Hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ
trực tiếp xuyên qua cửa sổ, ấm áp chiếu lên trên mặt giường.
Bạch Mộc vẫn ngủ say
như cũ, Đằng Tú đã tỉnh lại, vui vẻ nhìn gương mặt khả ái của nhân nhi trong lòng, y có chút không muốn rời giường.
Sân sau trong biệt thự, Tôn Nhất niệm chú cả đêm, hiện giờ
vẫn còn đang
niệm. Quá trình chuyển hoá u linh thành thức thần phi thường phức tạp, Không Thái trải qua một lần thoát thai hoán cốt đau đớn, cậu ta rống cả đêm, bây giờ bởi vì bùa chú dấu ấn nguyền rủa trên người tăng thêm mà đau đớn không chịu nổi, sớm không còn sức lực
kêu la, ở bên trong nửa chết nửa sống đau khổ giãy giụa.
Tôn Nhất và
Đằng Tú cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đối với biểu ca, hắn hiểu rõ hơn hết so với bất luận kẻ nào.
Y luôn luôn dậy sớm, sở thích lớn nhất chính là gây phiền phức cho hắn, hôm nay đã đến giờ nào rồi, Đằng Tú sao vẫn
không xuất hiện gây rắc rối, trong lòng Tôn Nhất cảm thấy rất kỳ lạ. Mặc dù nỗi nhớ với Bạch Mộc chiếm đa số, chuyển hoá thức thần nhất định phải hấp thu thiên địa linh khí thiên nhiên, trình tự này chẳng qua là mới bước đầu, nhưng
tuyệt
không có thể xem thường!
Tôn Nhất cố gắng tập trung tinh thần và thể lực, không thèm nghĩ gì khác nữa!
Trong phòng, Đằng Tú vẫn nằm ỳ trong ổ chăn. Đối với tình hình bên ngoài của biểu đệ, tiến hành tới đâu, cũng có chút hiếu kì. Nhưng, y càng cảm thấy
hứng thú với Bạch Mộc trong lòng hơn, một cánh tay y ôm chặt cậu, nằm ở trên giường, một
tay bật
ti vi xem.
Một ngày cứ như vậy, buồn chán nhưng lại mang theo chút vui thích nho nhỏ vượt qua!
Ngày thứ hai vẫn trôi qua bình thản như thế!
Ngày thứ ba, Bạch Mộc cuối cùng nửa đêm tỉnh lại, đôi mắt bích sắc cũng mở ra. Lúc này, bóng tối đen kịt, trong phòng tắt đèn, chỉ có một chút ánh trăng mờ nhạt xuyên qua rèm cửa sổ trong suốt, rọi xuống
nền nhà.
Bạch Mộc hơi giật mình, lúc này mới phát hiện cơ thể giống như bị người ôm thật chặt, nhiệt độ đối phương xuyên qua quần áo cậu truyền tới trên người, Bạch Mộc tai hồng tim đập, cậu có thể cảm giác được nhiệt độ đặc thù của con người, dán ở trên người thật thoải mái, khiến cậu một lần nữa trầm mê.
“Em đã tỉnh?” Thanh âm đối phương khàn khàn, mang theo một chút trầm thấp khi bị đánh thức giữa giấc ngủ say.
Bạch Mộc không nghe được là ai, tưởng là học trưởng Tôn Nhất ôm mình. Mặt cậu càng đỏ hơn, may mà trong đêm tối đối phương không thấy được!
Cậu thập phần mất tự nhiên, lúng túng kêu: “Học trưởng, em….”
“Hư!” Đằng Tú chỉ dùng một ngón tay, nhẹ nhàng đè lại môi mỏng đang hé mở của Bạch Mộc, không hy vọng cậu phá vỡ bầu không khí đặc biệt này, cánh tay hơi dùng sức, đem cậu quấn càng chặt.
Tim Bạch Mộc càng đập lợi hại hơn, thậm chí cậu có thể nghe được thanh âm run rẩy trong tâm mình, hạnh phúc và khẩn trương quyện trong ngực cậu.
