Ba!
Bất thình lình, một cái tát hung hăng giáng xuống, rơi trên mặt Bạch Mộc, mặt cậu không chỉ không thay đổi hình dạng, trái lại còn lập tức sưng đỏ lên.
Một tát này là Tôn Nhất dùng linh lực để đánh, đau nhức không gì sánh được, Bạch Mộc ngốc lăng, cảm giác nóng rát từ trên mặt truyền đến.
Tôn Nhất nghiêm mặt, kiềm chế lửa giận, thấp giọng mang chút cảnh cáo: “Sau này, em không được phép nói những câu như hồn phi phách tán! Đi theo anh!” Xoay người hướng biệt thự đi tới!
Trong lòng Bạch Mộc uất ức, lúc này, nói không rõ là quá mức bị thương, hay là tâm tàn ý lạnh, tâm giống như bị khoét rỗng vậy, một chút cũng không cảm thấy muốn khóc.
Cậu an tĩnh bay sau lưng Tôn Nhất.
Tôn Nhất đi vào phòng khách, đối kết đèn chiếu lấp lánh trên bàn, khẩu khí cường ngạnh ra lệnh: “Không được đi vào!” Trực tiếp bước thẳng về phía phòng ngủ!
Bộ dáng hắn thật đáng sợ, Không Thái sợ đến nỗi chỉ dám hé ra cặp mắt, không dám lên tiếng!
Bạch Mộc đồng tình liếc Không Thái trong kết đèn một cái, bất đắc dĩ đi theo vào phòng ngủ.
Cậu vừa bước vào trong, Tôn Nhất liền đưa tay khoá trái cửa, lại đem màn che vừa dày vừa nặng ở từng cửa sổ buông xuống, trong phòng liền tối xuống!
Hắn quyết định, hôm nay phải đi trước biểu ca một bước, đem Bạch Mộc đặt vào lãnh địa của bản thân.
Bạch Mộc không biết mưu tính của học trưởng, thấp thỏm nhìn hắn, trong lòng rất là buồn bực, nhưng lại không dám mở miệng hỏi!
Chuẩn bị xong tất cả, Tôn Nhất trực tiếp đi tới bên giường, ra lệnh: “Cỡi quần áo, lên giường nằm!” Nội tâm hắn cũng vô cùng khẩn trương, thần kinh quá mức căng thẳng, làm mặt hắn cứng nhắc, nhìn vào lại càng nghiêm nghị.
Bạch Mộc mơ hồ, trong lòng hoài nghi, chẳng lẽ học trưởng muốn tra khảo sự trong sạch của mình một chút mới yên lòng? Ánh mắt mang theo một chút thăm dò, lại phát hiện anh ta căn bản không nhìn cậu, thu hồi đường nhìn, đỏ mặt bay về phía trước, hơi không tình nguyện nhưng lại rất nghe lời cỡi quần áo ra, im lặng nằm ở trên giường.
Tôn Nhất mục vô biểu tình, nhìn cơ thể vị thành niên non nớt trên giường, mi có phần nhíu lại.
Thân thể này cũng quá nhỏ đi, hoàn toàn không có biện pháp tiến vào!
Hắn cười lạnh nói: “Cơ thể thật là buồn cười!”
Chỗ nào buồn cười! Bạch Mộc thực sự tức giận, trong bụng bất bình, tuy là rất căm tức, nhưng cũng không dám nói ra.
Học trưởng thật quá đáng, cho dù là xem thường cậu, cũng không cần hạ thấp như vậy chứ!
Tôn Nhất lơ đểnh, thuận tay móc ra phù chú, miệng khẽ niệm: “Triệu hồi sinh mệnh thiên địa linh khí, khiến thân thể ấu tiểu này nhanh chóng trưởng thành a!” Ba! Dán lên trán Bạch Mộc!
Thình thịch! Chỉ chốc lát vóc người Bạch Mộc trở nên cao lớn như người trưởng thành.
Hình dáng Bạch Mộc Trong nháy mắt được khôi phục, có chút kinh hỉ, lại có chút bất ngờ! Ngồi dậy, kiểm tra thân thể của mình nhiều lần, trên mặt hiện lên thần sắc vui vẻ trẻ thơ, buồn bực mới vừa rồi vứt sang một bên.
