"Vậy mà tối hôm qua ta lại mơ thấy tên kia." Viêm càng dùng sức mà xoa nắn đầu, giống như tự nhủ mà nói: "Chết tiệt, đây là loại giấc mơ gì vậy."
"Viêm, ngươi vẫn ổn chứ?" Hách Liên Ô La đem chăn đặt lại lên trên giường, nhỏ giọng hỏi.
"May mắn là ngươi a, Hách Liên Ô La." Viêm nhìn hắn nói: "Nếu lúc tỉnh lại nhìn thấy là gia hỏa kia, chắc hẳn ở đây sẽ xảy ra huyết án."
"Viêm, sao ngươi lại biết nơi này xảy ra huyết án?" Hách Liên Ô La kinh ngạc nói.
"Cái gì? Thực sự có huyết án?" Viêm nhanh chóng từ trên giường bò dậy. Hắn mặc một cái quần cộc, có lẽ là Hách Liên Ô La thay cho hắn. Lại ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt trên người, hẳn là đã tắm rồi, không cần nghĩ cũng biết là Hách Liên Ô La tắm giúp hắn.
"Chính là tối hôm qua, có hai tên đạo tặc tới Mỹ Nhân Tiêu, một tên đã bị bắt, còn một tên chạy thoát, náo loạn đến tưng bừng." Hách Liên Ô La cười nói.
"Vậy sao, tiếc là ta ngủ quá say, động tĩnh gì cũng không nghe thấy, nếu không ta cũng có thể đi bắt đạo tặc rồi." Viêm đi tìm quần áo, kết quả phát hiện y phục bằng sợi đay của hắn đang hong trên gậy gỗ, liền hỏi: "Cái này cũng là ngươi giặt giúp ta à?"
"Đúng vậy, tiện tay giặt luôn." Hách Liên Ô La nói.
"Giặt cũng thật sạch nha, tựa như mới vậy." Viêm thật cao hứng, sau khi mặc vào, đi đến bên người Hách Liên Ô La nói: "Thực là có lỗi, ngươi chiếu cố ta cả một đêm, ta còn đạp ngươi một cước, quả thật là không phải."
"Không có việc gì, ta lớn lên rắn chắc, tùy ý ngươi đá như thế nào đi chăng nữa cũng không có vấn đề."
"Con người ngươi", Viêm cười nhìn Hách Liên Ô La nói: "Sao lại có ý tứ như vậy chứ."
"Viêm, có ý tứ này có thể giải thích cụ thể một chút không?" Hách Liên Ô La xin chỉ bảo.
"Cái này ư... Nó có nghĩa là rất tốt lại cộng thêm thú vị." Viêm nghĩ nghĩ nói: "Ngươi rất tinh tế lại dí dỏm, hơn nữa cái gì cũng biết, cũng sẽ không so đo mọi chuyện, có thể nói, khắp người ngươi đều là ưu điểm."
"Vậy ngươi cảm thấy sẽ có người thích người như ta không?"
"Ta biết rồi, ngươi đang lo lắng bộ dạng nha linh thuật sĩ này sẽ dọa cô nương nhà người ta phải không?" Viêm nở nụ cười, vỗ vỗ đầu vai Hách Liên Ô La: "Ngươi yên tâm đi, nếu ta là cô nương ta sẽ chọn gả cho ngươi, nhìn người cũng không nên chỉ nhìn ngoại..."
Viêm còn chưa nói xong, đột nhiên liền dừng lại.
Hách Liên Ô La muốn nói gì đó, Viêm giơ tay ý bảo: "Suỵt."
"Ngoài cửa có người."
Hách Liên Ô La nghiêm nghị mà đứng, Viêm giống như một con mèo khẽ bước đến phía sau cửa, nắm lấy cánh cửa kéo ra một phát.
"Ui da!"
Có người lăn long lóc tiến vào, vậy mà lại là Y Lợi Á!
"Y Lợi Á, ngươi đang làm gì vậy?" Viêm thực giật mình hỏi.
"Viêm, Viêm..." Mặt Y Lợi Á đỏ bừng, từ trên mặt đất bò dậy, liếc mắt nhìn Viêm một cái, sau đó lại nhìn về phía Hách Liên Ô La, Hách Liên Ô La hơi mỉm cười với hắn.
Y Lợi Á khẩn trương không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
"Viêm, sắp đến giữa trưa rồi, mà ngươi còn chưa dậy, nên ta tới xem tình hình như thế nào." Y Lợi Á nhìn Viêm nói tiếp: "Nhưng lại sợ quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, cho nên bèn chờ ở ngoài cửa."
