“Cái gì?” Thanh âm kinh ngạc từ Bạch Mộc và Tôn Nhất đồng thời vang lên!
Trong góc phòng, Không Thái cũng lặng lẽ suy nghĩ, quan sát tình hình bọn họ.
“Được rồi! Hôm nay cứ để anh dọn dẹp phòng này cho! Coi như tiền mướn phòng!” Đằng Tú không thèm để ý ánh mắt
hoảng hốt cùng cự tuyệt của bọn họ, rất tự nhiên nhặt lên các mảnh gỗ bên cạnh.
Bạch Mộc bay đến bên người Tôn Nhất, nhẹ nhàng hỏi: “Ừm, học trưởng, anh
thực sự muốn cho anh ta
ở chỗ này hả!”
Gương mặt Tôn Nhất đần thối ra, nhìn chằm chằm bóng lưng Đằng Tú, mắng: “Cái tên mặt dày này!” Nắm lấy Bạch Mộc, hừ lạnh một tiếng: “Đi theo anh!” Chớp mắt đã vọt vào phòng tắm!
“Học trưởng,
anh
nhéo thịt em
rồi! Đau quá!” Bạch Mộc giùng giằng kêu to.
Lúc này Tôn Nhất mới chú ý, bản thân nhất thời bị biểu ca chọc giận mà mất khống chế, vội vàng buông tay, nhưng thần sắc vẫn lạnh lùng, nói: “Cởϊ qυầи áo ra!”
“Cái, cái gì?” Bạch Mộc thoáng chốc khẩn trương.
Chẳng lẽ học trưởng lại muốn cùng mình….
Mặt sau, cậu
thật sự không muốn, những trải nghiệm kinh khủng trước đó vẫn rõ rệt như cũ, hiện tại sau P vẫn còn đau xót nóng rát, theo bản năng hướng lại gần bồn tắm, ý đồ trốn vào đó để không ai thấy!
Miệng Tôn Nhất hơi kéo lên một chút, hắn thích nhìn
dáng vẻ Bạch Mộc sợ sệt, đặc biệt khả ái, lần thứ hai tâm nổi hứng trêu đùa!
“Bạch Mộc? Em đâu rồi?” Hắn làm bộ như không thấy Bạch Mộc, một bên ngó nghiêng xung quanh, một bên mở vòi nước nóng, còn vặn nhiệt độ cao nhất, nước nóng chảy ra!
Nước nóng hổi, chảy vào trong bồn, trực tiếp xối lên da thịt mềm mại của Bạch Mộc.
“A!” Bạch Mộc bay cao ba thước, che P bị phỏng bay lên trên bồn tắm, kêu gào: “Bỏng chết ta! Bỏng chết ta!”
Quay đầu, thấy nụ cười giễu cợt trên khuôn mặt Tôn Nhất, liền giận không kiềm được: “Học trưởng, anh
muốn mưu sát u linh hả?”
Tôn Nhất cười tà, phun ra hai chữ: “Nói nhiều!” Hai tay kết ấn, đối Bạch Mộc hô: “Rơi!”
Bịch! Bạch Mộc từ không trung theo đường thẳng rơi xuống! Bọt nước văng lên tung toé.
Cùng lúc đó, âm thanh thảm thiết như heo bị gϊếŧ từ trong miệng cậu
truyền ra: “A….!”
Lúc này, bồn tắm đã đầy nước nóng, hơi nóng từ mặt nước lượn lờ bên trên, vấn vít bay lên, Bạch Mộc vẫy vùng muốn thoát ra, lại phát hiện cơ thể phi thường
nặng nề, căn bản bay không nổi!
Cơ thể cậu
vốn nhỏ, lúc này mực nước vừa vặn qua khỏi đầu,
cậu
thống khổ đập đập, đầu vừa nhô lên: “Cứu….. Ọc ọc ọc…” Rồi chìm xuống.
Lại gắng sức vật lộn vài lần, đầu vừa ngoi lên, lại chìm xuống….
Tôn Nhất thong thả ngồi bên cạnh bồn tắm, vừa
thưởng thức dáng vẻ Bạch Mộc thống khổ, vừa
vốc
nước nóng lên người cậu, mỗi lần sẽ
nói với Bạch Mộc: “Đến niên đệ, anh
giúp em
tắm rửa!”
Đầu Bạch Mộc thật vất vả mới trồi lên được, mắng to: “Tắm cái đầu anh! Ọc ọc ọc…” Lại chìm xuống!
“Đừng ngại, anh
hảo hảo giúp em
rửa sạch một chút!” Kéo Bạch Mộc từ trong nước lên đặt trên chân mình.
Bạch Mộc rốt cuộc
tránh khỏi hấp lực của nước, nằm ở trên đùi Tôn Nhất, như bắt được cọng rơm cứu mạng, kéo dài hơi tàn. Giọt nước trên người tí tách rơi, đem quần Tôn Nhất thấm ướt.
