Mắt to trừng lớn, liếc nhìn học trưởng một cách khó hiểu!
Tôn Nhất bất đắc dĩ nhìn Bạch Mộc chỉ lớn chừng bằng
đứa trẻ, thở dài một tiếng: “Lá bùa kia chỉ có thể làm
em trưởng thành tạm thời thôi, hiện tại là lúc mất hiệu lực!” Cứ nghĩ có thể nắm chắc thời gian, thể nghiệm lại hạnh phúc vừa rồi một lần nữa, hiện tại xem ra chỉ có thể hóa thành bọt nước.
Trước khi Bạch Mộc trải
qua việc bị tà khí xâm nhập, cơ thể còn
chưa hoàn toàn bình phục, căn bản không chịu nổi lực lượng cường đại từ bùa chú, nếu không phải vừa rồi hắn đem linh khí của
mình truyền vào, tăng thêm một tầng bảo vệ trong
cơ thể em ấy, có lẽ bây giờ hồn khí sớm đã hao tổn.
Tôn Nhất nhẹ nhàng ôm Bạch Mộc với khuôn mặt đẫm lệ vào trong ngực, một bên hôn trán cậu, một bên thấp giọng lẩm bẩm nói: “Xin lỗi, tha thứ cho anh được không? Anh thực sự rất thích em!”
Bạch Mộc giật mình, nâng đầu nhỏ lên, dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn.
Ngón tay Tôn Nhất lướt qua đôi mắt đã sưng của cậu, dịu dàng mà cẩn thận lau giọt nước mắt lóng lánh, gắt gao ôm chặt cậu trong lòng: “Tiểu ngu ngốc! Anh đối với em sớm đã không cách nào tự kềm chế rồi!” Lời nói cưng chìu, mang theo tình cảm sâu sắc!
Bạch Mộc kinh ngạc không thôi, tim đập bang bang, cậu
nguyên bản đối Tôn Nhất chỉ là yêu thích đơn thuần, lúc này, khi nghe thấy lời bày tỏ chân thành tha thiết, một nơi nào đó trong lòng có một hạt giống tên là tình yêu đã lặng lẽ đâm chồi.
Vươn tay, đồng dạng muốn ôm học trưởng trước ngực, lại phát hiện cánh tay nhỏ của mình hoàn toàn vô pháp vòng qua hết, trong lòng vừa nãy còn thật cảm động, lúc này vì vóc người mà buồn bực!
“Oa a a!” Bạch Mộc tức đến nỗi đấm lên ngực Tôn Nhất, đem tất cả bực tức bản thân xả lên người hắn!
Tôn Nhất ù ù cạc cạc, cúi đầu nhìn động tác của tiểu u linh đang giận dỗi trong lòng, một tiếng cười đột nhiên vang lên, lần nữa ôm chặt lấy
cậu, hắn vô cùng vui vẻ, không kiềm được lực đạo, mặt của Bạch Mộc thoáng cái dán trên lòng ngực ấm áp, cậu
tức giận mở miệng kêu gào, nhưng mặt đều bị che hết, càng không thể phát ra âm thanh.
Tôn Nhất tự nhiên nói: “Bảo bối, chỉ cần em
có thể đem tức giận trong lòng xả
ra ngoài, em
đánh như thế nào anh
đều nhận hết!”
Tên ngu ngốc này! Bạch Mộc ngọ ngoạy thoát ra, tức tối hung hăng cắn một cái vào nụ hoa béo mập nộn nộn!
“Đừng!” Tôn Nhất rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy ngực một trận đau nhức thấu xương. Tay theo phản xạ mà
buông lỏng mấy phần, cúi đầu, bất khả tư nghị nhìn khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Bạch Mộc.
Bạch Mộc hướng về phía Tôn Nhất la: “Học trưởng, anh muốn siết chết em sao?”
Thấy Bạch Mộc khôi phục sức sống trước kia, tảng đá lớn trong lòng Tôn Nhất cuối cùng buông xuống, hắn lộ ra trêu tức tà ác thường ngày, nói: “U linh sẽ chết sao?”
“Đây chỉ là miêu tả, miêu tả!” Tứ chi Bạch Mộc loạn vũ, kháng nghị mà rống to!
Tôn Nhất xách cơ thể nhỏ nhắn của cậu lên, mang theo nụ
cười tà: “Lá gan em
thật đúng là không nhỏ, dám cắn chủ nhân của mình!” Mặt nghiêng về trước, nhẹ nhàng cắn điểm nhỏ nổi lên trên ngực Bạch Mộc.
Bạch Mộc oa oa kêu lên, chân nhỏ cố sức đạp lên mặt Tôn Nhất, do vị thế mà không làm chủ tốt, đầu ngón chân thoáng cái chọt vào con ngươi đen nhánh.
“A!” Tôn Nhất theo bản năng kêu một tiếng, một tiếng này, hàm răng vừa vặn khép lại.
“A!” Bạch Mộc ăn đau kêu to, tiểu đậu đậu trước ngực, không cẩn thận đã bị Tôn Nhất cắn xuống.
