Chương 10
Một ngày nay, Kim Phúc cùng Thiết Mộc Ưng đi khắp nơi trên núi, nàng hái được một đống quả Phượng Hoàng, ăn vào miệng mỏi nhừ, mới bằng lòng ngồi nghỉ ngơi tại thảm cỏ.
Nàng ngáp một cái, hắn khom người giúp nàng kéo áo khoác Tuyết Hồ. Kim Phúc đầu vừa nhấc.... Thiết Mộc Ưng quả nhiên đang nhìn nàng.
“Đó! Lại bị ta bắt được ngươi đang nhìn ta!” Kim Phúc cảm thấy bị hắn nhìn như vậy, trong nội tâm đầy ngọt ngào, như ăn mật.
“Ta thích nhìn nàng.” Thiết Mộc Ưng hai tay ôm mặt nàng
“Nhưng ta không thích ngươi nhìn ta như vậy, hội đau nhức.” Kim Phúc lại lấy tay nắm thành quyền, đấm đấm vào ngực mình.
Thiết Mộc Ưng nhìn nàng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Nên nói cho nàng biết, bởi vì hắn thời gian sống có hạn, không muốn nàng sau này con đường tu hành dài mấy trăm năm đều phải trải qua cuộc sống không có hắn, nên hắn lựa chọn rời đi, mà sau khi rời đi, sẽ không không bao giờ trở lại Linh Sơn. Dù sao mỗi ngày không gặp mặt cũng tốt, thương tổn có thể hạn chế xuống thấp nhất.
Bởi vì tạm biệt không có ngày gặp lại, cho nên hắn hôm nay mới có thể mắt cũng không chớp nhìn mãi nàng.
Đây hết thảy là thời gian cuối cùng cùng nàng vui vẻ vô ưu vô tư.
Thiết Mộc Ưng lộ ra cười khổ, Kim Phúc thì bưng lấy mặt của hắn, học hắn, cũng nhìn trong chốc lát.
“Không thú vị.” Kim Phúc há to mồm, ngáp, bất quá nàng vẫn nắm tay của hắn, không thế nào nhắm mắt lại, sợ một khi ngủ, hắn sẽ còn ở trước mắt.
“Nàng biến thành người có mệt không?” Hắn hỏi.
“Hơi mệt chút, nhưng ta không muốn biến thành hồ ly cùng một chỗ với ngươi.” Kim Phúc không chút nghĩ ngợi nói ra.
Thiết Mộc Ưng kích động ôm lấy bờ vai của nàng, cúi xuống mặt thẳng bức đến trước mặt nàng.
“Nguyên lai, nàng còn nhớ rõ. . . . . .” Thanh âm của hắn run rẩy, chóp mũi khẽ chạm vào nàng.
“Nhớ rõ cái gì?” Kim Phúc đến sờ sờ khuôn mặt của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi vừa muốn rơi nước mắt sao?”
Thiết Mộc Ưng nhìn nàng, nghĩ đến từ nay về sau không có nàng tri kỷ làm bạn, hắn là thật sự muốn rơi lệ a.
“Ta không sao.” Hắn nói.
“Không có việc gì vì sao cau mày?” Kim Phúc vuốt mày rậm của hắn, cũng học hắn nhăn lại lông mày.
“Nàng không phải mệt mỏi sao? Mệt liền nghỉ ngơi đi.” Thiết Mộc Ưng l*иg ngực kịch liệt phập phồng , nhưng hắn bắt buộc chính mình hít một hơi thật sâu.
“Hảo.” Kim Phúc đến bên cạnh thân, trực tiếp tựa đầu trên bắp đùi của hắn gối.
“Nàng. . . . . .” Có thật là không nhớ chuyện của chúng ta? Thiết Mộc Ưng dùng sức mím chặt môi, không cho phép chính mình ép hỏi.
Nàng nhắm mắt lại, một tay đặt lên bụng, một tay cầm tay của hắn, cảm giác rất thỏa mãn.
“Ngươi hát một bài nghe a.” Nàng hé ra một con mắt nói.
“Ta không biết.”
“Vậy nói chút ít chuyện xưa cho ta nghe một chút a. Ta ngủ không được thì Kim Vượng đều làm như vậy . . . . . .” Kim Phúc mở hai mắt ra, đôi mắt – mong chờ nhìn hắn.
