Tạ Phong chậm rãi bước vào đại sảnh, đi hai bên là Giản Chính Minh và Sa Thiên Lý của Tây Ninh Phái, phía sau mới là các đồng môn Hồng Đạt Tài và Trịnh Khanh Kiều, cũng là hai trong số mười tám cao thủ hạt giống. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Nhìn vào đội hình đó, không khó đoán ra Tây Ninh đã vào một phe với Trường Bạch trong vụ án Hàn phủ này.
Chủ nhà Hàn Thiên Đức biến sắc mặt, vội vã đứng dậy vòng tay nghênh tiếp: “Hàn Thiên Đức cung nghênh đại giá quang lâm!”.
Sắc mặt Tạ Phong đã xám lại càng sầm lại, ngửa lên trời than: “Chuyện như vậy xảy ra trong phủ của Thiên Đức huynh khiến người trên kẻ dưới trong toàn phủ bị quấy rầy không ngớt. Tạ mỗ thật áy náy, chỉ hy vọng hôm nay có thể làm sáng tỏ toàn bộ sự việc, những người liên quan được yên, Bát phái chúng ta cũng không còn phải xôn xao về chuyện này để người ngoài chê cười nữa”.
Lời lẽ khách khí của Tạ Phong với Hàn Thiên Đức khiến tất cả quần hùng đều cảm thấy bất ngờ, bởi lẽ dẫu sao thì hung án cũng xảy ra trong Hàn phủ, hơn nữa chuyện Hàn Ninh Chỉ có quan hệ hết sức đặc biệt với Mã Tuấn Thanh đã không còn là điều bí mật, mà Mã Tuấn Thanh giờ đây lại là nghi can lớn nhất, Trường Bạch Phái phải hận Hàn Thiên Đức mới là đúng lý.
Cũng có người nghĩ đến việc Tạ Phong ăn nói khách khí như vậy là muốn thu hẹp phương diện công kích, tập trung lực lượng để đối phó Thiếu Lâm, bởi Hàn Thiên Đức tuy võ công không cao nhưng lại có vị trí hết sức đặc biệt trong Bạch đạo, Tạ Phong nếu cứ khăng khăng không khách khí với Hàn Thiên Đức, cả Bát Phái Liên minh không chừng sẽ có hậu quả khó lường.
Hàn Hy Văn bước lên mời mọi người ngồi xuống dãy ghế xếp sẵn ở bốn xung quanh rồi kêu gia nhân dâng lên danh trà mỹ điểm.
Không khí căng thẳng lúc ấy mới dịu đi chút ít.
Đại diện các phái trong Liên minh lần lượt ngồi xuống, các đệ tử tiểu bối đều không dám ngồi mà đứng sau ghế tôn trưởng của họ, vì thế quanh tường còn thừa ra đến bảy tám chiếc ghế trống. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hàn Thiên Đức và nhi tử đều có mặt. Nhân sĩ Bạch đạo ngoài Tần Mộng Dao, Dương Phụng, Hạ Hầu Hành, còn lại đều là người trong bát phái bao gồm có Tạ Phong, Hồng Đạt Tài, Trịnh Khanh Kiều của Trường Bạch; Sa Thiên Lý và Giản Chính Minh của Tây Ninh; Bất Xá của Thiếu Lâm; Vân Thanh của Xuất Vân Đạo quan, phu thê Hướng Thanh Thu từ Thư Hương Thế gia; Tiểu Bán Đạo nhân của Võ Đang; Lãnh Thiết Tâm và các đệ tử của Cổ Kiếm Trì. Ngoài Bồ Đề Viên, lãnh tụ của cả bảy phái đều đồng thời xuất hiện, có thể thấy được sự coi trọng của Bát đại Liên minh đối với vụ án này.
Mã Tuấn Thanh ngồi giữa Bất Xá và Vân Thanh, nét mặt im lìm không chút biểu hiện, đầu cúi xuống lảng tránh ánh mắt hằn học của Tạ Phong. Không biết hắn đang tự hổ với lòng hay là đã có đối sách nên không muốn để lộ cho người khác thấy vẻ mặt của mình?