Tôn Nhất ngẩn ra, vội vàng mở miệng, Bạch Mộc tức giận lấy tay đem hai khối hồn thịt rớt ra trên người mình từ bên trong móc ra, dán trở lại ***g ngực, vừa nhe răng toét miệng vuốt, vừa than: “Anh muốn đau chết em sao?”
Tôn Nhất vô tội nhún nhún vai: “Anh không cố ý, dù sao em cũng đã sớm chết rồi!”
“Chết cũng biết đau!” Khuôn mặt cậu
méo xẹo.
“Không phải gắn lại được rồi sao?” Tôn Nhất đưa tay nhéo tiểu hạt đậu vừa khôi phục trước ngực cậu!
“Buông tay! Em
muốn cắn lại!” Bạch Mộc tránh thoát tay của Tôn Nhất, nhào về phía trước cắn hắn!
“Anh
là chủ nhân của em! Em cư nhiên cắn chủ, không đúng quy củ!” Tôn Nhất cố ý trốn tránh!
Hai người ngươi tới ta đi loạn thành một đoàn, Bạch Mộc người nhỏ con, khí lực cũng nhỏ nốt, mới mấy cái liền bị chế ngự, bị Tôn Nhất treo ngược lên đùa giỡn.
Bên
ngoài phòng, Không Thái ngồi xổm trong tiểu kết đèn, chỉ nghe bên trong phòng ngủ lúc thì truyền ra một hồi tiếng gào khóc thảm thiết, sau lại trở thành một hồi tiếng mắng to căm phẫn, còn có vài tiếng lốp bốp, vừa nghĩ tới vẻ mặt tiêu điều lạnh lùng Tôn Nhất vừa rồi, cậu
liền bồn chồn lo sợ, chẳng lẽ ca ca ôn nhu mình
vẫn sùng bái, thật ra lại là một đại ma đầu thô bạo hung ác?
Đầu óc non trẻ của Không Thái hoàn toàn không tiếp thu được, trong đầu không ngừng tưởng tượng âm thanh nghe được. Cậu
càng nghĩ càng sợ, dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kì, mang theo kết đèn nhẹ nhàng bay lên, bay đến mặt tường.
Không Thái chính là một u linh, hiển nhiên có năng lực xuyên qua
vật thể, cậu
thò đầu ra, xuyên thấu mặt tường dòm vào trong!
Do kết đèn là vật dẫn u linh, không cách thể
như Không Thái tùy ý xuyên qua, nên
bị ngăn trở ở ngoài tường, đồng thời hạn chế hành động lén lút chạy vào phòng trong của Không Thái.
Mặt của Không Thái, mơ hồ theo mặt tường xuyên qua, nhìn mọi việc
phát sinh bên trong.
Bạch Mộc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị treo ngược lên, Tôn Nhất thì gương mặt gian ác, đối với
đầu của cậu, cách mỗi một phút liền búng một cái, mỗi lần hắn búng, cơ thể Bạch Mộc giống như đồng hồ quả lắc quơ tới quơ lui, mà mỗi lúc dừng lại vừa vặn là một phút!
Tôn Nhất chơi đến
bất diệc nhạc hồ, Bạch Mộc bị treo ngược tức giận đến oa oa kêu gào!
Không Thái hoảng sợ, không nghĩ tới đại ca ca bình thường
đều rất nghiêm túc, đã vậy dáng vẻ chân chính còn đáng sợ hơn! Sắc mặt trở nên xanh mét, trong lòng đã sớm không suy nghĩ được gì! Lặng lẽ lui ra ngoài, bay trở về trên bàn. Cậu
dập tắt ngọn đèn, sợ hãi nhút nhát cuộn mình bên trong, toàn thân phát run, hoàn toàn đắm chìm trong mộng ảo khủng bố của bản thân.
Bên kia, Đằng Tú trở lại từ đường Tôn gia.
Nơi này, là trụ sở bí mật của Tôn gia, ngoại trừ mấy người người kế tục đặc thù, chỉ có Đằng Tú là được
phép tiến vào.
Chính vị thờ phụng mấy vị tổ tiên Tôn gia, những tượng đắp được chạm trổ tinh xảo, màu sắc mượt mà tự nhiên, nhìn sống động như người thật! Bên dưới tượng đất, là đường đệ Tôn Nhất- Tôn Kết Vũ đang cung kính quỳ trên mặt đất, hai tay chắp trước ngực tham bái.
Tướng mạo Tôn Kết Vũ đoan chính, một thân quần áo lễ phục, không thích đùa giỡn, người từng gặp qua y, hầu như không thấy y
lộ ra khuôn mặt tươi cười!
Thanh âm đùa giỡn của Đằng Tú từ phía sau trầm bổng vang lên: “U! Tiểu thiếu gia, vì sao
mỗi lần tôi
thấy cậu, cũng chỉ mặc bộ đồ
này?” Tùy ý đi lên trước, cầm lấy một trái táo lớn trên bàn thờ, móc ra khăn lụa chùi chùi, há mồm cắn một miếng
lớn. Động tác rất tùy ý, nhưng nhìn qua lại ưu mỹ.