Thân thể em ấy vẫn non nớt như vậy, Đằng Tú âm thầm cảm thán,
hồn thể Bạch Mộc cần thời gian mới có thể hồi phục nguyên trạng, bằng không, tối nay mình
nhất định chiếm lấy em ấy!
Ngẫm nghĩ một chút về bản thân đã lăn lộn trăm loài hoa đẹp, vẫn chưa từng chạm qua nam nhân, lúc này, Bạch Mộc đang ở bên gối, cảnh xuân lại vô hạn, hạ thể từ từ bắt đầu bành trướng xung động.
Khóe miệng Đằng Tú kéo
thành
nụ cười quỷ dị, y quả nhiên đối với cậu cảm thấy rất hứng thú!
Lật mình qua, nằm sấp trên người Bạch Mộc.
Bạch Mộc lại càng hoảng sợ, cậu dường như có thể đoán được bước tiếp theo đối phương muốn làm gì, tâm bắt đầu nhộn nhạo, cơ thể cứng ngắc, vừa rụt rè lại mong đợi học trưởng xâm phạm.
Môi mềm dẻo cứ như vậy không hề che giấu đặt lên môi cậu, trong cổ họng Bạch Mộc ôn nhu xâm lược, lộ ra ướŧ áŧ mê loạn.
Bạch Mộc bị đè ép, bỗng nhiên cảm giác được thân thể đối phương thật lớn, cậu còn không biết thân thể mình đã nhỏ đi, chỉ cảm thấy đầu ngón chân có thể chạm tới rốn người kia.
“Học trưởng, anh sao lại cao lớn vậy?” Bạch Mộc giật mình hỏi, căn bản không biết phối hợp tâm tình cùng bầu không khí đặc biệt này, miệng của cậu bị Đằng Tú ngậm lấy, phun ra từng chữ không rõ!
“Hư! Là em nhỏ đi, giờ thì chuyên tâm!” Đằng Tú mềm giọng nói, đầu lưỡi tiếp tục quấn quýt khiến cậu ý loạn tình mê!
Nghe được thanh âm ôn nhuận của Đằng Tú, cả người lẫn tâm Bạch Mộc lạnh run, cố sức đẩy y ra, hét lớn: “Anh! Anh là Đằng Tú!” Tâm bất thình lình hoảng loạn lên, vùng vẫy, không biết làm sao!
Tay Đằng Tú nắm
chặt eo nhỏ nhắn của Bạch Mộc, người nhỏ thắt lưng lại càng nhỏ nhắn tinh tế, một bàn tay hoàn toàn có thể ôm
trọn!
Ánh mắt của y trở nên âm lãnh, giọng điệu ôn hòa nhưng hàm chứa một tia không vui: “Em nghĩ anh là ai?”
“Tôi tưởng anh là Tôn Nhất!” Bạch Mộc giải thích, tiếp theo cầu khẩn mang một tia nức nở: “Đằng Tú, bỏ qua cho tôi đi! Dù sao tôi cũng là đàn ông, hơn nữa tôi vốn không phải thức ăn anh thích! Tôi nghe học trưởng nói anh thích phụ nữ!”
“Vậy anh hiện tại liền thay đổi khẩu vị thử xem!” Đằng Tú dán bên tai Bạch Mộc, thấp giọng thì thầm, thanh âm vẫn dịu dàng như thế, nhưng lại mang theo hơi thở bá đạo!
Cơ thể Bạch Mộc liền cứng đờ, lần thứ hai vùng vẫy phản kháng đứng lên: “Thả tôi
ra, đồ B thái nhà anh!”
“B thái? Ha ha!” Ánh mắt Đằng Tú trầm xuống! Bình thường y không quan tâm người khác gọi mình như thế nào, thế nhưng từ trong miệng Bạch Mộc nói ra, lại làm y trở nên bực tức. Trong mắt lóe ra một đạo hàn mang tử sắc, cơ thể Bạch Mộc nhất thời không cách nào cựa quậy!
Đằng Tú cởϊ qυầи áo Bạch Mộc,
y
cũng cởi toàn bộ.
