Ban đầu, trong phòng có thể nghe được tiếng gào thét phản kháng của vu nữ, nhưng chỉ nửa tiếng sau, cương quyết cự tuyệt, biến thành từng tiếng thở dốc kiều mị, âm thanh lọt ra bên ngoài, đầy ám muội…
Suối nước nóng ở hậu viện, Bạch Mộc và Tôn Nhất cá nước thân mật xong, hai người ướt sũng cao ngạo bước lên bờ, lau khô người, về phòng thay quần áo, lúc đi ngang qua phòng ngủ của Đằng Tú, nghe được tiếng động kịch liệt vô cùng khả nghi truyền ra, hai người che miệng trốn một góc cười thầm, Tôn Nhất nhịn không được hôn một cái lên cái cổ trắng mềm của Bạch Mộc, sau đó mới thoả mãn nắm tay cậu yên lặng kéo tới phòng khách.
Còn chưa bước vào, đã nghe trong phòng truyền đến giọng điệu cung kính của lão quản gia.
“Nhị thiếu gia, vì ngài không muốn gặp Duẫn tiên sinh, nên tôi đã sai người đưa cậu ấy về rồi, lá thư này là cậu ấy nhờ tôi giao cho ngài!”
Cẩn thận đặt phong thư lên bàn, sau đó mới xoay người rời khỏi, đi tới cửa, đúng lúc bắt gặp hai người, lão quản gia than thở một tiếng, lắc đầu, cất bước rời đi!
Hai người đi vào phòng, mặc dù bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhìn ra được tâm tình Tôn Kết Vũ rất xấu, cầm lấy thư nhìn cũng không nhìn, vò thành một cục vứt vào sọt rác.
Tôn Kết Vũ đứng dậy rời đi, Bạch Mộc tò mò nhặt mảnh giấy trong thùng rác ra, mở ra, nhìn dòng chữ viết trên đó:
Kết Vũ thiếu gia, em vẫn nghĩ rằng Đằng Tú thiếu gia mới là người em thật sự thích, nhưng sau khi em bị ngài vứt bỏ, mới dần nhận ra, cuộc sống nhớ nhung có bao nhiêu khổ sở, không biết là đã quen có ngài bên cạnh, hay là thích ngài, khoảng thời gian một mình, lúc này mới phát hiện, ngài quan trọng đối với em như vậy! Em biết, trong lòng ngài em chỉ là hứng thú nhất thời, nếu như có thể được trở lại bên cạnh ngài, em nhất định toàn tâm toàn ý đi theo ngài. Nếu ngài chán ghét em, kiếp này em quyết sẽ không xuất hiện trước mặt ngài! Tối nay lúc trăng tròn, em ở bờ biển chờ ngài, chờ ngài đưa ra quyết định!
Ký tên: Người đầy tớ yêu ngài, Doãn Tuấn Bác!
Lúc Bạch Mộc đọc đến cái tên Doãn Tuấn Bác, cậu cảm nhận được trên mặt chữ ấy toả ra mùi máu tươi nhàn nhạt!
Trong lòng Bạch Mộc cả kinh, lẩm bẩm thành tiếng: “Không xong rồi! Người này đã xảy ra chuyện rồi!” Bỏ lại tờ giấy, xông ra ngoài!
Tôn Nhất hiểu, khả năng tiên tri của Bạch Mộc càng ngày càng mạnh, nếu em ấy cảm thấy Doãn Tuấn Bác sẽ xảy ra chuyện, vậy thì nhất định không sai!
Tôn Nhất đuổi theo sau, theo Bạch Mộc chạy tới bờ biển!
Trên bờ biển, từng khối đá lớn đứng sừng sững, gió biển quất vào mặt đau rát, Doãn Tuấn Bác một mình ngồi trên mổm đá lớn, cô đơn ngắm nhìn mặt biển, bóng lưng cô quạnh, thể hiện nội tâm đang vô cùng chua xót của y.
Bay tới bên cạnh y, ngồi xuống!
Bạch Mộc có lòng tốt hỏi: “Anh là Doãn Tuấn Bác phải không! Tôi là u linh của học trưởng Tôn Nhất!”
Doãn Tuấn Bác là một người bình thường, căn bản không thể thấy Bạch Mộc, trong mắt y bây giờ chỉ có biển khơi, đối người đang nói chuyện bên cạnh, hoàn toàn không hay biết!
Bạch Mộc có chút dỗi, nhưng nghĩ tâm tình Doãn Tuấn Bác đang không tốt, cậu chỉ có thể đè nén oán giận trong lòng, tiếp tục khuyên bảo: “Cái kia… Tôi đọc được lá thư anh viết cho Nhị thiếu gia, hắn ta thật quá đáng, bất quá anh không cần lo lắng, tôi sẽ cùng học trưởng hảo hảo khuyên hắn cho!”
Doãn Tuấn Bác vẫn nhìn mặt biển, ngây ngốc, ngơ ngác không cảm xúc…
“Này! Doãn Tuấn Bác…”
Bạch Mộc vỗ vỗ vai y…
Vẫn không có phản ứng!
Bạch Mộc giận dữ, đứng dậy, nắm chặt nắm đấm: “Sao anh không lịch sự như thế? Dù tâm tình không tốt, có người tới an ủi, cũng phải trả lời một tiếng chứ!”
Sau lưng, Tôn Nhất tiếp lời: “Bạch Mộc đừng giận, y chỉ là nhân loại bình thường, sao có thể thấy em được!”