Tôn Nhất đạm nhạt nhìn người đang vui sướиɠ trước mắt, cậu giống như thiên sứ thanh khiết, không hề che giấu mà bày ra trước mắt hắn. Tầm mắt cứ thế mà sững sờ, không mang theo một tia trốn tránh nhìn chằm chằm thân thể trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần bày ra đó, mặc dù hàng ngày đều thấy qua, chẳng biết tại sao, hôm nay lại cảm thấy cậu đặc biệt yêu dã mê hoặc lòng người!
Ánh mắt Tôn Nhất nóng bỏng, trong khi Bạch Mộc vui sướиɠ, chưa phát giác mà liếc nhìn hắn một cái, khi nhìn thấy trong đôi mắt kia lộ ra ***, ngay tức khắc trở nên co quắp, vô ý thức dùng hai tay bảo vệ hạ thân, xoay người, hướng về phía sau lưng hắn, xấu hổ lại bối rối: “Học trưởng sao nhìn em như vậy!”
“Em còn thẹn thùng sao?” Khóe miệng Tôn Nhất nâng lên một nụ cười yếu ớt, ôm lấy Bạch Mộc từ đằng sau, do bản thân cũng đang khẩn trương, lời nói có vẻ không tự nhiên!
“Mới không có!” Bạch Mộc căm tức hét rống lên, nhưng vừa quay lại lại đυ.ng vào đầu học trưởng.
Tinh thần cậu liền hỗn loạn, rất nhanh quay đầu trở lại, ngực run rẩy nửa ngày, hồi lâu mới ý thức tới việc phải giãy dụa, nhưng khí lực lại không bằng Tôn Nhất, bị mạnh mẽ đè vào bên giường.
Tôn Nhất nỗ lực áp chế rối loạn trong đầu, bây giờ, hắn chỉ muốn làm thế nào bắt cậu lại, một tay đem hay tay đang loạn huy của cậu giữ trên đỉnh đầu, hai chân chặt chẽ ngăn chặn đôi chân đang quẫy đạp, tay kia cũng không chút rãnh rỗi, hướng hạ thể cậu sờ soạng, chuyên chú dò xét hồi lâu. Hắn không phải là tiểu hài tử. Mặc dù đối với chuyện chăn gối giữa hai người nam nhân nghe qua không ít, chỉ có điều, tự mình đi thể nghiệm, vẫn có loại cảm giác vô tòng hạ thủ.
(không biết bắt đầu từ đâu)
Bạch Mộc không thể động đậy, môi cắn chặc, nhưng trong lòng có loại cảm giác bị làm nhục!
Trên mặt, đầu lông mày Tôn Nhất nhíu chặt, cẩn thận suy nghĩ một lúc, như cũ, không biết làm sao để tiến nhập vào cái động rất nhỏ kia, hắn ngẩng đầu nhìn máy tính đối diện, quyết định hay là trước lên web tham khảo một chút, rồi trở làm tiếp!
Tôn Nhất bá đạo hướng Bạch Mộc ra lệnh: “Nằm ở chỗ này, không được lộn xộn!” Chỉ một thân một người đi tới máy vi tính trên bàn.
Bạch Mộc đoán không ra suy nghĩ của học trưởng, người cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trên giường, cảm thấy thực là quá mất mặt. Là một nam nhân, tim của cậu như bị xé rách, cảm giác vô cùng xấu hổ, xoắn xuýt kí©h thí©ɧ thần kinh yếu ớt trong đầu.
Bên này, Tôn Nhất mở máy tính, ngón tay thon dài lướt trên bàn phím máy tính gõ bùm bùm, tìm ra một đống video đề cập đến đam mỹ, hắn lựa chọn một cái tên thoạt nhìn đặc biệt dụ hoặc người ta, nhấn mở!
Ngay lập tức trên màn ảnh xuất hiện cảnh nóng bỏng ướŧ áŧ, thanh âm rêи ɾỉ thở gấp của nam nhân truyền ra ngoài loa, động tác hai nam nhân đều rất kí©ɧ ŧìиɧ, hắn nhìn mà mặt đỏ tới mang tai.
Bạch Mộc nằm ở trên giường hoảng sợ nghe âm thanh *** mỹ trong máy vi tính truyền tới, cậu đột nhiên ý thức được, Tôn Nhất có thể sẽ xuống tay với chính mình. Bạch Mộc rất hy vọng có thể cùng học trưởng phát triển đến loại trình độ đó, nhưng mà, sau khi trải qua tất cả đả kích vừa rồi, nội tâm cậu hoàn toàn không dự định cùng học trưởng triền miên. Loại kết hợp không có cảm tình cũng không phải là cái cậu mong đợi, tâm quặn đau, muốn thoát khỏi hiện thực tàn nhẫn này!