Cậu
nửa chết nửa sống quay đầu, giận trừng hắn: “Học trưởng, vừa
nãy anh làm gì em?”
“Em
đây ra lệnh cho anh
sao? Khẩu khí thật lớn!” Tôn Nhất có chút bất mãn, hắn hung hăng đánh
một cái lên P trắng mịn nộn nộn kia.
Mông Bạch Mộc vốn bị nước nóng làm bỏng, bây giờ còn
bị đánh như thế, nhất thời cảm thấy một trận nóng hừng hực, cậu
đau đến nhe răng nhếch miệng, xua tay, mắng: “Anh
là tên cuồng bạo
ngược!”
“Cuồng bạo
ngược? Ha ha!” Tôn Nhất cười tà, bàn tay tiến vào bí kính của cậu, chạm nhẹ một chút.
“A…!” Bạch Mộc không hề chuẩn bị tâm lý, sắc mặt đau đến biến sắc!
“Kiên nhẫn một chút!” Tôn Nhất thu hồi lời nói đùa giỡn, thanh âm trở nên ôn nhu, mang theo chút đau lòng, “Vừa rồi biểu ca nói cho anh
biết, sau khi làm xong phải xử lý một chút, không thể để dương khí xâm nhập vào trong cơ thể, sợ em
sẽ chịu không nổi!”
“Sao không nói sớm, ân….” Oán trách, đau đến không nhịn được, phát sinh tiếng rêи ɾỉ khổ sở bị kiềm nén.
Tôn Nhất nghiêm túc vì cậu
xử lý, nhưng bởi vì lần đầu tiên làm loại chuyện này mà không chú ý kỹ lực đạo, mạnh bạo đem cái mông của cậu
phá hư!
“Ngao!” Bạch Mộc ôm P vọt lên, lại do cơ thể quá nặng, mà rớt
xuống đất, huy hoàng bày ra tư thế con chó.
Tôn Nhất không kịp phản ứng, ngây ngẩn cả người.
Cậu
tức giận che P bò dậy: “Học trưởng, anh
không bắt nạt em, trong lòng sẽ khó chịu phải không?”
Tôn Nhất vô tội nhún nhún vai: “Sorry! Không cẩn thận lỡ tay
mà!” Vươn
tay muốn đỡ
lấy Bạch Mộc, cậu
bị dọa sợ mà
lui về phía sau, xua tay liên tục!
“Đừng đừng! Đừng đυ.ng em!”
“Ân?” Mạn bất kinh tâm hừ một tiếng, vỗ vỗ đùi: “Vậy chính em
nằm úp sấp lên đây?”
“Không muốn!” Bạch Mộc trừng mắt to, lạnh lùng từ chối!
“Na?” Trong con ngươi thoáng qua một tia tà ác, “Em
muốn anh
dùng bạo lực?”
“Anh dám?” Khóe miệng tức giận co quắp.
Một tay Tôn Nhất kết ấn, cố ý bày ra tư thế sắp sửa kéo cậu
về.
“Chờ một chút!” Bạch Mộc thấy thế, vội vàng đưa tay kêu dừng, đôi mi thanh tú nhăn lại, gãi đầu một cái hết sức không tình nguyện: “Em, em
tự mình tới!”
Môi khẽ nhếch, cười cười: “Được! Vậy chính em
tới!”
“Không phải!” Bạch Mộc cả giận nói: “Em
là nói, tự em
xử lý!” Ngồi xổm xuống, đưa tay về phía sau.
Tôn Nhất kinh ngạc nhìn Bạch Mộc, tiểu tử này cũng quá dơ dáy mà! Con ngươi hắn trợn trắng mà nhìn, tuấn mi run lên: “Uy! Rất bẩn! Đừng làm trên sàn,
anh
một hồi không
muốn dọn dẹp!”
Mặt của Bạch Mộc thoáng cái đỏ bừng!
“Vậy, vậy em
đi nhà vệ sinh là được!”
Vừa mới đứng lên, liền bị đôi
tay ôn nhu của Tôn Nhất bắt
lấy,
gắt gao ôm cậu trong lòng, cưng chìu nói: “Đồ ngốc! Em
không phải
còn
có anh sao? Vừa rồi thực sự không phải cố ý, lần này anh sẽ
cẩn thận một chút!”
Nghe lời nói săn sóc tinh tế như thế, Bạch Mộc nhất thời thẹn thùng không dám ngẩng đầu, thấp giọng lầu bầu: “Anh thật sẽ nhẹ một chút? Người ta thực sự đau lắm!”
“Ừ!” Phóng đi sức nặng trên người, nhẹ nhàng đem Bạch Mộc thả vào trong bồn tắm.
Lúc này, nước đã không hề nóng như vừa rồi, độ ấm vừa phải, thấm trên da cảm giác thật thoải mái!
Bạch Mộc vô cùng thư thái ngâm mình bên trong, cậu
kỳ quái nhìn mặt nước nổi lơ lửng ở cơ thể, cả kinh nói: “Di?
