Khe cửa thật nhỏ a! Cậu dùng lực chen người hướng ra ngoài, Đằng Tú ánh mắt thú vị, quả thực đem thân thể chen chúc đến dẹp lép, bay ra ngoài giống như một tờ giấy mỏng!
“Hoàn hảo! Học trưởng còn chưa ra!” bĩu môi lẩm bẩm, cậu cũng không muốn vừa tránh được một kiếp lại bị Tôn Nhất bắt ngay tại chỗ!
“Học trưởng gì chưa đi ra?” Tôn Nhất đang mở cửa, đúng lúc nghe được câu nói kia, không nhịn được hỏi.
“Ách! Không có gì!” Bạch Mộc chột dạ, mất tự nhiên chớp chớp mắt, lại phát hiện ánh mắt Tôn Nhất ngưng trọng khóa ở hạ thân mình!
Xong rồi! Vừa rồi người xưng Đằng Tú kia hình như có cởϊ qυầи của cậu, hiện tại sẽ không phải là xuân quang lộ ra bên ngoài chứ! Đôi mắt màu xanh ngọc liến thoắng loạn chuyển một phen, nhanh chóng cúi đầu nhìn! Nhất thời ngẩn ra!
Cậu… Vậy mà đã quên chuyện tè ra quần!
“A…..” Một tiếng thét dài!
Cậu tại sao có thể ở trước mặt học trưởng mất mặt như vậy!
Vặn vẹo! Biến dạng! Thân thể thoát lực! Biến đổi thành một bãi bùn mềm…
Bất ngờ! Cả người từ trạng thái bùn nhão xụi lơ cấp tốc vọt lên, một cái lao ra ngoài cửa sổ!
Cậu núp ở ngoài cửa sổ trên vách tường, tâm tình suy sụp, tự trách mình: “Học trưởng nhất định đang chê cười mình đi! Lớn như vậy còn tè ra quần!”
Bên trong, Tôn Nhất có phần tự trách, trò đùa vừa rồi hình như quá trớn, không biết Bạch Mộc có trách hắn cùng cậu đoạt WC không, làm hại cậu đi tiểu ra quần luôn!
Nhưng mà, hắn lại cảm thấy vẻ mặt Bạch Mộc rất không bình thường, nói không rõ là như thế nào, luôn cảm
thấy giống như là cố ý trốn tránh cái gì đó!
Tôn Nhất làm việc luôn luôn khiêm tốn, không thích khoa trương, trầm tư chốc lát, lúc này mới đi tới bên cửa sổ, đối bên ngoài nhỏ giọng nói: “Nhìn dáng dấp cậu vấn đề đi tiểu chắc đã giải quyết rồi! Chúng ta về đi!”
Có chút chú ý đến người có hành động quái dị ban nãy, nhưng vẫn là không hỏi nhiều, quay người hướng hàng lang ngoài cửa đi tới!
Bạch Mộc bị ép từ bên ngoài bay trở về, tè ra quần đã rất túng quẫn, một màn cùng Đằng Tú hôn môi mới vừa rồi đập vào trong đầu cậu, nói không rõ là xấu hổ hay là căm tức, thậm chí là tự trách bản thân.
Cậu, cảm giác rất có lỗi với Tôn Nhất, thất hồn lạc phách cuối đầu bay sau lưng hắn.
Tôn Nhất đằng trước, đi đi rồi dừng bước lại, hắn chung quy cho rằng chuyện mới vừa rồi rất kỳ quặc, xoay người nhìn về phía Bạch Mộc.
Bạch Mộc còn đang ỉu xìu hướng bên này bay tới, đầu của cậu một mực rủ xuống, tầm mắt chưa hề rời đi mặt đất.
Bịch! Trong lúc thất thần đυ.ng vào lòng ngực học trưởng.
Bạch Mộc kinh ngạc ngẩng đầu, cả kinh nói: “Học, học trưởng?”
Ánh mắt Tôn Nhất sắc bén mà u lãnh, thanh âm bình tĩnh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không, không có!” Không cẩn thận chạm phải con ngươi hắc sắc, Bạch Mộc hoảng sợ cả kinh, chột dạ cúi đầu!