“Ta chỉ biết chiến tranh, chưa từng kể qua chuyện xưa. . . . . .”Thấy nàng vẻ mặt trông mong, hắn thở dài, bàn tay che ở cặp mắt của nàng.
“Trước đấy có một tướng quân, hắn không có thói quen cùng người khác thân cận. Một ngày, hắn gặp phải một tiểu hồ ly, tiểu hồ ly tựa như người nhà của hắn, hắn vốn không thể hướng người ngoài tâm sự, nhưng đối với hồ ly lại nói hết. Hồ ly cũng chỉ đối với hắn đặc biệt, làm bạn của hắn khi hỉ nộ ái ố. Bọn họ ở cùng nhau yêu mến, nhưng hồ ly là người tu hành, bọn họ nhất định không thể cùng một chỗ. . . . . .”
Thiết Mộc Ưng thanh âm vững vàng trầm thấp, bất quá mới nói vài câu, Kim Phúc liền ngủ được đôi môi khẽ nhếch, phát ra tiếng ngáy đang ngủ say.
Thiết Mộc Ưng nhìn qua nàng gương mặt thỏa mãn ngủ, những chuyện xưa kia chưa nói xong tất cả đều hóa thành nước đắng, chỉ có thể hướng trong bụng nuốt.
“Nàng đang ngủ. Ngươi đủ hài lòng, có thể đem linh châu còn cho ta đi.” Đã theo sát bọn họ cả một ngày Kim Vượng đến nhảy ra ngoài.
“Ngươi làm ồn như vậy không sợ nàng tỉnh.” Hắn nói.
“Nàng một khi đã ngủ, ném đá mới có thể tỉnh.” Kim Vượng vừa thấy Thiết Mộc Ưng mặt mũi tràn đầy không muốn, cảnh giới tâm lập tức nổi lên. “Ngươi đáp ứng cho ta linh châu rồi, cũng đừng mơ đổi ý.”
“Hết thảy cũng là vì tốt cho nàng, ta sẽ không đổi ý.” Thiết Mộc Ưng yên lặng nhìn Kim Vượng .
“Tốt lắm, vậy đừng lãng phí thời gian. Ngươi bây giờ ngồi xếp bằng, hai tay giống như ta vậy tại bụng liên kết.” Kim Vượng làm cái động tác, muốn hắn đi theo học. “Nhắm mắt lại đem ý niệm tập trung ở bụng của ngươi, nghĩ có một hạt châu màu đỏ tồn tại trong đó. Hít sâu một hơi, đem hít vào chìm tại bụng. . . . . .”
Thiết Mộc Ưng nhắm mắt lại, theo thanh âm hương dẫn của Kim Vượng làm việc. Hắn cảm giác có một hơi nóng theo bụng hắn bay lên, một đường đốt cháy qua l*иg ngực của hắn, cổ họng, hắn không tự chủ mở to miệng, nghĩ nôn ra hỏa cầu này ──
Kim Phúc đến không biết chính mình sao tỉnh lại, nhưng nàng chính là đã tỉnh.
Nàng nằm trên mặt đất, trông thấy Thiết Mộc Ưng cùng Kim Vượng ngồi mặt đối mặt, Thiết Mộc Ưng đôi môi nhả ra một viên linh châu màu đỏ, vừa vặn bay ở phía trên mặt của nàng.
Kim Phúc thấy viên châu này nhìn rất quen mắt, tay liền đưa lên.
Không biết đây là vật gì? Có thể ăn được hay không?
Kim Phúc cầm hạt châu phóng tới bên môi cắn một cái ──
Kim Vượng đến vừa vặn mở mắt ra.
“Một chút. . . . . .”
Kim Vượng kêu to, nhưng linh châu màu đỏ Kim Phúc đã cắn xuống trong nháy mắt, liền chìm vào phần môi nàng.
Kim Phúc đến cả người bỗng dưng cảm thấy có thay đổi.
“Ách. . . . . .” Nàng ôm yết hầu, giãy dụa đứng người lên.
“Nhả ra nhả ra!” Kim Vượng vọt tới bên người nàng oa oa kêu to.
“Nàng không sao chứ?” Thiết Mộc Ưng vội vàng nâng nàng dậy, lòng nóng như lửa đốt vuốt phía sau lưng nàng.