Bạch Mộc lén lút từ trên giường bay lên, cầm quần áo ý đồ lẻn đi, lời nói lạnh băng từ đàng xa truyền tới: “Đi đâu? Yên ổn nằm xuống lại cho anh!”
“Không cần! Em cũng không phải là biếи ŧɦái!” Bạch Mộc cãi bướng, lúc này sớm đã giận đến có chút điên cuồng!
Ánh mắt Tôn Nhất tách khỏi máy tính, mặt âm trầm, giận không kềm được nhìn chằm chằm Bạch Mộc, biểu tình hung dữ như muốn đem cậu chặt thành tám khúc, làm người ta không rét mà run!
Bạch Mộc phản ứng bản năng nuốt một ngụm nước bọt, né tránh hàn quang sắc nhọn ấy, khí thế cũng không chịu thua kém: “Em, em không muốn cùng anh….”
Lời còn chưa dứt, Tôn Nhất đã rời khỏi chỗ ngồi, nháy mắt đứng ở trước mặt cậu, bắt cậu lại, lời nói ngoan lệ: “Bây giờ không tới phiên em cự tuyệt!”
Cưỡng ép kéo về giường, cũng ép buộc cậu nằm ở trên giường, một tay đè lấy cái lưng xinh đẹp tuyệt trần, tách hai đùi trắng nõn ra, tất cả màn dạo đầu đều bị bỏ qua, hắn trực tiếp đi vào trong cơ thể, động tác cứng rắn đâm vào cơ thể cậu!
“A!… …”
Bạch Mộc đau đến lạc giọng kêu to, không có bất kì động tác khuếch trương, cùng bất kỳ vật phẩm bôi trơn, phía sau truyền tới đau đớn, hoàn toàn làm cho người ta khó có thể chịu đựng! Nếu không phải Tôn Nhất dùng linh lực áp chế cậu, sợ rằng loại lực lượng này sớm làm hồn Bạch Mộc nổi lên bốn phía!
Thanh âm kịch liệt thảm thiết, mang theo thống khổ mãnh liệt phá vỡ cả phòng!
Tiếng kêu xuyên qua cửa phòng truyền tới phòng khách, Không Thái núp ở trong kết đèn, ngày hôm nay lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ hung thần ác sát của Tôn Nhất, cậu ban đầu vốn đã thấp thỏm lo âu, lúc này nghe được trong phòng phát ra âm thanh kinh khủng, càng sợ đến nỗi chỉ biết núp ở trong đèn không dám ra. Cậu nhỏ dại, không biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì, sợ hãi co rút ở một góc sau tim đèn, run cằm cặp!
Trong phòng ngủ, Bạch Mộc nằm trên giường, Tôn Nhất ôm lấy thân thể bóng loáng của cậu luật động, đường cong cương nghị mang theo vài phần ôn nhu, giống như một người nam nhân ngây ngô còn chưa trưởng thành, bị gắt gao đè ép!
Sắc mặt Bạch Mộc vạn phần thống khổ, con ngươi xanh biếc đông đầy ủy khuất và u oán, nước mắt nhỏ xuống như trút nước rơi trên mặt giường, Bạch Mộc gắng sức vùng vẫy, nhưng lại không cách nào thoát ra, không thể làm gì khác hơn là nắm chặt ra giường, cơ thể cực lực nhịn xuống run rẩy, giữa môi thỉnh thoảng bật ra vài tiếng thống khổ xen lẫn rêи ɾỉ khóc nỉ non vô cùng ai oán.
Tiếng khóc tê tâm liệt phế, như có như không, khi thì kịch liệt, khi lại thật nhỏ tràn ngập trong phòng….
Nghe được tiếng khóc nức nở đau đớn của Bạch Mộc, ngực Tôn Nhất trận trận khó chịu. Thế nhưng, Bạch Mộc không phối hợp, hắn kinh nghiệm chưa đủ, đành phải nhịn xuống thương tiếc trong lòng, trước đem cậu hoàn toàn đoạt lấy rồi nói!
Tôn Nhất tăng nhanh tốc độ ra vào trong cơ thể, nhằm giảm ngắn thời gian đau nhức cho Bạch Mộc, tiếng da thịt va chạm du dương vang lên, hàm chứa một chút *** mỹ rưới vào trong tai hai người, khiến trong phòng vốn ái muội tiêu hồn, càng thêm một chút kí©h thí©ɧ!
