- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Phúc Vũ Phiên Vân
- Chương 24: Rối ren không rõ
Phúc Vũ Phiên Vân
Chương 24: Rối ren không rõ
Làn nước mát lạnh phủ lên mặt Phong Hành Liệt. Cơ thể hắn từ từ hồi phục, nhưng đầu óc vẫn còn u ám nặng trĩu tựa như có tảng đá ngàn cân đè xuống.
Hai bên thái dương Phong Hành Liệt hâm hấp nóng, chân khí Cốc Thiên Liên chia ra hai đường tả hữu, đang thâm nhập vào kinh mạch hắn.
Phong Hành Liệt không khỏi lo lắng. Trong tình trạng hiện nay của hắn, chân khí người khác nhập vào cơ thể rất khó có thể đưa vào huyệt vị trên đầu. Đối phương nếu không tinh thông y đạo có thể vô tình mà hại chết hắn bất cứ lúc nào.
Păng!
Đầu Phong Hành Liệt nóng bừng lên, tựa như lửa cháy ngùn ngụt. Hắn giật mình, mở mắt ra.
Trước mắt chỉ thấy mày liễu khẽ chau trên gương mặt tươi như hoa của Cốc Thiên Liên. Gương mặt ấy chỉ cách mặt hắn chừng mười tấc, hơi thở thơm như hoa lan phả vào mũi hắn.
Phong Hành Liệt vừa nhìn thấy nàng là cảm thấy đầu nhức lên, chống tay toan đứng dậy, vừa đưa tay ra sau, hai tay đã mềm nhũn, ngã vật ra.
Cốc Thiên Liên vội vàng đỡ lấy lưng hắn.
Mùi hương thơm ngát của hoa cỏ cây cối trong rừng tràn ngập không khí, bốn phía tối đen như mực, một tia sáng trăng le lói xuyên qua tàng cây.
Ai đã đem hắn ra khỏi trấn thành tới khu ngoại ô xa xôi này?
Cốc Thiên Liên ôm lấy Phong hành Liệt, khóe miệng anh đào kề sát tai hắn: “Huynh đã khỏe chưa? Muội đã giải độc cho huynh, sẽ nhanh chóng bình phục thôi”.
Phong Hành Liệt hít một hơi dài, quả nhiên đã có thể tự mình ngồi dậy, liền hỏi: “Đây là nơi nào vậy?”.
Cốc Thiên Liên nửa quỳ nửa ngồi, ôn nhu nhìn hắn, dịu dàng nói: “Đây chính là ngọn núi phía bắc Nhạc Vương Miếu ở phía đông ngoại thành Vũ Xương. Nếu bây giờ chàng đứng dậy, có thể nhìn thấy mái ngói xanh của Nhạc vương miếu nhô ra giữa rừng cây, ở xa có thể thấy Trường Giang, phong cảnh mỹ lệ, mỗi ngày vào lúc bình minh, muội đều tới nơi đây để luyện công, huynh chính là người đầu tiên cùng đến nơi thiên đường này với muội”.
Nếu đây là một thiếu nữ nào khác thỏ thẻ bên tai Phong Hành Liệt những lời này, hắn có thể đoán chắc rằng đối phương với mình có tình ý sâu xa, nhưng Cốc Thiên Liên này bề ngoài ngây thơ khờ khạo, sự thực bên trong lại nham hiểm giảo hoạt phi thường, Phong Hành Liệt hoàn toàn không biết trong đầu nàng đang nghĩ những trò quỷ gì.
Hắn miễn cưỡng ra sức đứng dậy.
Cốc Thiên Liên muốn giúp, nhưng bị hắn đẩy ra.
Nàng không có chút nào là không nghe lời, chịu ủy khuất lùi lại hai bước. Lập cập một hồi, Phong Hành Liệt chung quy cũng đứng vững.
Dưới ánh trăng lưỡi liềm, lấp lánh ánh ngói của Nhạc Vương Miếu, xa xa dãy núi uốn lượn thoắt ẩn thoắt hiện, dòng sông cuồn cuộn chảy xiết, luồng gió đêm thoảng qua.
Phong Hành Liệt tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Khắp nơi tiếng côn trùng rả rích, tựa như đang tấu khúc nhạc cuối cùng trước khi mùa đông tới.
Thân hình mảnh dẻ yểu điệu của Cốc Thiên Liên đứng kề vai với y, cùng ngắm cảnh đêm mênh mang dưới ánh trăng.