Nàng đứng trên mặt đất mãnh liệt nhảy mấy lần, thẳng đến hạt châu nuốt xuống yết hầu mới dừng lại.
“Hô. . . . . .” Nàng thở dài một hơi, cảm thấy có cổ năng lượng ấm áp dễ chịu, nàng quay quanh thân một vòng, tứ chi cùng thân toàn bộ sáng ngời lên.
“Làm sao vậy? Còn có ở đâu không thoải mái?” Thiết Mộc Ưng thấy nàng không nói, thoáng cái ôm mặt của nàng, thoáng cái vỗ phía sau lưng của nàng, hận không thể đem nàng từ trong ra ngoài xem có tốt không.
Kim Phúc nhìn Thiết Mộc Ưng, trong lúc đó nhảy lên một cái, rồi bỗng dưng nhảy lên thân thể của hắn.
“Thiết Mộc Ưng, chàng đã đến rồi!” Kim Phúc đến hai chân hai bên hôn hắn, hưng phấn mà kêu to.
“Nàng đã nhớ!” Thiết Mộc Ưng ôm eo của nàng, cảm giác mình bởi vì vui mừng mà muốn nổ tung.
Hắn đem mặt chôn trên tóc của nàng , dù dùng sức ôm nàng thế nào vẫn cảm giác được không đủ.
“Kim Phúc , muội đem linh châu nhổ ra! Đó là của ta của ta a!”Kim Vượng tức giận đến đấm ngực dậm chân, vòng quanh bọn họ nhảy lên nổi giận.
“Muội không nhổ a! Ai kêu huynh đối với muội phong ấn, để cho muội quên hắn.” Kim Phúc đến hai tay ôm chặt cổ Thiết Mộc Ưng , trừng Kim Vượng.
“Hắn là sợ nàng thương tâm.” Thiết Mộc Ưng trấn an nói, hoàn toàn lý giải Kim Vượng làm như vậy là vì bảo vệ tâm tình của nàng.
“Được rồi, vậy huynh vươn tay ra , muội sẽ cho huynh một trăm năm công lực.” Kim Phúc mà nói.
“Không thèm.” Kim Vượng tức giận đến nổi đỉnh đầu bốc khói, hừ lạnh một tiếng sau đó quay đầu đi.
“Là huynh nói không cần…, quên đi.” Kim Phúc quay đầu lại tiếp tục đánh giá Thiết Mộc Ưng, đau lòng vuốt khuôn mặt của hắn. “Làm sao chàng gầy thành như vậy? Hai gò má đều chỉ còn xương cốt . Có khỏe không? Khi đó bị nóng đã hết chưa?”
“Nàng uy ta nuốt vào viên linh châu này, ta đương nhiên không có việc gì.” Thiết Mộc Ưng lại ôm nàng. “Nàng lúc ấy suy yếu như vậy, hẳn là chính mình nên nuốt viên linh châu này vào .”
“Ta khi đó thầm nghĩ đến, vạn nhất ta chết đi, nhiều nhất cũng chỉ có chàng cùng Kim Vượng đến khóc thương. Còn nếu chàng chết, cả mọi người ở Thiết thành sẽ khóc chết, a. . . . . .” Kim Phúc đột nhiên dùng sức lắc đầu, đối với hắn phun mạnh đầu lưỡi. “Ngu ngốc, ta thật ngốc mà! Ta khi đó hẳn là nên nuốt viên linh châu, sau đó lại cứu chàng, như vậy chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao?”
“Lúc ấy tình huống khẩn cấp, nàng một lòng muốn cứu ta, không thể nghĩ nhiều như vậy cũng là chuyện bình thường.” Thiết Mộc Ưng vuốt khuôn mặt của nàng, may mắn hết thảy đều đã là quá khứ.
Kim Phúc suy nghĩ đối với hắn cười, gò má trên bàn tay hắn xoa xoa ôm ôm.
“Ngươi nói chuyện làm gì khách khí như vậy, nàng ngốc cũng không phải một ngày, hai ngày, chuyện bình thường . Còn có, các ngươi không nên ở chỗ này chàng chàng nàng nàng, rất chướng mắt!”Kim Vượng đến giật Kim Phúc xuống, hết lần này tới lần khác nàng cả người như dính tại trên người Thiết Mộc Ưng.”Ta hối hận, cho ta một trăm năm công lực. . . . . . Nhanh cho ta.”