"Cái gì? Đã đến giữa trưa!" Vẻ mặt Viêm kinh ngạc: "Vậy mà ta lại ngủ một giấc đến tận bây giờ, không biết muộn như vậy mới quay về Doanh trại Đấu Thú có bị xử phạt hay không nữa."
"Người khác thì có khả năng, nhưng ngươi hẳn là không thể nào." Hách Liên Ô La mỉm cười nói: "Dẫu sao ngày hôm qua lúc chúng ta đi ra, cũng không có ai ngăn lại."
"Hy vọng là như vậy." Viêm gật đầu nói: "Được rồi, chúng ta đi xuống tính tiền đi. Ôi, rượu nho ở đây quá mạnh, ngày hôm qua ta quả thật là say đến đến rối tinh rối mù, may mà có hai người các ngươi chiếu cố ta."
"Lại đây, uống chút nước trước đi." Hách Liên Ô La đổ một ly trà xanh đưa cho Viêm. Y Lợi Á vội vàng sắp xếp lại đệm giường.
Chờ mọi thứ được thu dọn xong, ba người cùng nhau xuống lầu. Y Lợi Á còn khăng khăng đi ở phía sau Viêm cùng Hách Liên Ô La, trông cứ như là người hầu của bọn họ.
Viêm không nhịn được quay đầu lại hỏi Y Lợi Á: "Hôm nay ngươi bị làm sao vậy? Một chút âm thanh cũng không có."
Nếu là ngày thường, Y Lợi Á đã sớm nói ríu rít, ví dụ như thịt nướng hôm qua ra làm sao, ăn ngon như thế nào.
"Chắc là hắn sợ tính tiền, cho nên tránh ở phía sau chúng ta." Hách Liên Ô La nhỏ giọng cười nói.
Viêm bừng tỉnh đại ngộ, cười ha ha lên: "Y Lợi Á, ta thật sự là đã xem thường ngươi, không ngờ ngươi còn có bực này tâm cơ."
"Ta nghèo mà." Y Lợi Á mỉm cười nói.
"Biết ngươi nghèo rồi, cứ yên tâm đi." Viêm hào phóng nói: "Ta sẽ không để ngươi trả tiền, chẳng phải còn có vua Tây Lương..."
"Cái gì, ngươi đã biết rồi à Viêm?!" Y Lợi Á vốn đang khẩn trương tức khắc trừng mắt Viêm. Tối hôm qua hắn không ngủ suốt một đêm, đứng ngồi không yên ở trước bàn thịt nướng.
Nghĩ đến Viêm say đến mơ màng hồ đồ, lại bị Quân thượng khiêng lên lầu, thì đã biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.
Quân thượng bá đạo, từ trước đến nay là người tùy tâm sở dục, mà Viêm thì... một chút phòng bị cũng không có.
Y Lợi Á cũng không hiểu chính mình bị làm sao, Quân thượng hiếm khi có được cơ hội cộng độ xuân tiêu cùng Viêm, đáng lẽ hắn nên vui mừng thay Quân thượng mới đúng, vậy mà trong lòng lại nghẹn muốn chết.
Cộng độ xuân tiêu: giữa vợ và chồng hoặc giữa bạn trai và bạn gái, cùng nhau ngủ ngon, nói chung là những người yêu nhau hoặc vợ chồng qua đêm với nhauCòn cảm thấy Viêm thật sự đáng thương, vẫn luôn không hay biết gì.
Nhưng hắn lại trăm triệu không dám quấy rầy hứng thú của Quân thượng, chỉ có thể xoay quanh như kiến bò trên chảo nóng.
Sau đó, hắn lại mơ hồ nghe được tiếng kêu của tuyết ưng, cảm thấy kỳ lạ, tại sao tuyết ưng cũng ở đây? Quân thượng cố ý muốn tới Mỹ Nhân Tiêu, lại còn mang theo tuyết ưng, là muốn làm gì?
Hắn nghĩ không ra, chỉ là cảm thấy chuyện đêm nay không đơn giản như vậy.
Thật vất vả trợn tròn mắt chịu đựng được đến hừng đông, hắn rốt cuộc cũng chờ không nổi mà vọt lên trên lầu, muốn coi thử xem Viêm thế nào, kết quả cửa phòng Viêm đóng chặt, bên trong không có một chút động tĩnh.
Là hắn còn chưa có tỉnh, hay là... Y Lợi Á lại không thể mạo muội đẩy cửa đi vào, chỉ có thể ngồi xổm trước cửa nghe góc tường.
Nghe giọng nói trung khí mười phần của Viêm đang la hét linh tinh, cái gì mà hai nam nhân chen chúc cùng nhau không nóng à, Y Lợi Á bất giác mỉm cười.