Đinh! Đinh! Đinh!
Tiếng chuông từ Nhạc vương miếu trang nghiêm vẳng lại, dư âm liên miên bất tuyệt, vang dội khắp nơi.
Một hình ảnh chợt xuất hiện rõ ràng trong trí nhớ Phong Hành Liệt. Ngày ấy vào một hoàng hôn tuyết rơi trắng trời, Phong Hành Liệt hướng theo ngọn núi tuyết về lại ngôi chùa cổ sát trong núi, vốn là nơi hắn tạm cư. Tại Phật đường, hắn nhìn thấy một bóng người mỹ lệ tươi đẹp đang thành tâm thắp nhang lễ Phật trước lư hương.
Phong Hành Liệt yên lặng đứng sau lưng nàng, thực sự không thể nhấc chân lên nổi. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một bóng người nào mới từ phía sau mà lại ưu nhã quyến rũ như vậy.
Nàng là một nữ khách cô thân, sao lại đi đến nơi tĩnh mịch trong chốn núi non này chỉ để thắp một nén hương?
Đinh! Đinh! Đinh!
Thiện chung lại vang lên.
Nàng cuối cùng cũng đã từ từ quay thân hình tuyệt mỹ lại, để cho nam tử cô độc ngạo mạn như Phong Hành Liệt được nhìn thấy dung nhan.
Một dung nhan kiều diễm nhất thiên hạ mà cho dù trải qua mười kiếp luân hồi Phong Hành Liệt cũng không thể nào quên được, Băng Vân nàng ơi! Nàng có biết là ngay từ giây phút đó, Phong Hành Liệt ta đã không thể nào sống thiếu nàng không?
Nhưng cuối cùng bây giờ hắn cũng đã lạc mất nàng rồi.
Cho đến bây giờ, Phong Hành Liệt mới minh bạch được nét u buồn ai oán luôn ẩn giấu bên trong đáy mắt của nàng, bởi ngay từ lúc ban đầu, nàng đã biết là phải lừa gạt lấy chân tình của hắn.
Nhưng ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên ấy, nếu hắn biết được ý định của nàng, biết rằng phía trước giăng đầy cạm bẫy, nếu được chọn lại từ đầu, hắn cũng sẽ làm vậy mà thôi.
Hắn không hề có chút nào hối hận. Cũng không hề có chút nào oán hận.
o0o
“Huynh đang nghĩ gì vậy? Sao lại có bộ dạng như vậy? Ánh mắt của huynh sao lại bi thương như vậy?” giọng Cốc Thiên Liên líu lo bên tai hắn.
Phong Hành Liệt hít một hơi dài, hỏi sang chuyện khác: “Điêu Tích Tình đã chết hay chưa?”.
Cốc Thiên Liên cúi đầu không đáp, đôi tay trắng như ngọc khẽ mân mê tà áo, thấp giọng nói: “Huynh cũng quan tâm đến chuyện của người ta sao?”.
Phong Hành Liệt thấy nàng ta làm bộ làm dạng như vậy, không biết lại muốn giở thủ đoạn gì ra, hơi tức giận nói: “Nàng không muốn nói thì thôi vậy!”.
Thân hình mỹ lệ của Cốc Thiên Liên khẽ rung lên, đi đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nói: “Huynh sao lại giận dữ như vậy? Công phu người ta không bằng Điêu Tích Tình, chỉ còn cách dùng tim đèn truyền độc mà đối phó với hắn, nhưng loại độc này chỉ có tác dụng đối với nội công của địch nhân, ai mà biết được lúc đó huynh lại bị mê đi chứ!”.
Phong Hành Liệt trong lòng chợt động. Cốc Thiên Liên quả là không lừa dối hắn. Hơn nữa, nội lực tự nhiên biến mất không còn dấu vết của hắn chỉ tiềm phục tại một nơi chứ không phải hoàn toàn biến mất. Nếu tình huống quả thật như vậy, việc tự mình khôi phục lại nội công không phải là chuyện viển vông nữa.
Nghĩ tới đây, hắn chỉ muốn tìm một nơi bí ẩn tĩnh mịch, ra sức tiềm tu lại nội công.
Cốc Thiên Liên trầm giọng uất ức hỏi: “Huynh có biết tại sao muội biết huynhghét bỏ muội, nhưng vẫn bám riết lấy huynh không?”.
