Chương 7: Đại hôn

Mấy ngày liền, Phú Sát gia đèn đuốc sáng trưng. Đêm trước ngày Bảo Châu xuất giá, mọi người trong phủ ai cũng không ngủ được.

Mã Tư Khách ngồi ở thư phòng uống trà một đêm, phúc tấn Tác Xước La thị liên tục gạt lệ. Hoảng hốt nhớ tới lúc Bảo Châu sinh ra, trắng trắng mềm mềm, cuộn cuộn tay nhỏ rất là đáng yêu. Trong phủ lúc ấy đã có rất nhiều trẻ con, nhưng đều là con trai, ngay cả thϊếp thất cũng không thể sinh hạ nữ nhi, Bảo Châu sinh ra liền được cả nhà sủng ái. Lúc nàng vẫn còn là trẻ con liền rất ngoan ngoãn, đói bụng hừ hừ, đi tiểu hừ hừ, hiếm khi khóc nháo. Càng lớn càng xinh đẹp, tiên nữ nho nhỏ trưởng thành cửu thiên tiên tử, toàn thân nhìn không giống người thường.

Đêm nay là đêm cuối cùng Bảo Châu ở lại Phú Sát gia. Ngày mai, nàng được nâng vào cung theo tiếng chiêng trống vang trời. Nàng liền không còn là cách cách của Phú Sát gia, mà là Cửu a ca Dận Đường đích phúc tấn

Trước kia Tác Xước La thị luôn an ủi chính mình, nữ nhi lớn lên, sớm hay muộn đều phải gả chồng. Cửu a ca cũng khá tốt, ca ca do Hoàng Thái Hậu tự tay nuôi lớn, ngạch nương là một trong tứ phi, lại có thánh sủng..... Xuất thân cao, mà Dận Đường lại không tranh không đấu, tuy rằng miệng lưỡi không được tốt, nhưng cũng không ai so đo, gả cho hắn sẽ không quá khổ sở.

Tuy là biết như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn là luyến tiếc, vẫn là khổ sở.

"Ở nhà ngàn ngày hảo, ra cửa vạn sự khó."

Trước đây, nàng chịu một chút ủy khuất nhỏ, a mã ngạch nương đều có thể giúp nàng nguôi giận, gả đi rồi, sống tốt hay không đều xem nhà chồng. Cho dù nàng là bảo bối, là châu ngọc của Phú Sát gia, nhưng nếu không có Cửu a ca che chở, sợ là cũng sẽ bị người khác nuốt sạch sẽ, ăn không nhả xương.

Lúc trước nàng luôn cảm thấy con trai cùng các cháu mỗi ngày lăn lộn Cửu a ca làm gì đâu. Đến hiện tại, Tác Xước La thị lại cảm thấy may mắn vì có thể làm Cửu a ca biết con gái nàng được sủng ái như thế nào, dù cho không thích nàng, cũng nên nhìn vào Phú Sát gia mà cho nàng chút quan tâm.

Tác Xước La thị trước nay đều cảm thấy, Bảo Châu từ nhỏ chính là hưởng phúc, mỗi người đều thương nàng, mỗi người đều thích nàng. Nàng vẫn không tránh khỏi suy nghĩ nhiều.

Dù sao Tác Xước La thị cũng là ngạch nương của Bảo Châu, nàng như vậy không có gì đáng trách. Nhưng là năm vị tiểu thϊếp của Mã Tư Khách cũng là trắng đêm không ngủ, tâm tình cũng như gả nữ nhi vậy. Lăn qua lộn lại ngủ không được, liền gọi nha hoàn tới hầu hạ mặc quần áo, ngồi ở gương đồng trước nghĩ tới nghĩ lui, còn muốn nói cho con trai. Không cần biết là muốn làm quan văn hay quan võ, tất cả đều phải công thành danh toại để Bảo Châu không bị xem thường.

......

Đêm nay, chỉ có Bảo Châu ngủ được thơm ngọt, nàng cũng không hoảng hốt. Tuy rằng sau khi gả đi cũng khó có thể trở về nhà, nhưng ngạch nương là Nhất phẩm cáo mệnh, có thể tiến cung xem nàng.

Hơn nữa, sau khi đại hôn xong, Dận Đường cũng chuẩn bị ra cung tự lập phủ đệ. Chờ nàng ra cung, gặp mặt là chuyện đơn giản, có gì cần lo lắng.

Đêm nay, Bảo Châu ngủ từ sớm, trong cung, Dận Đường cũng ngủ từ sớm, nằm xuống liền nhớ đến ngạch nương nói Phú Sát Bảo Châu lớn lên cũng thật đẹp, tú nữ lần này không ai có thể vượt qua nàng.