Giọng nói bất ngờ của Tôn Nhất, doạ Doãn Tuấn Bác giật mình, còn chưa kịp đứng lên, đã trượt chân ngã người về sau, ‘ùm’ một tiếng rơi xuống nước.
Bạch Mộc lại càng hoảng sợ, chỉ thấy trong nước truyền ra: “Người cứu mạng!”
Một cơn sóng to đánh tới, Doãn Tuấn Bác trong nháy mắt bị thủy triều nhấn chìm!
“Doãn Tuấn Bác…”
Bạch Mộc nhảy xuống biển, cùng cậu nhảy xuống còn có học trưởng Tôn Nhất!
Từng đợt sóng cuồn cuộn dâng lên, từng cơn sóng cứ tiếp nối nhau, Tôn Nhất và Bạch Mộc ở dưới biển ngụp lặn, tìm kiếm rất lâu, nhưng vẫn không thấy thân ảnh của Doãn Tuấn Bác đâu, đúng lúc khi hai người đang sốt ruột, ngoài khơi xa trôi tới một chiếc giày da!
“Nhất định là của Doãn Tuấn Bác rồi!”
Bạch Mộc hô lớn, bọn họ rất nhanh bơi qua phía đó, nhưng không tìm được gì!
Trên dưới mặt nước đều không thấy ai!
“Em là u linh, sẽ không chết, để em lặng xuống dưới tìm thử xem!”
Bạch Mộc nói với Tôn Nhất xong, liền cong lưng lặng xuống dưới!
Dưới mặt biển, ánh sáng ảm đạm, nhưng vì thị lực 1.5 nên Bạch Mộc có thể nhìn thấy rõ ràng dưới nước, cá nhỏ bơi qua lại bên người, rong biển dưới chân bồng bềnh, san hô xinh đẹp, tản mát ra những mảng ánh sáng nhiều màu sắc, cực kỳ xinh đẹp.
Nếu như là bình thường, Bạch Mộc nhất định sẽ hớn hở giống một con cá nhỏ, bơi loạn ở đây mấy vòng, nhưng mà, vẫn chưa tìm thấy tung tích Doãn Tuấn Bác, cậu thực sự không có tâm trạng chơi đùa!
Duẫn tiên sinh… Duẫn tiên sinh… Anh nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nha…
Bạch Mộc một bên lo lắng tìm kiếm, vừa suy nghĩ, bỗng, một cổ cảm giác đặc thù mạnh mẽ truyền vào trong đầu!
Doãn Tuấn Bác không ở nơi này…
Bạch Mộc dừng lại động tác, tập trung tinh thần nhắm mắt an thần, dùng giác quan của mình cảm thụ đại dương.
Mình thấy được rồi! Mình dùng tâm linh thấy được rồi!
Nước biển đem tâm linh của cậu dẫn tới một chỗ nước cạn, dưới chân một khối đá lớn, có một người đàn ông nằm ở đó.
Tiếp tục cảm giác, cố gắng muốn nhìn rõ hơn nữa!
Người kia càng ngày càng gần!
Là y! Mi thanh mục tú
Doãn Tuấn Bác tiên sinh!
Bạch Mộc mừng rỡ! Trong tích tắc mở to mắt, nhanh chóng ngoi lên mặt nước, lấy tay chụm lại hai bên miệng, gọi Tôn Nhất còn đang trên bờ biển tìm kiếm: “Học trưởng, Doãn Tuấn Bác đang ở bên cạnh tảng đá phía Nam!”
Xông lên bờ biển, hai người chân trần, bước đi như bay đi về chỗ Doãn Tuấn Bác gặp chuyện không may kia!
Giống như hình ảnh Bạch Mộc dùng tâm linh nhìn thấy, Doãn Tuấn Bác an tĩnh nằm ở bên cạnh tảng đá lớn, trên bờ cát, thỉnh thoảng có bọt sóng bắn tung toé, bắn lên gương mặt cô đơn gầy gò!
“Có thể y bị nước biển tràn vào, thật may là không xảy ra chuyện gì!” Tôn Nhất cảm thán, đi tới bên người Doãn Tuấn Bác, đem người cõng trên lưng, quay về!
Bạch Mộc thở phào nhẹ nhõm, bay theo sau học trưởng!
⊂♥⊃
Trong căn nhà cổ, sau khi Tôn Kết Vũ trở lại phòng mình, ngồi ở bên cửa sổ, trong lòng vẫn không biết có tư vị gì.
Tọa Phu Đồng Tử ngồi bên cạnh uống trà nóng, bình tĩnh hỏi: “Chủ nhân, thực sự không quan tâm đến cậu ta sao?”
“Mi nhiều chuyện quá!” Tôn Kết Vũ hít lấy bầu không khí ngoài cửa sổ, rất không kiên nhẫn.
“Thật sao?” Ánh mắt Tọa Phu Đồng Tử ảm đạm hẳn, nhàn nhạt nói: “Theo ta đoán, cậu ta, sống không qua khỏi tối nay!”
Tôn Kết Vũ nghe xong thì sửng sốt, sau đó rất nhanh liền phản ứng lại, chạy nhanh ra khỏi phòng!
Chạy đến phòng khách, hắn hốt hoảng tìm bức thư đã ném đi, nhưng ở trên bàn phát hiện thư đã được mở ra, Tôn Kết Vũ lập tức ý thức được, có người đã xem qua bức thư này, chẳng qua là bây giờ không phải là lúc so đo chuyện này, thuận tay nhặt lên xem!
Trên thư viết
“… … ở bờ biển chờ ngài!”
Tôn Kết Vũ siết chặt lá thư, hoảng hốt chạy ra ngoài!