Phong Hành Liệt ngẩn người, nhìn vào gương mặt tươi đẹp nhưng đầy u oán chua chát, không nghĩ ra nàng đã biết được điều gì mà trong lời nói ẩn giấu thâm ý như vậy.
Cốc Thiên Liên mỉm cười, biểu tình u oán lập tức thay đổi, đắc ý nói: “Là vì muội biết được huynh là ai! “.
o0o
Phạm Lương Cực nói khẽ vào tai Hàn Bách: “Nữ nhân Khiếu Chiêu Hà này xuất thân thanh lâu, sau đó được chuộc thân về làm tiểu thϊếp của Đại trạch chủ nhân Trần Lệnh Phương. Trần Lệnh Phương vốn là quan ở Kinh thành hồi hưu nhưng vẫn còn ảnh hưởng nhất định ở triều đình, do đó có quyền thế phi thường ở vùng Vũ Xương này”.
Hàn Bách hạ giọng: “Ông và bọn họ có quan hệ gì mà lại hiểu được rõ ràng như vậy?”. Phạm Lương Cực trừng to mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân gọi là Chiêu Hà kia, cho đến khi nàng đi vào phòng, biến mất sau cánh cửa rồi mới nhớ ra câu hỏi của Hàn Bách, liền trả lời: “Không có quan hệ gì, bất quá cách đây hai năm ta có thời gian rảnh ghé qua đây. Lúc đầu chỉ để ý đến Chiêu Hà, sau bởi vì tìm hiểu cuộc sống của cô ta nên phải bí mật quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Hiện tại họ ngủ vào lúc nào, có thói quen gì, ta đều hiểu rõ mồn một”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Lão càng nói càng hưng phấn, đột nhiên huýt sáo, liên tục phát ra nhưng tiếng chim trong trẻo, lên bổng xuống trầm.
Hàn Bách sợ đến xém chút nữa thì thót cả tim ra ngoài, không biết vì sao Phạm Lương Cực phải làm như vậy. Chàng cũng không nghĩ ra Phạm Lương Cực muốn để cho Chiêu Hà phát hiện, để phá vỡ mối quan hệ không rõ ràng này.
Hiện giờ tuy chàng là tù nhân của Phạm Lương Cực nhưng có thể ở trong bóng tối lén lút nhìn Chiêu Hà, thật vừa tân kỳ vừa kí©h thí©ɧ, lại mang chút cảm giác khoái trá, huống hồ chàng lại không phải mang gánh nặng đạo đức, bởi vì chàng đang là nạn nhân trong chuyện này.
Mỹ nữ Chiêu Hà lại đến bên cửa sổ, thò đầu ra nhìn xung quanh một hồi rồi tự nói với mình: “Đã qua Trung Thu rồi, tại sao vẫn còn tiếng Đỗ Quyên hót thế nhỉ, lại còn muộn như thế nữa!” Nhìn ngó một lúc xong lại quay vào trong phòng.
Phạm Lương Cực hạ thấp giọng nói: “Ngươi thấy giọng nói của nàng có ngọt ngào không, ai da! Cô gái này rất thích tiếng hót của chim Đỗ Quyên, mỗi lần ta giả tiếng Đỗ Quyên nàng đều mở cửa ra nghe cả. Đêm nay dù khuya như vậy mà nàng vẫn chưa ngủ”.
Hàn Bách thầm nghĩ lão Phạm Lương Cực này tuy độc lai độc vãng, xem có vẻ lãnh ngạo cô tịch, kỳ thực nội tâm cảm tình thật phong phú. Không nén được hỏi: “Ông có yêu cô ta hay không?”.
Phạm Lương Cực ngạc nhiên: “Yêu cô ta? Ta chưa từng nghĩ đến việc này, tại sao ta chưa nghĩ đến điều này nhỉ?”.
Hàn Bách đầu óc căng ra, đột nhiên một điểm linh quang lóe sáng, cất tiếng hỏi: “Ông có từng vào trộm đồ lúc cô ta đang thay quần áo hay không?”.
Phạm Lương Cực vẻ mặt trầm xuống, giận dữ nói: “Ta mà có chuyện như vậy với Chiêu Hà sao, ngươi mà nói bậy bạ nữa là ta thịt ngươi luôn đấy”.