Lần đầu Tôn Nhất trải qua hoan ái, không bao lâu liền dễ dàng đạt tới cao trào, sau cùng chạy nước rút, thể lực kiệt quệ, xụi lơ trên người Bạch Mộc.
Đây là lần đầu tiên Tôn Nhất, loại cảm giác đó phi thường đặc biệt, không người nào có thể hình dung, lâng lâng, giống như bay vào đám mây mềm mại. Mà máu huyết trong cơ thể lại như sóng triều ngoài khơi, mãnh liệt dâng trào cảm giác phun trào, càng làm cho người ta ngây ngất mê muội, vô cùng hưởng thụ! Hắn không nhịn được nghĩ muốn nếm thử lần thứ hai!
Bạch Mộc bên dưới cũng là lần đầu tiên, cảm giác của cậu và Tôn Nhất hoàn toàn tương phản, thân thể gầy yếu dị thường lạnh giá, hạ thể bị xé rách đau đớn khó có thể chịu được. Trải qua thống khổ lần này, thể xác và tinh thần Bạch Mộc bị tàn phá cực điểm, tuyệt vọng nằm ở chỗ này, không nhúc nhích!
Trên giường, nước mắt của cậu thấm ướt một mảnh.
Đường nét Bạch Mộc thật quá đẹp, một chút mỏng manh lại có chút yêu mị, Tôn Nhất dịu dàng hôn phần lưng xinh đẹp của người dưới thân, ôn nhu gọi: “Bạch Mộc, em không sao chứ!”
“Bỏ ra!” Bạch Mộc tức giận xoay người đẩy hắn ra, lần nữa tuyệt vọng, cảm thấy bị người mặc sức đùa bỡn và chà đạp, khiến cậu trước mắt liền ngất xỉu, chỉ cảm thấy thế giới một màu màu tro xám.
Tôn Nhất nhận ra được có cái gì không đúng, trong lòng tức khắc khẩn trương, tiến lên trước, phát hiện ánh mắt cậu dại ra, vô thần lại cứng ngắc, môi mỏng màu hồng nhạt đã bị cắn phá, sắc mặt lại càng tái nhợt đến khó coi!
“Bạch Mộc? Bạch Mộc?” Tôn Nhất kêu từng tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tiền tuỵ.
Tâm lực Bạch Mộc quá mệt mỏi, nhãn thần trống rỗng, không có bất kỳ phản ứng nào. Vốn ở lại dương giới bởi vì trong lòng còn lưu luyến học trưởng, giờ đây loại nhớ nhung kia sớm bị hiện thực tàn khốc mới vừa rồi đánh nát!
Ngón tay dài mảnh của Tôn Nhất, cẩn thận vén lọn tóc xoăn màu vàng rũ trước mặt Bạch Mộc, trong lòng hối hận sự thô bạo ban nãy, có lẽ hắn thật quá nóng nảy, hắn rất sợ, sợ sự xuất hiện của biểu ca mà mất đi cậu.
Hắn, đã yêu Bạch Mộc đến hết thuốc chữa!
Tâm không ngừng đau đớn, lại mang một phần lo âu, trong miệng nhẹ giọng nỉ non: “Bạch Mộc, đừng làm anh sợ được không? Em nói gì đi a! Anh biết, hôm nay đối với em như vậy là quá phận, em có thể đánh anh mắng anh, nhưng nghìn vạn lần đừng không để ý tới anh được không?”
Bạch Mộc chậm rãi lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nhìn người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mặt, lòng vẫn băng lãnh như cũ thần kinh tạm thời bện lại, cậu không hiểu học trưởng trước sau chuyển biến trái ngược lớn như vậy rốt cuộc là có ý gì?
Anh ta thương mình? Hay là đùa giỡn mình?
Cánh môi hơi giật giật, muốn mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng lại không đủ dũng khí, chán nản mà đem tầm mắt chuyển sang chỗ khác, không mang chút tình cảm nhàn nhạt nói: “Em mệt mỏi, muốn….”
Thình thịch!
Lời còn chưa nói hết, thân thể giống như bong bóng xì hơi, đột nhiên biến trở về thân hình trẻ con ban đầu!
Bạch Mộc kinh ngạc không thôi!
Gì đây? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?