“Đồ ngốc! Một tay che ngực, một tay che voi nhỏ không phải được rồi sao!” Ánh mắt cực nóng vừa rồi của Tôn Nhất đã biến mất không thấy đâu, trong mắt để lộ ra ý cười trêu ghẹo, xoay người lại hướng về phía chỗ sâu trong rừng cây đi tới.
Bạch Mộc bị học trưởng cười nhạo trên mặt một hồi ửng đỏ, nhìn hắn rời đi, tức giận mà kêu to: “Học trưởng! Anh lại đùa giỡn tôi!”
Đằng trước, khóe miệng Tôn Nhất kéo lên nét cười tà càng sâu!
Bạch Mộc không biết học trưởng tại sao phải tới loại rừng rậm quái dị này, nhẹ nhàng bay bên cạnh hắn một đoạn, nói: “Học trưởng, chúng ta vòng vo trong rừng được một đoạn đường rồi, thật không có ý nghĩa, không bằng trở về đi!”
Tôn Nhất làm thinh.
Bạch Mộc chu cái miệng nhỏ nhắn, tiếp tục bay bay một đoạn, lại bắt đầu lải nhải: “Học trưởng, anh không mệt hả! Tuy nói tôi là u linh, nhưng bay khắp nơi không mục đích như thế này, tôi rất mệt a!”
Bỗng nhiên, Tôn Nhất dừng bước lại, cẩn thận nhìn bốn phía, khẽ nói: “Mệt mỏi thì dựa vào trong lòng tôi này!”
Bạch Mộc vẻ mặt mờ mịt: “Hả?”
Tôn Nhất nhanh chóng lấy ra một huyễn hoá phù, ở trong không khí lượn ba vòng, rồi dán vào trán Bạch Mộc, trong miệng lẩm nhẩm: “Lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền
— — thu!”
Bạch Mộc chỉ cảm thấy cơ thể nóng lên, đột nhiên biến đổi thành một đốm sáng nhỏ màu vàng, chui vào trong lòng Tôn Nhất.
Tôn Nhất cài chặt nút áo, bảo hộ tốt Bạch Mộc, lúc này mới thận trọng nhìn chằm chằm chỗ âm u trước mặt, quát lạnh: “Thần thánh phương nào, nhanh ra đây!” Hai ngón tay giơ lên! Trong miệng niệm một tiếng: “Ta tại đây thỉnh mời, gia tăng thức thần bảo hộ trên người ta, tại trước mặt ta hiện thân! Mau hiện thân, Thần Khuyển!”
Ánh sáng rực rỡ từ lòng bàn chân Tôn Nhất bắn ra bốn phía, chốc lát xuất hiện năm mũi tên lửa! Hình giấy trong tay hướng không trung ném một cái, một con đại cẩu bạch sắc với đôi mắt bốc hỏa sắc nhọn, sừng sững đứng trên mặt đất!
Bộ dạng nó dữ tợn lại
hung mãnh, khi bốn chân hạ xuống rừng cây cũng theo đó mà chấn động, nhe răng nhếch miệng, dáng vẻ đặc biệt khủng bố, cùng hình dạng đáng yêu vào đêm trước đuổi bắt Bạch Mộc hoàn toàn bất đồng!
Xung quanh lóe ra vô số cặp mắt huyết sắc như muốn cắn nuốt Tôn Nhất, chính
là một đám mãnh thú trong núi.
Vừa thấy thần khuyển xuất hiện khiến một đám mãnh thú, trong lòng từng trận phát run, sát ý lần lượt trong mắt liền biến mất, cắm đầu xuống đất cụp đuôi mà chạy!
Chỉ có ba con quái thú cơ thể khổng lồ kiên quyết, vẫn không chịu bỏ ý định, khàn giọng gầm thét, nóng lòng muốn tỷ thí!
Tôn Nhất hô to một tiếng: “Thần khuyển, lên!”
Đại bạch cẩu cọ xát nhảy lên, xông về một mãnh thú trước mặt!
Đó là một con hoa ban báo gấm, nó cũng không phải là yêu quái, nhưng lại hung mãnh tàn nhẫn!