Mình
có thể di động rồi!” Vừa quay đầu, trông thấy Tôn Nhất đang cởϊ qυầи áo.
Khuôn mặt mới vừa khôi phục nguyên khí, thoáng chốc nổi lên rặng mây đỏ, ùng ục một tiếng, cả người chìm vào trong nước, một đôi mắt to xanh biếc, thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt nước, trong lòng run rẩy:
Học trưởng muốn làm gì? Anh ta
sẽ không lại muốn ở trong nước làm mình
chứ!
Không tự giác
che mông, mặt sau bắt đầu cảm thấy đau đau!
Tôn Nhất cởi hết quần áo rồi bước vào trong nước, Bạch Mộc sợ hãi, ở dưới nước vụиɠ ŧяộʍ bò lên, muốn lặng lẽ chạy ra ngoài, nhưng không ngờ, cánh tay Tôn Nhất lại duỗi ra, đem cậu
từ dưới nước xốc lên.
Tí tách, dòng nước theo tóc cậu
chảy xuôi xuống phía sau lưng, rơi vào bồn, bọt nước nhỏ vụn văng lên!
Tôn Nhất cười nhạo: “Em
muốn chạy đi đâu?”
Bạch Mộc căm tức: “Học trưởng nói không làm gì hết, rõ ràng nói chỉ giúp em xử lý vết thương còn…”
Đang oán thán, nụ hôn Tôn Nhất dịu dàng rơi xuống, ở trên trán Bạch Mộc an ủi.
“Tiểu ngốc! Anh
đã nói rồi, tuyệt đối sẽ không bính em, an tâm được chưa? …”
Bạch Mộc sửng sốt! Lúc này, nói không được
là cảm giác gì, chỉ thấy trong đầu một mảnh lộn xộn, mơ mơ màng màng gật đầu, Tôn Nhất nói cái gì nữa cậu
một câu đều không nghe vào, cơ thể mặc hắn tuỳ ý bãi lộng.
Tôn Nhất nói được làm được, động tác ôn nhu, đem dịch thể trong cơ thể Bạch Mộc lôi
ra hết, Bạch Mộc vẫn cảm giác rất đau, cậu
cắn răng kiên trì, nước mắt đã đảo quanh tròng.
Tôn Nhất thay cậu
tẩy
sạch sẽ,
lại
cẩn thận kiểm tra lần nữa, hỏi: “Da em
thật là mịn màng, mặt sau bị
rách, sao không tự thân dung hợp, khôi phục một chút?”
Bạch Mộc chu chu miệng, không vui ấp a ấp úng: “Dùng, không có tác dụng!”
“Ân?” Tôn Nhất nhíu mi, trầm tư chốc lát, tự nhủ: “Chẳng lẽ là dương khí xâm phạm, dẫn đến khả năng khôi phục suy yếu?”
Thanh âm hắn rất nhỏ, Bạch Mộc hiển nhiên không nghe thấy, nhìn sắc mặt học trưởng nặng nề, cậu
cẩn thận hỏi: “Học trưởng? Làm sao vậy?”
Tôn Nhất lấy lại tinh thần: “A! Không có gì! Chờ anh
một chút!” Rời
bồn tắm, nhặt quần áo lên, từ
bên trong lấy điện thoại ra. Ấn phím gọi, sau vài tiếng tút tút vang lên, trong điện thoại truyền ra thanh âm ôn nhuận của Đằng Tú: “Uy! Biểu đệ hả? Hiếm thấy cậu
gọi điện cho
anh! Ta nói, hai ta bất quá chỉ cách một cái phòng, không thể đi ra nói chuyện được sao? Làm gì mà thần bí hề hề vậy!”
Nghe được giọng nói của y, mặt Tôn Nhất liền trở nên khó coi, quay vào phía
trong cứng rắn nói: “Thân thể Bạch Mộc bị thương, bên anh
có thuốc chữa vết thương cho u linh không?”
Đằng Tú trả lời: “Cậu
muốn thuốc đó làm gì, đừng nói là hoạt động quá kịch liệt, đem cậu ta
lộng hư nha?”
“Lắm chuyện!” Tôn Nhất không kiên nhẫn, “Nói cho tôi
biết anh
có thuốc hay không?”
“Bản thân u
linh có năng lực khôi phục vết thương mà? Không cần có loại đồ vật này!” Đằng Tú lại nói.
Mặt Tôn Nhất tức khắc thay đổi sang
đỏ bừng, thanh âm rõ ràng cũng hạ thấp, áp chế, hình như không muốn để Bạch Mộc nghe được, sợ cậu
nghĩ lung
tung, “Em ấy
có thể là dính dương khí, khả năng khôi phục bị hạn chế!”
“Vậy anh
vào xem một chút!” Lời
trong điện thoại di động còn chưa hết, ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ cửa cốc cốc cốc! Thanh âm cực lớn, hệt
như muốn đem cửa gõ thủng.