Hàn Bách nói một cách đầy tự tin: “Ta thấy bộ dạng ông như vậy, kỳ thực là có thâm ý, bởi vì trong ái tình giữa nam và nữ đều có tìиɧ ɖu͙© lẫn vào, bao hàm luôn cả kích động cường liệt muốn chiếm hữu đối phương. Ông không hề có ý muốn tranh thủ đối với thể xác Chiêu Hà, điều này chứng minh rằng ông đối với nàng ta hữu tình vô dục”.
Phạm Lương Cực nói: “Ta cũng không hiểu vì sao cứ mỗi lúc rảnh rỗi lại không kìm được muốn đến đây để nhìn thấy nàng”.
Hàn Bách nhẹ nhàng nói: “Bởi vì ông thực sự đã yêu nàng rồi! “.
Phạm Lương Cực cau mày: “Nhưng ngươi vừa nói rằng ta đối với nàng không có du͙© vọиɠ nam nữ mà? Điều này cũng có lý, đối với Vân Thanh bà nương ta chẳng những muốn nhìn thân thể nàng, còn muốn chiếm hữu nàng, chinh phục nàng”.
Hàn Bách mỉm cười nói: “Đối với Chiêu Hà, ông có một tình cảm như là cha đối với con vậy. Sở dĩ ông quan tâm đến nàng là do những tao ngộ chua xót mà nàng đã trải qua, tựa như quan tâm đến con gái mình vậy”.
Phạm Lương Cực toàn thân chấn động, thu hồi ánh mắt đang nhìn về căn phòng của Chiêu Hà nhìn qua Hàn Bách, như muốn đánh giá lại con người trước mặt, lạnh lùng hỏi lại: “Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi?”.
Hàn Bách nghĩ bụng, nếu như mình nói cho lão biết mình chưa đến hai mươi tuổi thì có khi lão sẽ cho mình là lừa bịp. Nhân vì sau khi kết hợp với Ma Chủng, tướng mạo và thể hình của chàng đã biến thành thô hào hùng vĩ, trông như khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, do đó thuận miệng đáp: “Hai mươi lăm”.
Phạm Lương Cực hừ lên một tiếng, tỏ vẻ không tin: “Ta rất giỏi việc quan sát nhận xét con người. Số tuổi thực của ngươi cũng khá hợp với hình dáng bên ngoài, nhưng thỉnh thoảng ngươi lại vô ý lộ ra cái vẻ trẻ con, cái đó thì không giả vờ chút nào”.
Hàn Bách trong lòng hoảng sợ nhưng cũng tỏ vẻ bất cần nói: “Ngươi muốn ta mấy tuổi thì mấy tuổi! Đằng nào thì ngươi cũng sẽ gϊếŧ ta thôi”.
Phạm Lương Cực trong ánh mắt lóe lên hai tia sáng lạnh lẽo, nhìn vào vẻ mặt mang cốt cách hào hùng của Hàn Bách nói: “Ngươi quả thật là hai mươi lăm tuổi, nhưng vừa rồi khi phân tích cảm tình giữa ta và Chiêu Hà lại tỏ ra là con người lịch duyệt, kiến thức sâu rộng như một người già dặn từng trải, hiểu rõ bản chất của con người, dám mạnh dạn đưa ra lời phán đoán của riêng mình, vì vậy hiện tại ta không thể đánh giá được ngươi, rút cục ngươi là thần thánh phương nào vậy?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hàn Bách đột nhiên hiểu ra, kỳ thật ngay cả chàng cũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên trở nên thông minh như vậy. Bây giờ được Phạm Lương Cực nhắc đến, liền nhớ đến mỗi lần gặp phải nguy nan thì tự nhiên trong đầu liền xuất hiện phương pháp giải quyết và võ công cũng tăng lên giúp chàng vượt qua được những ải khó khăn, nguyên lai là do tác dụng của Ma Chủng từ Xích Tôn Tín. Cũng như lúc nãy, chỉ cần động tâm suy nghĩ, tâm cơ chuyển động là ra ngay đáp án. Nghĩ đến đây trong lòng chấn động, coi như đã tìm ra phương pháp giải những huyệt đạo bị phong bế.
Phạm Lương Cực trông thấy mắt Hàn Bách láo liên, liền nổi giận: “Ngươi nghĩ cái gì?”. Người này tuy là Hắc Bảng cao thủ được thiên hạ kính ngưỡng, nhưng do ngoại hình hèn hạ xấu xí nên bản thân luôn có cảm giác tự ti, tối kỵ chuyện bị người ta đàm tiếu.