Trung khí mười phần: tràn đầy năng lượngXem ra tối hôm qua cũng không xảy ra chuyện gì, nếu không, hiện tại Viêm cũng sẽ không còn tâm tình mà "cãi nhau".
Bất quá, điều này chứng tỏ Quân thượng đối với Viêm là nghiêm túc, cho dù có cơ hội, cũng không xem Viêm là như đối tượng mua vui.
Y Lợi Á còn không kịp vui vẻ, đã ý thức được một chút khác thường.
Đối với Y Lợi Á mà nói, Quân thượng như vậy thật là xa lạ, bởi vì Quân thượng chưa bao giờ để tâm đối với bất luận kẻ nào.
Trong lòng Y Lợi Á vừa mới thoải mái lại nổi nên cảm giác đau đớn. Hắn thực lòng cảm thấy, trải qua đêm nay, tuổi thọ cũng phải giảm hết vài năm, bởi vì tâm tình phập phồng thật sự là quá lớn.
Hiện tại, Viêm lại nói vua Tây Lương gì đó, chẳng lẽ hắn đã biết?...
"Ta nói sai cái gì à? Viêm thấy Y Lợi Á sắc mặt không tốt lắm, có chút lo lắng.
"Viêm, vừa rồi ngươi muốn nói cái gì?" Hách Liên Ô La ôn nhu hỏi.
"Ta hả?" Viêm gãi nhẹ hai má một chút nói: "Vừa rồi ta muốn nói có vua Tây Lương coi tiền như rác trả tiền nha."
"Hả?" Y Lợi Á ngẩn người, ngay sau đó mới phản ứng lại, Viêm muốn nói chính là số tiền này đều là Quân thượng ban cho.
"Còn không phải sao?" Hách Liên Ô La cười cười, bộ dạng thực vui vẻ.
Y Lợi Á nhìn Viêm lại nhìn Hách Liên Ô La, âm thẩm lau chùi mồ hôi trong lòng bàn tay.
Ba người đi xuống lầu một, không nghĩ tới lầu một thật sự rối loạn. Tiêu phu nhân đang nói chuyện cùng quan sai, nhiều nơi còn có binh lính canh gác.
Các khách nhân sáng sớm đã chạy hết, hóa ra chỉ còn dư lại ba người bọn họ.
Tối hôm qua Mỹ Nhân Tiêu gặp kẻ trộm, ầm ĩ ra án mạng không nói, còn dây dưa tới một vụ án lớn, buôn lậu thạch sơn. Tất cả mọi người đều biết Quân thượng có bao nhiêu chán ghét đối với dân gian buôn lậu thạch sơn. Từ trước tới nay đều nghiêm hình xử trí, cho nên sắc mặt Tiêu phu nhân khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi.
Viêm vốn định tìm nàng để tính tiền, nhưng bị quan sai hung thần ác sát ngăn lại, thúc dục bọn họ mau rời khỏi, đừng làm trở ngại ban sai.
Ban sai: giải quyết các công việc cho chính phủ hoặc quân đội, chẳng hạn như thu tài sản, thu của người hầu, v.v... ngày xưa là làm việc cho quan phủ, triều đình.Viêm bèn lưu lại một ít tiền ở trên quầy, cách cánh cửa nghe được Tiêu phu nhân ồn ào ở bên trong: "Làm sao ta biết được số thạch sơn bị vỡ đó từ đâu ra? Tại sao các ngươi không đuổi theo tra xét đầu dã thú kia, thật là hù chết lão nương..."
"Vừa rồi chẳng phải ta đã hỏi ngươi dã thú kia trông như thế nào sao, chính ngươi cũng nói không rõ, cái gì mà mắt lớn như ngôi sao, làm sao có thể." Quan sai lớn tiếng bác bỏ Tiêu phu nhân: "Ngươi đừng vọng tưởng dời đi tầm mắt, nhà kho của người chất nhiều thạch sơn như vậy, thậm chí có thể nổ bay nửa tòa thành, ngươi lại nói không biết tại sao có?"
"Dã thú?" Viêm thầm nghĩ: "Mỹ Nhân Tiêu mà cũng có dã thú lui tới sao?"
Nhưng tối hôm qua thật sự là động tĩnh gì hắn cũng không nghe thấy, có chỉ là... Ô Tư Mạn.
Viêm lắc lắc đầu, khiến bản thân mình mau chóng quên đi... Giấc mộng xuân sắc vô biên kia.
"Làm sao vậy?" Hách Liên Ô La hỏi: "Đau đầu à?"
"Chỉ là cảm thấy sau này chúng ta không nên tới chỗ này nữa", Viêm nhíu mày nói: "Nơi này thật tà môn."
"Bởi vì dã thú?" Hách Liên Ô La hỏi.