Thần khuyển cùng nó giao đấu một chỗ, bốn phía chướng khí mù mịt, bụi đất tung bay! Họ cẩu và họ miêu đánh nhau lăn lộn thành một đoàn!
Nhưng trong chốc lát, liền liên tục nghe được tiếng gầm của báo cầu xin tha thứ, khuyển thần giành thắng lợi trở về, con báo cụp đầu, cụp đuôi, chạy trối chết!
Hai con mãnh thú khác, nhìn một hồi, thấy thần khuyển thần khí kiêu ngạo uy mãnh, xu thế khó mà chống đỡ, cũng đều thức thời mà lặng lẽ thối lui.
Tôn Nhất ngồi xổm người xuống, vuốt ve bộ lông trắng tinh của thần khuyển, ôn nhu cười nói: “Làm tốt lắm thần khuyển!”
Thần khuyển rất đắc ý, lắc đầu vẫy đuôi, lè lưỡi ha ha thở gấp, một bộ dáng vẻ thật không chút uy phong!
Tôn Nhất vỗ vỗ đầu thần khuyển, giơ lên ngón tay, trong miệng niệm niệm, nói câu: “Thu!” Thần khuyển lại biến thành tờ giấy, rơi trở về trong tay hắn.
Mỗi ngày đến trong núi tu hành là giờ học Tôn Nhất phải làm, hôm nay vốn là sáng sớm phải tới, nhưng bởi vì trong nhà nhiều hơn một khách không mời mà làm chậm trễ, lúc này, vừa vặn bổ sung thêm một khoá!
Tôn Nhất nhẹ nhàng vuốt ve thần khuyển giấy trong lòng bàn tay, nói: “Vất vả cho ngươi!” Rồi đem bỏ vào trong túi.
Tiếp theo, từ trong ngực lấy ra một đốm sáng màu vàng, hướng trên không vung lên, kim quang biến hoá Bạch Mộc liền bay ra ngoài!
Bịch! Cậu nặng nề, thoáng cái khôi phục nguyên trạng!
“Oh!” Bạch Mộc ngã đau che P, ban nãy, chuyện xảy ra bên ngoài hết thảy không biết, trong miệng nhỏ lầu bầu oán giận: “Học trưởng nhẹ một chút! Đau quá a!”
Tôn Nhất đá đá P thịt Bạch Mộc bị ngã đau, nâng lên nụ cười gian, châm chọc nói: “Biến thành không khí cũng không thanh thật, cậu ở trong lòng ngực tôi làm chuyện gì, một lát trở về tôi toàn bộ sẽ đòi lại!” Bạch Mộc lạnh run ôm lấy thân thể, nghĩ đến mình ở trong ngực học trưởng thấy hai điểm béo mập nộn nộn nhô ra kia, lúc đó hưng phấn mà ôm lấy, xung quanh nơi hồng nhạt vòng tới vòng lui, cọ xát, mυ"ŧ, va chạm…. Bạch Mộc đã cảm thấy một trận mặt đỏ tim đập.
Trong bụng một bên vụиɠ ŧяộʍ cười thầm hạnh phúc, một bên ngoài miệng lại rất không tình nguyện mà bất bình: “Học trưởng còn nói! Không có chuyện gì lại đem nhét người ta vào ngực anh!” Tiểu ác ma trong lòng sớm đã hoa đào nở rộ, mắt toả ra tim hồng, hoa si mà hô to: Da thịt gần gủi nha! Hạnh phúc chết mất!
“Phải không? Chính là, vừa rồi cậu ở trong ngực tôi đã làm gì, tôi nhất thanh nhị sở!” Chẳng biết lúc nào, Tôn Nhất đã ngồi xổm người xuống, khuôn mặt tà ác đang ở trước mắt, trong con ngươi đen nhánh lộ ra một thần tình đặc biệt, nhìn toàn bộ từ trên xuống dưới da thịt trơn bóng như tơ lụa của Bạch Mộc, ánh mắt kia làm cho Bạch Mộc một trận lo lắng, trong lòng tiểu lộc loạn chàng, thình thịch đập không ngừng!