Kim Phúc nhìn Kim Vượng , nàng rất nhanh từ trên người Thiết Mộc Ưng đổi sang nhảy đến trên người hắn. ( ^0^ ố ồ! Kim Phúc thú vị thật, nhảy qua nhảy lại ôm người như ôm cột = = )
“Bỏ đi, làm gì vậy dính tại trên người của ta?” Kim Vượng kêu to, tay kéo chân nàng, chính là kéo không ra nàng.
“Huynh là ca ca tốt nhất, cho nên muội muốn cho huynh hai trăm năm công lực.” Nàng nghiêm trang nói, đứng ở trên mặt đất. “Nếu như huynh ngày nào đó cũng trọng thương không thể trị thì muội cũng vậy liều lĩnh cứu huynh . . . . . .”
“Phi, còn lâu ta mới rủi ro!” Kim Vượng hét lớn một tiếng, ác trừng nàng liếc. “Muội tên ngu ngốc này, muội giữ lại mấy trăm năm công lực bên người này, hắn tùy tiện sẽ chết già, như vậy có cái gì ý nghĩa. . . . . .”
Kim Phúc nhăn lại lông mày đi đến bên người Thiết Mộc Ưng, cầm tay của hắn.
“Ta tu hành mấy trăm năm, cũng không biết tu hành có ý nghĩa gì. Hôm nay ta muốn ở bên cạnh chàng, tại sao phải cần có ý nghĩa gì?”Kim Phúc dẹp miệng hỏi, hay là không muốn hiểu rõ vấn đề này.
Nàng chỉ biết là Thiết Mộc Ưng nhất định phải ở cùng nàng mới có thể vui vẻ, cho nên nàng như thế nào đều muốn bên hắn.
“Muội ngốc đến không thể cứu chữa! Người có thể so với chúng ta chết sớm, nếu hắn chết, muội cũng sẽ thương tâm đến chết, cuộc sống như thế có cái gì đáng giá lưu luyến? !” Kim Vượng rống to nói.
“Ta quên chàng là người, người rất nhanh tử. . . . . .” Kim Phúc ngửa đầu nhìn Thiết Mộc Ưng, nước mắt liền rớt xuống.
Nếu như nàng liền cùng hắn tách ra nửa khắc cũng không nguyện ý, thế nào có thể nhìn hắn tại trước mặt nàng chết đi
“Ta không cần chàng phải chết.” Nàng oa oa khóc lớn tiếng, sửa người tiến trong ngực của hắn.
“Là người khó tránh khỏi cái chết.” Thiết Mộc Ưng lau nước mắt của nàng, cái gì cũng không nói, chỉ là tùy vào quyết định của nàng.
“Chàng hi vọng ta ở lại bên cạnh chàng sao?” Nàng đỏ vành mắt ngửa đầu nhìn hắn, trong đầu hỗn độn một mảnh.
“Ta chỉ hi vọng nàng vui vẻ.” Hắn ngóng nhìn nàng, nói nhỏ.
Nàng đem mặt vùi vào trong bộ ngực của hắn, đột nhiên trong lúc đó hết thảy đều có đáp án.
Hắn vì dân chúng Thiết thành, có thể không để ý chính mình, vì nàng, có thể chịu được cô đơn. Hắn không thay chính hắn nghĩ nhiều, làm sao lại không ai thay hắn suy nghĩ một chút.
Coi như là làm bạn hắn cả đời, cuối cùng muốn nhìn hắn mất đi, nhưng nàng hi vọng mỗi một ngày trước khi hắn rời đi nhân thế , đều có thể bởi vì có nàng làm bạn mà không có gì tiếc nuối.
“Mặc kệ, ta muốn với chàng cùng một chỗ! Chàng chết, ta phụ trách nhặt xác, mang thi thể chàng trở lại Linh Sơn theo giúp ta tu hành!” Kim Phúc đến vỗ ngực, một bên khóc lớn một bên lớn tiếng nói.
Thiết Mộc Ưng phút chốc đem mặt vùi sâu vào cổ của nàng, gương mặt kích động hiện hồng, nghẹn ngào đến nói không ra lời.