Tần Mộng Dao ngồi yên một góc, sắc mặt tĩnh như chỉ thủy. Trong khung cảnh đông đúc căng thẳng như vậy nàng vẫn để lại cho người ta một cảm giác bình yên đặc biệt. Chúng nhân trong phòng, nhất là những nam nữ đệ tử trẻ tuổi, đều bị nhan sắc và thân phận đặc biệt của nàng thu hút, thỉnh thoảng lại đưa mắt trộm nhìn.
Tạ Phong nhấp một ngụm trà, đặt cốc lên chiếc kệ bên cạnh, khẽ cười gằn một tiếng, thầm nghĩ Bất Xá ngươi cứ giả câm là được chắc, ta lại muốn ngươi phải bẽ mặt một phen! Bèn quay sang Bất Xá nhếch mép cười: “Bất Xá đại sư, theo ta được biết, vì cái chết thảm của tiểu nhi mà Thiếu Lâm đã hao tổn rất nhiều tâm lực, có điều không biết việc điều tra đã có kết quả nào chưa?”.
Tạ Phong và Bất Xá đều là thành viên trong mười tám cao thủ hạt giống, cũng là hai người có tư cách được liệt vào hội đồng Thập nhị nguyên lão trong Bát Đại Liên minh, cả thân phận lẫn võ công đều tương đương, cùng có tiềm năng trở thành lãnh tụ Bạch đạo. Vì thế Tạ Phong với dã tâm hừng hực của mình không lúc nào không coi Bất Xá là đối thủ cạnh tranh đáng gờm nhất. Nếu có thể lật đổ Bất Xá, sớm muộn gì lão cũng sẽ trở thành đệ nhất nhân của Bát Đại Liên minh.
Những biểu hiện kiệt xuất của Bất Xá lúc mười tám cao thủ hạt giống vây công Bàng Ban đã vô tình đẩy Tạ Phong vào thế dưới cơ, càng khiến cho cuộc ganh đua ngấm ngầm giữa hai người trở nên gay gắt hơn bao giờ hết.
Bất Xá thầm thở dài một tiếng, đặt cốc trà xuống, ôn tồn: “Sau khi nhận được tin bất hạnh của lệnh lang, tệ phái dưới sự chủ trì của Trưởng môn sư huynh đã lập tức tiến hành hội nghị Trưởng lão, quyết định rằng chỉ cần có người đưa ra được chứng cứ xác đáng chứng minh môn nhân Mã Tuấn Thanh đúng thực là hung thủ gϊếŧ chết Tạ Thanh Liên của quý môn, tiểu tăng lập tức thanh lý môn hộ ngay tại đây!”, đoạn nhanh như chớp vung tay, Môn pháp lệnh đại diện cho quy pháp tối cao của Thiếu Lâm hóa thành một luồng hắc ảnh vυ"t lên cắm vào chiếc dầm ngang trên nóc nhà, song lại chỉ sâu chừng hơn một tấc, nằm ngay ngắn chính giữa cây dầm. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Tạ Phong trong lòng không khỏi khẽ run lên, chỉ một động tác vung tay đơn giản của Bất Xá đã chứa đầy học vấn bên trong. Môn bài pháp lệnh này vốn được làm từ sắt tinh nên trọng lượng không phải là nhẹ, cộng với việc Bất Xá vận toàn lực ném đi, lẽ ra phải cắm ngập vào cây dầm gỗ, thế nhưng thực tế lại chỉ sâu chừng hơn một tấc!
Xem ra việc Bàng Ban nói rằng Bất Xá đã thành công luyện thành vô thượng tâm pháp “Lưỡng cực quy nhất” của võ học quả thật là không phải hư ngôn!
Trái với Tạ Phong, Mã Tuấn Thanh lại khấp khởi mừng thầm. Bất Xá muốn người khác đưa ra bằng cớ chứng minh hắn có liên quan đến chuyện của Tạ Thanh Liên, nếu chuyện đó xảy ra thì hôm nay hắn nhất định khó tránh khỏi họa diệt thân, nhưng việc tìm ra bằng cớ đó đâu phải dễ dàng? Một lời của Bất Xá nghe có vẻ chí công vô tư, thực ra đã giành hết tiện nghi về cho hắn.
Lẽ nào Bất Xá quả thực vì mối quan hệ với phụ thân hắn Mã Nhiệm Danh mà ngầm bảo vệ cho Mã Tuấn Thanh này? Nghĩ như vậy, trong lòng Mã Tuấn Thanh không khỏi càng nảy sinh thiện cảm với Bất Xá.