"Không, bởi vì..." Hai chữ mộng xuân Viêm nói không nên lời, ngược lại nói: "Bởi vì uống rượu hỏng việc, chúng ta mua ít bánh nướng thịt bò trở về ăn đi."
"Được, lần này thì do ta mời khách đi." Hách Liên Ô La đi theo bên cạnh hắn.
"Được thôi, được thôi." Y Lợi Á ở phía sau nhảy nhót nói, hắn dường như thay đổi thành một người khác, cho dù Hách Liên Ô La nói cái gì, hắn đều một mực gật đầu nói được.
Thế cho nên Viêm cũng hoài nghi, tối hôm qua có phải Y Lợi Á đã rước lấy cái gì phiền toán, lại được Hách Liên Ô La giúp đỡ giải quyết hay không, nếu không thì sao hắn đột nhiên lại chịu cúi đầu với Hách Liên Ô La?
Bất quá, trong khi Viêm đang nghĩ rốt cuộc Y Lợi Á chọc phải chuyện gì phiền toái, thì chính hắn lại rơi vào một cái phiền toái lớn hơn, cũng càng khó giải quyết hơn.
"Tại sao lại có nhiều người như vậy?" Y Lợi Á cắn bánh nướng thịt bò mới ra lò ở trong miệng, trở lại Doanh trại Đấu Thú đã thấy có nhiều người vây quanh ở hàng rào sắt trước cổng lớn xem náo nhiệt.
"Là danh sách những trận thi đấu tiếp theo đã được dán lên." Viêm nói. Lúc mới tới Doanh trại Đấu Thú, hắn từng thấy một tấm gỗ lớn được buộc bằng dây thép ở trước cổng, trên mặt có viết chữ Tây Lương bằng bút màu xanh lục.
Ngay từ đầu Viêm còn tưởng là các loại quy tắc nhập doanh, về sau mới biết đó là tên những thú đấu sĩ phải tham gia trận đấu tiếp theo.
Danh sách tên này cứ cách mười ngày mới đổi một lần, mà mãi đến lần đổi danh sách tiếp theo, những cái tên trên đó mới có thể thay thế.
Tên của những thú đấu sĩ bị tử vong trong lúc thi đấu sẽ bị gạch đi bằng bút đỏ, cho nên khi danh sách tên vòng thi đấu tiếp theo được thay mới, có thể thấy được rất nhiều gạch màu đỏ vạch trên tấm gỗ, nhìn thấy thật ghê người.
Những cái tên màu xanh lục có thể lưu lại, chính là anh hùng trong cảm nhận của những người xem đấu thú, người đặt cược hắn thắng cũng sẽ có rất nhiều.
"Tại sao lần này lại công bố sớm như vậy, không phải là ngày mai mới có danh sách sao?" Y Lợi Á ăn hai ba miếng xong bánh nướng, muốn chen vào nhìn cho rõ ràng, nhưng người vây xem quá nhiều, hắn bị cản lại ở bên ngoài.
Cũng may vóc dáng Hách Liên Ô La cao, không cần lên phía trước chen chúc cũng có thể thấy được.
Danh sách rất dài, có tới năm mươi người.
Nhưng mà so sánh với hơn một ngàn thú đấu sĩ, một vòng thi đấu có năm mươi người cũng không tính là nhiều.
Khi Hách Liên Ô La đang chuyên chú nhìn danh sách thi đấu, một người qua đường vội vàng chen qua từ vai trái của Viêm, nhét một đoạn vải vụn vào trong lòng bàn tay hắn.
"Ai?" Viêm ngẩn người, nhưng không lập tức mở tay ra nhìn, mà là đem miếng vải nắm chặt ở trong lòng bàn tay.
Người nọ nếu muốn hành thích hắn, thì sẽ dùng chủy thủ. Nhưng gã lại dùng mảnh vải, hiển nhiên chỉ là muốn mật báo tin tức.
"Thuần Vu Viêm?" Hách Liên Ô La đột nhiên thì thầm.
"Hả?" Người nhiều như vậy, còn chen tới chen lui, Viêm cho rằng Hách Liên Ô La tìm không thấy chính mình, bèn lắc lắc tay nói: "Ta ở đây."
"Trận đấu tiếp theo có ngươi." Hách Liên Ô La duỗi cánh tay dài, chỉ vào cột cuối cùng trên danh sách.
Ba chữ "Thuần Vu Viêm" được viết rất qua loa, tựa như không thể vội vàng hơn nữa.
"Đúng là Viêm rồi!" Không đợi Viêm mở miệng, Y Lợi Á đã hoảng loạn mà kêu lên trước: "Đây là có chuyện gì vậy?!"