Gã nhóc con này vừa rồi lại hiểu rõ bí mật trong tâm tư của lão, chắc bây giờ đang cười thầm trong bụng. Nghĩ đến đó, bất giác sát cơ của Phạm Lương Cực dâng lên bừng bừng.
Hàn Bách ngay lập tức cảm nhận được sát khí của lão, chẳng những không sợ mà còn vui mừng, trợn mắt nhìn đối phương nói: “Ta nghĩ cái gì thì có liên can gì tới ông!” Không ngờ lại cố tình kích nộ kẻ đang nắm trong tay sinh tử của mình vậy.
Phạm Lương Cực sát khí càng thịnh, gằn giọng từng chữ từng chữ nói: “Ngươi nói lại thử xem “.
Hàn Bách chưa kịp nói lại một lần nữa, quả nhiên một cỗ chân khí trong Đan điền hốt nhiên sinh ra, biết rằng Ma Chủng trong nội thể phản ứng lại với sát khí của đối phương, làm sao còn có thể nói tiếp được nữa, phúc chí tâm linh dùng ý chế ngự chân khí, từng đợt từng đợt đưa thẳng xuống huyệt đạo đang bị phong tỏa dưới thân mình.
Huyệt đạo bị khống chế đó được giải khai một cách dễ dàng.
Phạm Lương Cực thấy chàng ngậm miệng không nói, cho là đã sợ quá không nói nổi nên nộ khí liền giảm xuống, thực ra lúc này lão vẫn chưa nỡ xuống tay với đối tượng có thể giải bày tâm sự hơn nữa lại “hiểu rõ lòng người” này.
Đúng lúc đó Chiêu Hà lại đến bên cửa sổ, tay cầm một cái bình gốm. Sự chú ý của Phạm Lương Cực lập tức chuyển qua người nàng.
Hàn Bách vừa mới giải khai được một yếu huyệt thì đột nhiên thấy sát khí tiêu tan, chân khí cũng theo đó cũng suy giảm, trở lại trạng thái nửa sống nửa chết như lúc đầu. Kết quả chưa được như ý, nhưng trong lòng chàng đã chắc chắn được một điều, Ma Chủng quả thật linh động, phản ứng kỳ diệu, tự mình luyện tập có thể tiến xa được, trở thành một chiêu cực kỳ đắc dụng, lòng tự tin không khỏi tăng lên rất nhiều.
Chiêu Hà mở nắp bình, bốc lấy một nắm hạt vung ra bên ngoài, ló mặt ra khỏi cửa sổ khẽ gọi: “Ăn đi chim ơi!”.
Phạm Lương Cực khẽ thốt: “Ngốc quá! Trời tối thế này chim đi ngủ hết rồi, con nào mà lại đến ăn chứ?”.
Chiêu Hà trở vào trong phòng, ánh sáng vụt tắt, tiếp đó truyền lại âm thanh lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Hàn Bách giật mình, thấy Phạm Lương Cực chuyển mình đứng dậy, trong lòng cười khổ, không biết lão già quái dị này còn cho mình xem cái gì nữa đây.
o0o
Phong Hành Liệt ngạc nhiên nhìn Cốc Thiên Liên hỏi: “Nàng biết ta là ai sao?”.
Cốc Thiên Liên mỉm cười ngọt xớt, thừa thế đưa đẩy nói: “Huynh không tin muội sao? Vậy chúng ta đánh cược đi. Nếu như muội không sai thì huynh phải ngoan ngoãn theo muội về Song Tu phủ gặp mặt người đó một lần. Nếu chàng được người đó ân sủng thì võ công của huynh sẽ được khôi phục như cũ, chưa biết chừng còn tăng hơn trước nữa!”.
Phong Hành Liệt trầm ngâm, suy ngẫm hàm ý trong những điều nàng vừa nói, lạnh nhạt đáp: “Nếu như nàng thua thì sao?”.