Tử mâu Đằng Tú có tác dụng nhìn ban đêm, đồng tử ánh lên, nhìn chăm chú thân hình nhỏ nhắn, sạch sẽ trắng nõn, da thịt non mịn như trẻ sơ sinh, hoàn toàn không phải là cái loại thô ráp nam giới có!
Lúc này, ánh trăng đã nghiêng nghiêng, vừa vặn chiếu vào một viên nhũ hoa phấn hồng của Bạch Mộc.
“Thật là đẹp!” Đằng Tú thở dài nói, cúi đầu mυ"ŧ nụ hoa nhỏ bé đó.
“A! Anh đang làm gì!” Bạch Mộc kêu gào! Muốn giãy dụa, nhưng thân thể không cách nào nhúc nhích: “Đằng Tú, anh đại hỗn đản! Anh nếu dám động lão tử, tôi liền cắn lưỡi tự sát!” Cậu hổn hển, miệng mấp máy mắng to, lấy cái chết uy hϊếp!
Đằng Tú cười đến âm tà, hơi thở dịu dàng phả trước ngực Bạch Mộc, trong miệng ngậm đoá hoa phấn hồng kia đã bị hút đến sưng đỏ, thấp giọng: “U linh dù cắn rớt lưỡi cũng sẽ không chết đâu!” Đầu lưỡi linh hoạt lần nữa chuyển động, vừa uyển chuyển liếʍ lọng xung quanh, thỉnh thoảng lại dùng răng nhẹ nhàng trêu chọc cắn xuống.
Bạch Mộc vừa thẹn vừa giận, lời nói phẫn hận nặn ra từ kẻ răng: “Đằng Tú, anh muốn thế nào?”
“Đem em trở thành người của anh!” Đằng Tú ngữ khí sắc nhọn, thu hồi cợt nhã
ban nãy, tức thì trở nên nghiêm túc!
Bạch Mộc kinh ngạc mà ngây ngẩn cả người! Cậu chưa từng nghĩ tới, có người sẽ trực tiếp nói lời mang tính tình ái này với cậu, nghiêm mặt, rõ ràng trong lòng muốn cự tuyệt, nhưng là, quá mức sợ hãi, cơ thể vẫn không tự giác mà ngốc lăng!
Sân sau, trên nhánh cây rợp
đầy lá xanh, kết đèn xinh xắn trải qua ba ngày ba đêm rửa tội, ánh sáng từ đèn bắt đầu sáng hơn, lay động lấp lánh, vô cùng dễ nhìn, thỉnh thoảng bên trong còn có thể thoát ra đốm lửa nhỏ.
Linh hồn Không Thái từ trong đèn bay ra, trực tiếp để cả người lơ lửng ở trước mặt Tôn Nhất, nộ khí đằng đằng nhìn hắn chằm chằm. Do cậu lấy kết đèn làm vật kí chủ, cho nên bất kể sống chết di chuyển như thế nào, đều không thể hoàn toàn thoát khỏi trói buộc với kết đèn.
An tĩnh ngồi dưới tàng cây, cộng thêm ba ngày không ngừng sử dụng linh lực, khiến cho thân thể hắn có phần suy yếu, ngẩng đầu lên, đối về Không Thái nhàn nhạt nói: “Thức thần, cậu đã vì tôi sống lại! Từ nay về sau, tôi sẽ chiếu cố cậu thật tốt!”
“Em không cần anh chăm sóc, em muốn gặp tỷ tỷ!” Không Thái thở phì phò la lên.
“Có thể, bất quá tôi hiện tại mệt chết rồi, ngày mai tôi dẫn cậu đi xem tỷ tỷ cậu như thế nào!” Tôn Nhất thử thương lượng, vẻ mặt rõ ràng có chút tái nhợt.
Không Thái bình tĩnh nhìn chăm chú theo dõi hắn một hồi, vốn còn muốn kháng nghị, nhưng khi nhìn đến đại ca ca mệt lả ngày thường vẫn đối xử cậu rất tốt. Vì vậy, có phần không tình nguyện lại rất nhu thuận gật đầu một cái, khẽ nói câu: “Cám ơn anh đại ca ca!” Rồi nhẹ nhàng trở lại trong kết đèn!