Tần Mộng Dao thầm than thở, nàng vừa đem chuyện xảy ra đêm qua với Hà Kỳ Dương kể cho Bất Xá, nhưng những lời lúc này của ông đã cho thấy Bất Xá sẽ không dễ dàng thanh lý môn hộ. Người như Bất Xá không bao giờ dung túng vô nguyên tắc cho tiểu bối như vậy, điều ông ta thật sự muốn bảo vệ chính là danh dự của Thiếu Lâm. Vì Thiếu Lâm, Bất Xá có thể làm bất cứ chuyện gì.
Một chiêu này của Bất Xá trông đơn giản mà hết sức lợi hại. Nếu chẳng may có người đưa ra được chứng cứ không thể phản bác, ông ta sẽ một chưởng tiễn Mã Tuấn Thanh quy thiên, quần hùng các môn phái khác cũng không thể nói gì hơn. Nhưng nếu không ai đưa ra được chứng cứ thì cũng khó có thể ép được Bất Xá giao Mã Tuấn Thanh ra cho Trường Bạch.
Trừ các nhân vật có dính líu sâu xa, quần hùng các môn phái khác đều cảm thấy Bất Xá quả thật là thẳng thắn phóng khoáng, bởi việc Mã Tuấn Thanh gϊếŧ Tạ Thanh Liên chỉ là chuyện ngờ vực trong lòng, chưa ai nói ra, cũng chưa hề có chút chứng cớ.
Giờ đây Bất Xá đã công khai nghi ngờ đó, phái Trường Bạch nếu muốn áp đảo khí thế của Bất Xá thì bắt buộc phải đưa ra chứng cứ, bằng không sự việc sẽ không bao giờ có thể kết thúc.
Bất Xá nhìn lên tấm Môn pháp lệnh cắm trên xà nhà, cất giọng thản nhiên: “Đây là lệnh phù chấp pháp của tệ môn, đại diện cho danh dự nghiêm chính bất phiến của Thiếu Lâm, Bất Xá tuyệt đối sẽ không làm ô uế thanh danh của lệnh phù này!”.
Một tiếng cười dài từ miệng “Xích cước tiên” Dương Phụng vang lên, đoạn lớn giọng nói: “Hay lắm! Tông Đạo huynh lập trường phân minh rõ ràng, thật là sảng khoái!” Đối với Dương Phụng, những chiến hữu vào sinh ra tử chống Nguyên ngày trước, bất luận là đã làm hòa thượng hay Hoàng thượng, lúc nào cũng là Hứa Tông Đạo, cũng giống như Chu Nguyên Chương mãi mãi cũng sẽ chỉ là Chu Nguyên Chương vậy thôi”.
Cao thủ trong phòng thấy ngay là Dương Phụng đã mượn lời để nhằm vào Tây Ninh Kiếm Phái đang đứng về phía Trường Bạch, không khỏi thầm chau mày, biết cuộc công nghị hôm nay sẽ rất khó mà suông sẻ được.
“Quỷ vương” Hư Nhược Vô tuy không phải là thành viên Bát Đại Liên minh nhưng lại có ảnh hưởng to lớn trên giang hồ và ngay trong cả Liên minh. Rất nhiều tinh anh trung kiên trong Liên minh như Bất Xá đều đã từng là mãnh tướng dưới trướng ông ta.
Dương Phụng đại diện cho Hư Nhược Vô mà đến, chỉ điểm này cũng đủ để khiến Bát phái không thể không coi trọng ý kiến và cách nhìn nhận của lão.
Sắc mặt của Tạ Phong càng sa sầm xuống. Bao nhiêu năm nay, việc lúc nào cũng phải cam bái hạ phong dưới cờ Thiếu Lâm đã làm lão ta thống hận, cái chết của đứa con độc nhất lại làm thù chất thêm thù. Nếu chỉ trừng phạt một mình Mã Tuấn Thanh thì vẫn chưa thể xóa đi nỗi phẫn uất trong lòng lão, danh dự Thiếu Lâm phải bị chà đạp dưới chân mới chân chính giúp lão thỏa cơn oán hận.