Tôn Nhất nắm lấy vai gầy yếu của Bạch Mộc, cậu bị dọa sợ đến run một cái!
“Cậu đang sợ?” Tôn Nhất chán ghét loại cảm giác này, thời khắc này Bạch Mộc tựa hồ đang tận lực tránh né gì đó, loại ngăn cách này đem khoảng cách hai người kéo thật xa!
“Không có, không có gì!” Vẫn là câu nói kia, nhưng trong thanh âm mang theo run rẩy yếu ớt.
Tôn Nhất trầm mặc nhìn chăm chú cậu một hồi, buông tay ra, nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi thôi!” Xoay người tiếp tục ở trong hành lang đi tới.
Bạch Mộc lẳng lặng bay sau lưng hắn, cậu liên tục nâng mắt nhìn chăm chú hắn, thế nhưng, vào giờ khắc này,
cậu cảm thấy bóng lưng học trưởng lại lạnh như băng! Dù đi phía sau hắn, vẫn có loại cảm giác bị mũi nhọn đâm trúng!
Trở lại lớp học, Bạch Mộc không đến ngồi vị trí khi nãy, mà là lựa chọn một góc phía sau, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.
Trong lớp vẫn ầm ĩ như vậy, nhưng mà, tranh cãi ầm ĩ giữa bạn học căn bản không tha cho thân ảnh của cậu!
Cậu, cuối cùng cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ…
Thê lương, tiêu lãnh bao quanh hắn!
(tiêu: tiêu điều)
Yên lặng nằm ở trên bàn, đầu tựa vào khuỷu tay, chán chường không thôi!
Hồi lâu…
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa sau lưng, Bạch Mộc chậm rãi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn người bên cạnh, trong mắt dày đặc hơi nước, giọt nước mắt như ẩn như hiện đọng ở khóe mắt.
Từ lúc nào học trưởng xách ghế ngồi bên cạnh mình vậy?
“Cậu khóc?” Tôn Nhất thanh âm nhu hòa, bao hàm một chút thương yêu!
“Không có, có thể là mệt nhọc ngáp một cái!” Bạch Mộc lau lệ ở khóe mắt, tìm lý do.
“Ngáp, con mắt lại sưng đỏ?” Tôn Nhất lời nói sắc bén.
Cả người ngân ra, cúi đầu!
“Nói cho tôi biết, mới vừa xảy ra chuyện gì?” Tôn Nhất cảm giác được nội tâm Bạch Mộc bây giờ hết sức mỏng manh, lí trí nói cho hắn biết, Bạch Mộc tuyệt không phải chỉ bởi vì chuyện tè ra quần mà ủ rũ, hắn dè dặt hỏi thăm.
Nghĩ đến nụ hôn đầu của mình bị đoạt, toàn thân cảm giác một trận hổ thẹn, cậu không biết kỳ thật thời điểm khi mình ngã bệnh, Tôn Nhất cũng đã vụиɠ ŧяộʍ hôn qua cậu. Chẳng qua là, Tôn Nhất hôn chỉ là chuồn chuồn lướt nước, vẫn chưa xâm nhập vào trong mà thôi.
Thế nhưng, khiến cậu càng vướng mắc là mấy câu nói kia của Đằng Tú:
“Thảo nào biểu đệ để ý ngươi, nguyên lai là một u linh rất mạnh! Thật là một vũ khí tốt, rất hợp tính cách Tôn Nhất mà!”, “Âm dương sư bắt được u linh có hai loại khả năng, một loại là đem bọn họ xem như đồ ăn uy cho thức thần, giúp bản thân tăng cường linh lực! Một loại khác chính là thuần dưỡng cho lớn, chờ năng lực mạnh lên thì chuyển hóa thành thức thần, vì mình tăng thêm sức chiến đấu!”, “Tôn gia âm dương đạo, ngươi chưa nghe nói qua sao? Bọn họ chính là âm dương sư thế gia mạnh nhất bây giờ, tuy rằng trước mắt Tôn Nhất không phải là âm dương sư, nhưng thân là cháu đích tôn Tôn gia, hắn là một trong những người thừa kế tốt nhất, hơn nữa, bàn về linh lực, hắn cũng là mạnh nhất!”