Hàm chứa một tia mập mờ, cùng lúc lại mang một bộ khẩu khí trừng phạt, ở bên tai Bạch Mộc nói: “Buổi tối, tôi sẽ trả lại cho cậu gấp bội!”
Bạch Mộc chỉ cảm thấy cơ thể một trận áp bách, khẩn trương đến không thể động, lộ ra nụ cười cứng đờ lấy lòng, đầu lưỡi như bị kết lại, nửa lời cũng không nói được!
Ngày đã gần đến trưa, mặt trời gay gắt như lửa, trong núi rừng lại bởi vì cành lá tươi tốt, mà tỏ ra hết sức mát mẻ.
Cái bụng Tôn Nhất kêu lộc cộc, hắn xoa xoa bụng đói kêu vang đứng lên, xuyên thấu qua đám lá cây ngửa mặt trông lên trời xanh.
“Nga?” Âm thanh kéo dài: “Đã trưa rồi! Thảo nào cái bụng lại kháng nghị!” Căn bản không để ý đến nhân nhi đáng yêu trên đất, xoay người liền đi xuống chân núi!
“Cái gì! Vừa nãy dáng vẻ rõ ràng nhiệt tình với người ta như vậy! Thế nào đột nhiên lại không để ý tới người ta!” Bạch Mộc giận dỗi lẩm bẩm, bỗng nhiên thân thể di chuyển, lúc này mới ý thức được Tôn Nhất đã đi ra rất xa.
“Học trưởng?” Bạch Mộc vốn muốn gọi Tôn Nhất, lại phát hiện cứ như vậy bị bắt đi dùng rất ít sức, cậu cười cười, cảm thụ được thân thể của mình theo hành động tiêu sái Tôn Nhất mà di chuyển.
Chợt, phía trước xuất hiện một cây đại thụ, Bạch Mộc đáng lẽ phải tránh ra, nhưng, chịu giới hạn cơ thể mà trốn không thoát lực kéo từ Tôn Nhất, cậu mạnh mẽ đυ.ng vào thân cây.
Bịch!
“A!” Bạch Mộc kêu thảm một tiếng, bị va đập mà biến thành một bãi nước lỏng lẽo, tiếp theo lại bị sức hút từ bước đi của Tôn Nhất lôi đi. Rầm! Ma sát qua vỏ cây rồi bay về phía Tôn Nhất. Rầm! Rồi lại trên một gốc cây to cản đường khác tái diễn lại bi kịch!
Một thân cây lại một thân cây, liên tiếp không ngừng!
Khi trở lại sân trường, Bạch Mộc đã đầy rẫy vết thương, cả linh hồn cũng mau rời rạc.
“Nga?” Lại là một tiếng kéo dài, Tôn Nhất thản nhiên nhìn cơ thể thảm hề hề của Bạch Mộc, nói: “Cơ thể u linh thật đúng là thú vị!”
Bạch Mộc nắm chặt nắm đấm, tức giận gầm thét: “Là học trưởng kì quái! Nếu không phải anh đem cơ thể của tôi định hình, tôi căn bản là xuyên qua được mấy cây đó!”
Tôn Nhất khóe miệng khẽ nhếch: “Như thế cậu liền không ăn được đồ ăn ngon rồi!”
Bạch Mộc sửng sốt một chút, gãi gãi cái má trắng nõn: “Hình như nói cũng rất có lý!” Ngu ngốc suy nghĩ một hồi, bay tới trước mặt Tôn Nhất: “Học trưởng, người ta hình như cũng đói bụng! Không bằng lúc ăn cơm phân cho một phần đi!”
U linh sẽ đói? Người này rõ ràng là tham ăn! Tôn Nhất liếc cậu một cái, phong khinh vân đạm mà nói: “Nằm mơ!” Ba! Chỉ một đầu ngón tay đem Bạch Mộc bắn bay!
“A! Học trưởng anh thật là quá đáng….” Thanh âm càng bay càng xa.
Về phần Bạch Mộc có thể bay tới chỗ nào, Tôn Nhất cũng sẽ mặc kệ, dù sao cũng nên có chút khoảng cách, hắn cũng hy vọng cậu có thể thoát ra khỏi ràng buộc của hai người!