Vô Tưởng tăng của Thiếu Lâm đã từng hai lần giao đấu với Bàng Ban, tuy đều thất bại song lại không có ai dám khinh thường, trái lại còn cảm thấy Thiếu Lâm chí ít thì cũng có gan dám làm, sau khi Tuyệt Giới hòa thượng lâm tử dưới tay Bàng Ban mà vẫn ngang nhiên tiếp tục khiêu chiến Thiên hạ đệ nhất ma quân ấy, còn với Bất Lão thần tiên của Trường Bạch từ trước đến giờ luôn né tránh giao đấu với Bàng Ban, võ lâm ít nhiều đã có lời ra tiếng vào. Chỉ một điểm này đã khiến Trường Bạch và Thiếu Lâm khó
thể tương dung, Tạ Thanh Liên hôm đó luôn tìm cách nói kháy Mã Tuấn Thanh cũng chính là vì nguyên nhân ấy.
Giờ đây Bất Xá đã thể hiện rõ lập trường, tiến có thể công mà lui cũng có thể thủ, cùng lắm là hy sinh một Mã Tuấn Thanh. Điều đó đủ làm cho Tạ Phong từ trước đến giờ luôn uất ức khi bị Bất Xá ghìm ở vị trí thứ hai càng thêm tức giận, chỉ hận một điều đây không phải là nơi chốn và thời gian để lão ta có thể ra mặt gây sự.
Giản Chính Minh ngồi bên cạnh Tạ Phong không ngờ lại bình tĩnh gật đầu mỉm cười với Dương Phụng, đoạn cất giọng từ tốn: “Lời nói có thể sảng khoái lâm li, nhưng nếu muốn làm rõ trắng đen cái chết thảm của Thanh Liên tiểu đệ thì lại không thể không làm rõ những chi tiết nhỏ trước tiên rồi mới có thể đưa ra kết luận”.
Sa Thiên Lý tiếp ngay lời họ Giản: “Thực tế thì không có ai dám khăng khăng chính Mã quý tế là hung thủ, chỉ có điều việc Mã quý tế phát hiện hung án có vẻ rất tình cờ, lại tham dự vào việc bắt nghi phạm Hàn Bách hết sức chu đáo khiến người ta không khỏi phải đặt dấu hỏi. Bây giờ Hà Kỳ Dương đã chết, tất cả những người phụ trách thẩm vấn tiểu bộc Hàn Bách trong ngục đều đã không rõ tung tích, vì thế chúng ta không thể không hỏi Mã quý tế vài câu, không biết Bất Xá đại sư có cho phép không?”.
Hai người một xướng một họa, mỗi lời nói đều chứa đựng thâm ý, không những hóa giải được sách lược tốc chiến tốc thắng của Bất Xá, mà còn ngấm ngầm chỉ ra rằng Bất Xá đang âm thầm che giấu cho Mã Tuấn Thanh, thật quả là vô cùng lợi hại.
Vân Thanh ngồi bên cạnh nhìn thấy Mã Tuấn Thanh thần sắc đã tươi tỉnh lên một chút, nay lại sa sầm xuống, trong lòng bất giác trào dâng cảm giác thâm tình khó thể dứt bỏ, bèn cất giọng dịu dàng: “Những lời này quả cũng là hợp tình hợp lý! Tuấn Thanh, điệt nên đem sự việc tường thuật lại từ đầu cho mọi người nghe, hầu dễ bề giải bỏ những nghi vấn trong lòng các thúc bá trưởng bối!”.
Mã Tuấn Thanh quay đầu sang nhìn Bất Xá vẻ thăm dò.
Những lời của Giản Chính Minh và Sa Thiên Lý vừa xa vừa gần, như thủ mà lại là công. Bất Xá không ngờ lại vẫn ung dung cười nhẹ: “Nếu đã như vậy, Tuấn Thanh sư điệt ngại gì mà không tường thuật lại toàn bộ sự việc một lần?”.
Mã Tuấn Thanh đang định lên tiếng thì Tạ Phong huơ tay cắt ngang: “Toàn bộ sự việc mà Mã quý tế muốn nói, thiên hạ đều đã biết cả, không cần phải thuật lại nữa. Tạ mỗ chỉ có mấy điểm nghi vấn trong lòng, mong Mã quý tế chỉ giáo!”.