Trong lòng Bạch Mộc hỗn loạn, không biết như thế nào đối mặt loại hiện trạng xấu hổ này, những lời Đằng Tú đã nói, Tôn Nhất cho tới bây giờ không có nói với mình!
Nghĩ đến thái độ ngày thường học trưởng đối với cậu lúc nào cũng lạnh như băng, trong lòng liền khó chịu không nói ra được!
Chẳng lẽ mình thật chỉ là một quân cờ bị người lợi dụng?
Tầm mắt Bạch Mộc lặng lẽ rơi vào tay của Tôn Nhất, cậu không dám nhìn biểu tình học trưởng, sợ thực tế tàn khốc sẽ cắn nuốt hết tự tôn còn sót lại! Câu nói líu ríu vang lên: “Học trưởng, tôi muốn rời đi nơi này, muốn đi đầu thai!” Âm thanh rất yếu, hữu khí vô lực.
Đồng tử Tôn Nhất chợt co rút lại, tâm bỗng chốc lộp bộp, tâm tình trở nên âm trầm, nhẹ giọng hỏi: “Lưu lại bên cạnh tôi không tốt sao?” Thanh âm lộ ra ý níu kéo, chậm rãi nắm chặt tay của Bạch Mộc!
Tôn Nhất nói không rõ đây là thế nào, chẳng qua là trong lòng cảm thấy một cổ bi thương nồng đặc dâng lên!
Hắn không nỡ để Bạch Mộc rời khỏi hắn, mặc dù hắn biết vô pháp tránh khỏi trói buộc, nhưng vẫn hy vọng đối phương là thật tâm muốn lưu lại, mà cũng không phải là bị ép ở bên người.
Bạch Mộc khẽ lắc đầu, ánh mắt cứng đờ, nhìn về phía xa xa giữa tiếng nói chuyện ồn ào của đồng học: “Tôi rất tịch mịch, tôi muốn giống như bọn họ có bạn bè!” Hắn trong lúc thất thần không nhìn thấy trong mắt Tôn Nhất nổi lên gợn sóng u sầu.
Tôn Nhất bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Được rồi! Tôi đáp ứng cậu! Kì thật, tôi cũng không có thi pháp khóa cậu lại. Sở dĩ cậu phải lưu ở bên cạnh tôi, chắc là có những nguyên nhân khác, thời gian này tôi sẽ cùng cậu cùng nhau tìm kiếm đáp án, đem trói buộc hai ta cởi ra.”
Bạch Mộc chậm chạp lấy lại tinh thần, tầm mắt ngưng tụ ở trên mặt Tôn Nhất, nghe nói như thế, cậu không biết là vui hay là bi thương!
Rất mâu thuẫn! Cùng lúc muốn nhanh chóng chạy trốn, cùng lúc lại không muốn ly khai, còn có một loại ưu thương ở bên trong. Nguyên lai học trưởng căn bản không để ý chuyện cậu ly khai, nước mắt trong suốt, không hề che giấu từ khóe mắt chảy xuống, nhỏ xuống trên bàn học.
Bạch Mộc thương tâm như vậy, như gương mặt của búp bê tinh điêu ngọc trác, lúc này vô cùng lãnh đạm, ngay cả rơi lệ cũng không có chút phản ứng.
Trong lớp vẫn ồn ào như cũ! Tôn Nhất không bận tâm ánh mắt người khác, nâng gương mặt tinh xảo Bạch Mộc, mυ"ŧ lấy không ngừng từng giọt từng giọt nước mắt.
Ẩm ướt mặn mặn!
Tôn Nhất đau lòng cậu, trấn an nói: “Bạch Mộc không cần thương tâm được không?”
Cơ thể Bạch Mộc chợt trở nên cứng ngắc, hành động bất ngờ của Tôn Nhất dọa cậu giật mình, ngây ngốc, nhìn hắn lăng lăng: “Học trưởng?”