“Đây là tổ tiên Tôn gia, anh
sao có thể vô lễ như vậy!” Tôn Kết Vũ nghiêm giọng trách móc nói.
Đằng Tú thờ ơ, mạn bất kinh tâm hỏi: “Tiểu thiếu gia, tìm tôi, nhất định là có chuyện gì rồi!”
Tôn Kết Vũ đứng lên, phủi bụi đất ở
hai đầu gối một cái, lạnh lùng nói: “Chuyện Bạch Mộc bên kia anh làm thế nào?”
Động tác ăn táo của
Đằng Tú thoáng dừng lại một chút, lại tiếp tục từng ngốn từng ngốn ăn, không để tâm nói: “Tôi
thử thăm dò qua, cậu ta
chỉ là một tiểu u linh không có có bất kỳ bản lãnh gì mà thôi!”
“Tiểu u linh?” Tôn Kết Vũ phân tích nói, “Hài tử kia e rằng không đơn giản như vậy! Một âm dương sư giỏi, sau khi trưởng thành, bên người đều sẽ xuất hiện một thức thần canh giữ! Cơ hội này có ba lần, mỗi lần xuất hiện, đều là vào sinh nhật hắn, mà thời điểm đứa trẻ
kia xuất hiện lại vô cùng đặc biệt, nhất định không đơn giản chỉ là u linh như vậy!”
“Vậy thì thế nào? Cậu
không phải là đã tìm được thức thần thủ hộ mình rồi sao? Tôn Nhất đã 21 tuổi, hiện tại mới xuất hiện thức thần thủ hộ, coi như là rất trễ rồi! Hơn nữa, thần khuyển bên cạnh cậu ta
lúc đó chẳng phải xuất hiện vào sinh nhật sao? Thức thần thủ hộ cậu ấy không phải phải là thần khuyển à!”
“Hừ! Thật là tên vô tri!” Tôn Kết Vũ cười lạnh nói, “Thần khuyển kia căn bản không phải thức thần thủ hộ, nó
chẳng qua là một thức thần chiến đấu mà thôi, tùy thời đều có thể giải trừ khế ước quan hệ với Tôn Nhất!”
Đằng Tú cắn một miếng táo cuối cùng, tao nhã đem hột vứt lung tung ra ngoài cửa sổ, rất lơ đãng hỏi: “Cậu làm sao biết?”
Ánh mắt Tôn Kết Vũ trở nên âm lãnh, thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt của Đằng Tú: “Bởi vì ngày thần khuyển xuất hiện, thức thần thủ hộ đầu tiên cũng xuất hiện!”
Đằng Tú sửng sốt, ánh mắt ôn hoà trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo: “Là cậu
gϊếŧ chết thức thần kia?”
Tôn Kết Vũ điềm tĩnh, lạnh lùng nhắc nhở: “Mắt của
anh
tốt nhất nên nhìn cho rõ, ai mới là người kế vị chân chính của Tôn gia, ai mới là hàng giả, Tôn Nhất
căn bản không xứng làm chủ nhân Tôn gia! Bạch Mộc là chướng ngại cuối cùng cản trở tôi, chỉ cần diệt trừ y, tên
mạo bài hoá
kia vĩnh viễn cũng không thể lần nữa nắm quyền thừa kế!”
(mạo bài tử: hàng giả => muốn nói Tôn ca không có thực lực)
“Nói như vậy, từ đầu tới giờ cậu
đã gϊếŧ đi hai thức thần thủ hộ?” Tử mâu Đằng Tú hơi nheo lại, ánh mắt u lãnh, cẩn thận hỏi.
Nháy mắt trong tay Tôn Kết Vũ tạo ra một đoàn hắc khí: “Phải biết rằng, mỗi thành viên trong
Tôn gia đều có kỹ năng đặc biệt, anh
tuy không phải cháu ruột Tôn gia, thế nhưng mẹ anh
cũng là bác gái của tôi, anh
thừa kế linh lực khống chế sự vật từ bác, mà tôi
thì lại từ phụ thân thừa kế chưởng khống lực hắc ám. Tôn Nhất sao? Không là gì cả! Hắn chẳng qua là một kẻ bất lực, tôi
tuyệt không cho phép rác rưới như vậy tại Tôn gia chúng ta diễu võ dương oai!” Lời nói của y
ngoan lệ, mang theo nồng hậu căm thù!
Đằng Tú một bên nghe, một bên tùy ý vỗ về chơi đùa lọn tóc dài rũ xuống trước
ngực, cười nhạt: “Được rồi! Tôi
rất cảm tạ mẫu thân đại nhân cho tôi
linh lực ưu tú như vậy, làm một phần tử Tôn gia, cậu
muốn tôi
giúp cậu
thế nào?”
“Đem Bạch Mộc đến đây, gϊếŧ y!” Lời của Tôn Kết Vũ không mang một tia do dự, đi tới trước mặt Đằng Tú, vỗ vỗ vai y: “Yên tâm, chỉ cần anh không tự mình ra tay, tên mạo bài hoá kia tuyệt đối sẽ không hoài nghi đến anh!”