“Tiêu vũ kiếm” Lãnh Thiết Tâm của Cổ Kiếm Trì đột nhiên xen ngang: “Chuyện này đối với Tuấn Thanh điệt thật không công bằng. Thực tế khi ấy, những người ở Hàn phủ có đủ tư cách để ám toán Thanh Liên quý tế tuyệt đối không chỉ một mình Tuấn Thanh, đã muốn điều tra thì lẽ ra không nên bỏ qua bất kỳ một ai”. Nói xong đưa ánh mắt hằn học liếc về phía Tần Mộng Dao đang bình tịnh ngồi ở góc sảnh.
Chỉ cần không phải thong manh là biết lão ta đang chĩa mũi giáo vào Tần Mộng Dao. Việc nàng ngăn cản Bất Xá khiêu chiến với Bàng Ban hôm đó đã làm nhiều người không hài lòng, mà Lãnh Thiết Tâm chính là kẻ hậm hực nhất.
Trên mặt Hướng Thanh Thu của Thư Hương thế gia lộ rõ vẻ bất bình, lạnh lùng nói: “Mộng Dao tiểu thư thân phận siêu nhiên, liệu ai có tư cách để hỏi?”.
Sa Thiên Lý bật một tràng cười lớn: “Lời này của Hướng huynh Sa mỗ không dám tán đồng, huống hồ để làm sáng rõ toàn bộ sự việc, Mộng Dao tiểu thư cũng không đến nỗi ngại mở miệng ngọc chứ?”.
Tiểu bán đạo nhân của Võ Đang cất giọng vui vẻ: “Mộng Dao tiểu thư hôm nay đến đây, đương nhiên là muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, lời lẽ Sa huynh hà tất phải mang nhiều hỏa vị như vậy? Cẩn thận không chừng công nghị lại thành ra tranh cãi, khi ấy được vui vẻ sẽ không phải là bất cứ ai trong Bát phái, mà chỉ là kẻ địch của chúng ta thôi!”. Thái độ và ngôn từ của lão đạo này đều nhẹ nhàng hết mức, chẳng khác nào hiền hữu tọa đàm, không mảy may khiến cho Sa Thiên Lý cảm thấy bị chỉ trích.
Nói qua nói lại nhiều như vậy mà vẫn chưa vào đến chính sự, có thể thấy vụ hung án này quả là phức tạp đến thế nào.
“Đinh!”. Dương Phụng đập mạnh nắp xuống cốc, gây ra một tiếng động lớn, ánh mắt chúng nhân trong phòng đều đổ dồn về phía ông ta.
Lão hừm to lên một tiếng: “Cứ lòng vòng thế này, ba ngày ba đêm cũng không ra được gì. Ta thấy tốt nhất vẫn nên theo những gì mà Tông Đạo huynh đã nói khi trước, dứt khoát chỉ ra người nào đáng nghi rồi đưa ra những nhân chứng vật chứng xác thực, cứ theo thế mà truy cứu. Phải biết rằng dù có đưa đến quan phủ, nếu không có chứng cứ cũng không thể định cho người ta tội chết, bởi nếu là chết oan thì ai có thể gánh được đây? Ai cho rằng không nên làm như vậy, Dương Phụng ta muốn nghe xem giải thích của người đó!”.
Vốn im lặng từ đầu đến giờ, “Kích quái” Hạ Hầu Hành nay cũng cười lớn xen vào: “Dương huynh nói hay lắm! Thù gϊếŧ trên giang hồ không bao giờ ngớt, nếu mỗi vụ hung án chúng ta đều phải tìm một người ra gánh tội oan thì võ lâm này vĩnh viễn không thể có ngày yên tĩnh. Vì thế nếu không có ai đưa ra được chứng cứ xác thực, chuyện này nên kết thúc. Những lời này của Hạ mỗ, các vị thấy thế nào?”. Người này từ trước đến giờ luôn tự cao tự đại, bằng không cũng sẽ không thể dạy ra được một đồ đệ như Hàn Hy Vũ, vừa mở miệng đã đắc tội với tất cả những người trong Trường Bạch và Tây Ninh Phái.
Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Vân Thưởng lúc bấy giờ mới dịu giọng nói: “Các vị hẳn đều đồng ý rằng cuộc công nghị hôm nay mục đích là nhằm tìm ra hung thủ thực sự. Chúng ta tuy không nhất định thành công nhưng cũng không thể không thử, nếu các vị không có ý kiến nào khác thì Vân Thưởng tôi muốn bắt đầu hỏi có được không?”.