Tôn Nhất tay chống đỡ, chậm rãi đứng lên, đem tiểu kết đèn trên cây nhẹ nhàng lấy
xuống: “Trải qua lần sống lại này, cậu cũng hẳn là rất
mệt, nghỉ ngơi tốt một chút đi!”
“Đã biết!” Trong kết đèn truyền
ra âm thanh nhỏ bé trống rỗng.
Tôn Nhất đặt một tên mới cho Không Thái, Đăng Tâm Linh.
Hắn xin ý kiến của nhóc con trong kết đèn: “Về sau, Đăng Tâm Linh sẽ là tên của cậu, thích không?”
“Thích, bất quá em càng thích tên Không Thái!” Trong đèn, Không Thái thò đầu ra!
Tôn Nhất cười dùng một ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu, ôn hòa nói: “Đăng Tâm Linh chỉ là tên thức thần của cậu khi hành động, tên gọi thường ngày vẫn là Không Thái!”
“Cám ơn đại ca ca!” Không Thái cười một cái, gật đầu, vừa nghĩ tới ngày mai sẽ có thể trông thấy tỷ tỷ, trong bụng có chút mong đợi!
“Trời sẽ nhanh sáng, chúng ta cũng trở về phòng nghỉ ngơi!” Tôn Nhất ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng lờ mờ, nhàn nhạt nói.
“Vâng, đại ca ca!” Kết đèn chợt lay động, từ trong tay Tôn Nhất bay lên, sung sướиɠ mà đi trước dẫn đường, nháy mắt bay về phía biệt thự.
Trong phòng một mảnh đen tối, Không Thái chuyển hoá thành thức thần, phát huy năng lực đặc biệt của bản thân, kết đèn nho nhỏ chịu khống chế của cậu ta mà trở nên vô cùng sáng sủa, đem cả phòng chiếu sáng!
“Sáng quá rồi! Tối một chút!” Tôn Nhất nhỏ giọng nhắc nhở
cậu, cước bộ cũng nhẹ hơn, “Bạch Mộc bọn họ còn đang ngủ, chúng ta không nên tạo
ra tiếng động!”
“Đã biết!” Không Thái thấp giọng đáp trả, độ sáng của đèn liền diệu xuống!
Đi tới cửa phòng ngủ, Tôn Nhất tưởng là Đằng Tú sẽ ngủ ở trên ghế sopha, rón rén kéo cửa ra, định chui vào trên giường cùng Bạch Mộc ngủ chung một giường, nhưng khi nhìn thấy một màn kinh người bên trong, nhất thời ngây dại! Giờ khắc này, như sét đánh khiến người ta
không kịp trở tay, giống như rơi vào địa ngục, không ngừng đau đớn!
Đối diện hai người trên giường, Đằng Tú đang đang nồng tình mật ý hôn cơ thể Bạch Mộc, trên người cậu có một loại mê hoặc đặc thù, khiến cho Đằng Tú trở nên điên cuồng! Nếu không phải thân hình Bạch Mộc vô cùng xinh xắn, e rằng lúc này y thực sự bá vương ngạnh thượng cung, dùng hành động cướp lấy!
Biểu đệ Tôn Nhất xuất hiện, động tác y mới dừng lại, cởi trói buộc cho Bạch Mộc, khoác áo lên vai nằm trên mép giường: “A! Tôn Nhất về rồi sao! Cậu làm xong rồi à?” Không để ý hỏi.
Bạch Mộc quá độ kinh hách, trước bị Đằng Tú khống chế rồi cường hôn, lúc này lại bị học trưởng ái mộ đã lâu bắt tại trận, cậu không ngừng cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, tâm cũng chết lặng!
Nội tâm cậu hoảng loạn, xấu hổ lại lo lắng không biết nên giải thích tình cảnh này như thế nào, kéo lấy mền, đem bản thân ngay cả đầu đều trùm lại cẩn thận, trốn ở bên trong không dám gặp người!