Cốc Thiên Liên khẽ nhíu đôi mày thanh tú, nhẹ giọng nói: “Muội một thân một mình, nếu không có Phủ chủ giúp đỡ cho một nha đầu cha mẹ mất sớm như thϊếp, lại còn được Công chúa đối đãi như tỷ muội, truyền cho những bí kiếp giúp cho thϊếp trở thành người chuyên đối phó với Mị Ảnh kiếm phái, có được phong quang như ngày nay. Nếu như muội có thua đi nữa thì huynhcó bắt muội làm gì cũng được, làm nô tì hay làm vợ đều tùy ý huynh cả”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Nàng nói nghe thật thảm thương, nhưng Phong Hành Liệt đã từng lãnh giáo những thủ đoạn lợi hại của nữ tử này, biết rằng nàng đã nắm được thân phận của mình nên mới bày ra cạm bẫy, buộc hắn phải quy phục. Bất quá giả như Cốc Thiên Liên không lừa dối hắn, tính đi tính lại cũng chẳng có gì tệ hại cả, hà huống hiện tại công lực hắn đã tiêu tán, nếu muốn đưa hắn về Song Tu Phủ thì có cần phải mất công dẫn dụ như vậy không?
Nghĩ đến đây Phong Hành Liệt trong lòng chợt động. Cốc Thiên Liên đã chữa trị thương thế cho hắn rồi mới buông lời dẫn dụ, tựa hồ trong chuyện này việc cam tâm tình nguyện hợp tác của hắn là tối quan trọng. Tương truyền Song Tu Phủ có Song Tu đại pháp nam dương nữ âm, mỗi đời chỉ truyền cho một người, truyền nữ chứ không truyền nam, lại do phía nữ nhân chọn nhân tuyển, kết thành phu phụ, hợp luyện Song Tu. Cốc Thiên Liên dùng thiên phương bách kế đưa hắn về Song Tu Phủ, không lẽ có liên quan đến chuyện này? “Người đó” trong lời của Cốc Thiên Liên chắc là Song Tu Công chúa.
Chuyện vốn được coi là thần bí trong chốc lát đã được hắn hiểu rõ ngọn ngành, điểm duy nhất còn chưa minh bạch chính là Cốc Thiên Liên lấy tư cách gì mà vượt qua chức phận, dám chọn nữ tế thay cho Công chúa?
Cốc Thiên Liên thấy hắn chau mày khó nghĩ, giận dữ nói: “Huynh có phải là nam tử hán đại trượng phu hay không vậy? Được hay không thì cứ nói một lời, việc gì mà phải tính toán lâu như vậy!”.
Phong Hành Liệt thầm biết nha đầu này đang dùng kế khích tướng, lẽ nào để cho nàng được như mong muốn, mỉm cười nói: “Biết chắc là sẽ thua thì làm sao mà đánh cược đây!”.
Cốc Thiên Liên thấy mưu kế không hiệu quả, mặt ngọc sa sầm, liền đổi giọng nói: “Hảo! Phong Hành Liệt quả nhiên là Bạch đạo đương kim đệ nhất nhân vật, nhưng ngươi không tin cũng không được. Nếu không có sự yểm hộ của chúng ta, trong vòng không quá hai ngày ngươi sẽ rơi vào tay Hắc Bạch nhị bộc, hành tung của ngươi không phải là bí ẩn như ngươi đã tưởng đâu“.
Phong Hành Liệt nghe từ miệng nàng nói ra chuyện này, tuy đã biết trước, nhưng cũng không ngăn nổi tâm thần đại chấn, huống hồ lời nói của Cốc Thiên Liên còn ẩn chứa ý uy hϊếp, càng làm cho hắn cảm giác thấy nguy cơ trùng trùng.
Ma Sư đã xuất thế, thiên hạ hung tà đều quy phục, là chuyện không thể tránh được. Những bang hội lớn từng bước từng bước một đều bị khống chế, huống hồ là một bang hội nhỏ bé ở nơi này.
Thiên hạ thật khó có nơi để Phong Hành Liệt dung thân, Cốc Thiên Liên mang hắn tới nơi hoang sơn dã lĩnh thật ra là cũng có đạo lý của nó.
Nhưng Cốc Thiên Liên vì cái gì mà không sợ mối nguy hiểm từ Bàng Ban mà giúp hắn, chắc là điều này cũng chẳng tốt lành gì, Song Tu Phủ đời nào lại muốn lưu lại một bằng chứng sống có hại cho mình chứ!
Thanh âm Cốc Thiên Liên chuyển sang nhu hòa nói: “Ở phía dưới Nhạc Vương Miếu, có một người đang đợi ngươi, ngươi đã gặp người ấy chưa?”.
Phong Hành Liệt toàn thân chấn động, thất thanh hỏi: “Ai?”
- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Phúc Vũ Phiên Vân
- Chương 24: Rối ren không rõ