Lời Vân Thưởng rành mạch hợp lý, ngữ khí dịu dàng hòa hoãn, khiến cho mọi người ai nấy đều không thể từ chối.
Chúng nhân trong sảnh lần lượt gật đầu tán thành.
Tạ Phong hừm nhẹ một tiếng, nghĩ bụng, ngươi nói như vậy, cho dù có định giúp Thiếu Lâm ta cũng không sợ, bèn gật đầu nói: “Hướng phu nhân xin mời!”.
Vân Thưởng đưa ánh mắt nhìn qua quần hùng một lượt, chậm rãi: “Nếu ta là hung thủ, gϊếŧ người xong nhanh chóng rời đi chẳng phải là mất hết dấu vết sao? Hà tất phải vu oan giá họa, mưu đồ che giấu, để phải bị cho là kẻ tình nghi?”.
Những lời Vân Thưởng tuy có vẻ như nói đỡ cho Mã Tuấn Thanh, nhưng ai nấy đều hiểu dụng ý thật sự của nàng là dẫn nhập mọi người vào nội tình vụ án.
Hồng Đạt Tài là ngươi trả lời đầu tiên: “Đạo lý rất đơn giản, lúc hung thủ gϊếŧ người trong kho binh khí vừa khéo bị tiểu bộc Hàn Bách tới quét dọn phát hiện, nhất thời hoảng loạn mà quên mất rằng người ta liệu có tin tên tiểu bộc ấy có khả năng gϊếŧ người hay không, nên mới đánh ngất hắn, di đao giá họa. Hà, là như vậy đấy!”.
Trịnh Khanh Kiều tiếp ngay: “Kẻ nào tìm cách che giấu sau khi hung án xảy ra, kẻ nào đánh đập tàn bạo Hàn tiểu bộc để ép cung diệt khẩu, kẻ đó chính là hung thủ, liệu còn chứng cứ nào có sức thuyết phục hơn thế chăng?”.
Hai người tuy không nhắc đến Mã Tuấn Thanh, song không một câu nào lại không ám chỉ hắn chính là hung thủ.
Mã Tuấn Thanh nét mặt vẫn im lìm. Tuy bị công kích gay gắt như vậy song hắn tuyệt nhiên không chút run rẩy, không một mảy may thay đổi sắc mặt.
Lãnh Thiết Tâm cười hì hì: “Nếu Lãnh mỗ là người đó, gϊếŧ một người là hung thủ, gϊếŧ một đôi cũng là hung thủ. Đã gϊếŧ Tạ Thanh Liên, việc gì không trừ khử luôn cả Hàn Bách? Thế chẳng phải cũng giống như lời Hướng phu nhân vừa nói, có thể xóa hết được dầu vết hay sao?”.
Hồng, Trịnh hai người khựng lại, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tần Mộng Dao đột nhiên cất giọng bình thản: “Bởi vì người nhìn thấy hung án xảy ra không phải là Hàn Bách mà chính là Hà Kỳ Dương!”.
Chúng nhân nhất loạt rúng động, cùng quay sang nhìn nàng.
Ngay cả Tạ Phong cũng giật bắn mình, nói nhanh: “Mộng Dao tiểu thư có thể giải thích rõ hơn một chút được không?”.
Bất Xá ngửa mặt lên trời than thở: “Thiếu Lâm bất hạnh, có một đệ tử bại hoại như Hà Kỳ Dương. Mộng Dao tiểu thư cứ nói thẳng, Thiếu Lâm tuyệt đối không thoái thác trách nhiệm”.
Tần Mộng Dao thầm phục Bất Xá nâng lên được mà đặt xuống cũng được, cũng biết trong lòng ông ta đúng là có tật nhưng lại không run sợ.
Bởi vì Hà Kỳ Dương đã chết, Bất Xá nếu cố ý bảo vệ cho Mã Tuấn Thanh, giờ đây có thể đẩy hết trách nhiệm lên người Hà Kỳ Dương, thậm chí cuốn “Vô Tưởng thập thức” kia cũng có thể coi là chứng cứ giả mà Phương Dạ Vũ dùng để hãm hại Mã Tuấn Thanh.
Nàng thầm thở dài một tiếng, chậm rãi bắt đầu: “Chuyện này thực ra rất dài, để ta bắt đầu nói từ Hàn Bách”.