Cái gì mà hạ quyết tâm, cái gì mà chỉ cần nàng hạnh phúc hắn ngay cả lời như vậy cũng không thể nói ra, hắn muốn vì chính mình ích kỷ một lần, hắn hi vọng nàng lưu lại cùng hắn cả một đời.
Chỉ là, hi vọng này vừa đang định muốn nói ra…, nàng đã thay hắn nói ra khỏi miệng. . . . . .
“Ha, Muội thông minh quá! Đợi đến lúc muội thay hắn nhặt xác thì vẫn giữ bộ dạng hiện nay, nhất định sẽ bị người Thiết thành gọi yêu nữ không già, cho dù muốn lưu ở trong thành, cũng không còn người dung túng muội.” Kim Vượng không khách khí nói ra.
“Nàng là thật nguyện ý chịu được sự cô tịch sau khi ta rời đi? Thật có thể chịu được cư dân Thiết thành đối nàng khó hiểu khi thấy dung nhan trẻ mãi của nàng. . . . .” Thiết Mộc Ưng nắm chặt tay của Kim Phúc, dù có vạn điều không muốn, nhưng vẫn là bắt nàng chấp nhận sự thật này.
Kim Phúc phiền não nhăn lại lông mày, thành thật nói: “Như thế nào còn có nhiều chuyện như vậy a? Ai!”
Nàng đem mặt tựa ở trên cổ Thiết Mộc Ưng, nhưng thoáng cái liền hưng phấn mà ngẩng đầu đối với Kim Vượng đến hét lên: “Muội nhớ được chúng ta không phải có một thuật pháp, có thể bỏ qua việc tu hành, biến thành người chính thức ?”
“Chúng ta đã tu thành yêu, tránh kiếp luân hồi, người sống bất quá bảy, tám mươi tuổi, chẳng những phải trải qua giai đoạn sinh lão bệnh tử, còn muốn một lần nữa luân hồi. Muội vì Thiết Mộc Ưng như vậy chịu một cái đoản mệnh đáng giá sao?” Kim Vượng tức giận đến cầm lấy đá trên mặt đất ném nàng, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
“Kim Vượng làm gì tức giận như vậy?” Nàng cau mày, mơ hồ hỏi .
“Nàng là thật muốn làm người bình thường, không tu hành nữa?”Thiết Mộc Ưng nghiêm túc nhìn nàng
“Làm gì vậy lại hỏi? Ta chính là một mực không rõ ràng lắm tu hành là vì cái gì, cho nên Kim Vượng mới có thể cầm bánh bao dụ dỗ ta tu hành.” Nàng sau khi suy nghĩ một chút, còn nói thêm: “Đương nhiên, khi pháp lực gia tăng, sẽ cảm thấy chính mình rất lợi hại.”
“Như vậy nàng theo ta trở lại Thiết thành là vì cái gì?” Hắn cầm thật chặt tay của nàng, không cho nàng có một chút trốn tránh.
“Ta nghĩ muốn chàng vui vẻ.” Kim Phúc đến không chút do dự nói ra.
Thiết Mộc Ưng cảm giác có nước mắt muốn tràn mi, hắn xóa đi viên lệ này, tự nói với mình sau này nhất định phải gấp bội yêu thương sủng nàng.
“Nếu là các cư dân Thiết thành đối với hồ ly không thể chấp nhận, nàng cũng có thể nhịn sao?”
“Làm gì nhịn a, ta nói Kim Vượng giúp ta biến thành người thật sự, chẳng phải được rồi sao.” Kim Phúc đã nghĩ đến thì nhất định phải làm được, lập tức lôi kéo hắn hướng Linh Sơn trước mặt đi.
Nàng hôm nay có nhiều hơn mấy trăm năm công lực, bước đi trên đường tới như bay.
Thiết Mộc Ưng bị nàng kéo ở sau người, bất quá đi một bước khoảng cách xa, khuôn mặt cũng vì chạy như bay mà bị nhánh cây cắt qua gây vết thương chồng chất.
Hưng phấn nàng không có phát hiện, luôn oa a oa a lời nói.
Mà Thiết Mộc Ưng chẳng những không giận nàng mơ hồ, ngược lại là cười ngây ngô nhìn xem bóng lưng của nàng, dù sao nàng nhớ lại hắn rồi, còn có chuyện gì so với bây giờ còn vui hơn?
Ha ha ha ha ha ha ha ha. . . . . .