Dận Đường cho tới hôm nay còn không có gặp qua Phú Sát Bảo Châu. Tuyển tú hắn chỉ xem Đổng Ngạc thị, vì căn bản không nghĩ tới sẽ có biến cố, đột nhiên thay đổi phúc tấn, đối với Bảo Châu, hắn không có chút ấn tượng nào.

Người liền không thể tò mò, nếu không sẽ giống Cửu a ca, trong lòng ngứa thật sự, đầu óc đều là áo cưới đỏ thẫm, nhắm mắt lại cũng ngủ không được.

Dận Đường sốt ruột cũng vô dụng, ngủ hết đêm nay, sáng sớm hôm sau lại tiếp theo nhớ thương, hắn nhớ thương đến hoàng hôn, trời tối mới có thể đi Phú Sát gia đón dâu.

Hoàng a ca đại hôn, đây là đại lễ, người chờ xem lễ đều là không khí vui mừng. Trong cung, Dận Đường mặc mãng phục quỳ lạy Khang Hi, lại quỳ lạy mẹ đẻ Nghi Phi. Ở Phú Sát gia, Bảo Châu vội vàng chải đầu hoá trang, Tác Xước La thị sợ nàng bị đói, trước chuẩn bị cơm canh, trực tiếp làm người đưa vào, Bảo Châu bảo mọi người cùng ngồi xuống ăn cùng nàng.

Một bàn đồ ăn ngon mắt, không dầu mỡ, thanh đạm khai vị nhưng không ai ăn được. Phúc tấn Tác Xước La thị gắp thức ăn cho Bảo Châu: "Thời gian còn sớm, con ăn nhiều một ít, đừng để bị đói."

Bảo Châu cười cười: "Ngạch nương cũng ăn, đều động đũa, nhìn chằm chằm ta làm cái gì?"

Nàng nói như vậy các nữ quyến lại muốn lau nước mắt, nhưng sợ xúi quẩy, một đám mạnh mẽ cấp nghẹn trở về.

Nhìn cả nhà luyến tiếc lại lo lắng nàng, Bảo Châu an ủi các nàng ——

"Sau khi Hoàng a ca thành thân đều phải ra cung kiến phủ, chờ đến lúc đó, mỗi ngày ta đều cho người đi mời ngạch nương, di nương tẩu tẩu cũng đều đi xem ta."

Nàng nói xong, đại tẩu liên tục gật đầu: "Đến lúc đó chúng ta mỗi ngày đều gặp mặt, làm cho Cửu a ca biết ngươi có nhà mẹ đẻ chống lưng."

Đại tẩu nói xong liền thấy Tác Xước La thị trừng mắt nhìn liếc mắt một cái: "Ngươi lớn như vậy còn ồn ào, nếu Bảo Châu mỗi ngày đều cho người về nhà mẹ đẻ, còn thể thống gì? Đi một bên đi, đừng nói hươu nói vượn, nàng là ngốc, các ngươi nói xong nàng tưởng thật thì làm sao?"

Bảo Châu muốn nói nàng đâu có ngốc? Nhưng không muốn tiếp tục đề tài này, mà là ảo tưởng nói: "Vẫn là Đạt Xuân có chủ ý, nếu có thể đem Cửu a ca phủ dựng ở cách vách nhà chúng ta, muốn gặp mặt liền dễ dàng."

......

......

Tác Xước La thị tâm mệt, nếu hôm nay không phải ngày đại hỉ, nàng liền muốn gõ Bảo Châu một chút. Càng nói càng kỳ cục.

Dùng xong cơm, Bảo Châu dặm lại chút son môi, nha hoàn hầu hạ thay áo cưới. Người tốt vì lụa đúng là nói không sai, thường ngày, Bảo Châu ăn mặc thuần tịnh, sặc sỡ nhất cũng chỉ là cam hồng, còn lại đa số là bạc lam, hồng cánh sen, xanh nhạt, vàng nhạt...... Dung mạo khuynh quốc, nhưng lại tiên khí mù mịt, cao cao tại thượng. Vốn tưởng ăn mặc mộc mạc mới có khí phái, nhưng là mặc trang phục lộng lẫy lại là khác hoàn toàn.

Nhìn nàng, Tác Xước La thị cũng ngây người, trong phòng cũng yên tĩnh không tiếng động, một lúc lâu mới có người nuốt nước miếng nói nhỏ.

"Chín a ca thật là mệnh tốt, mệnh cũng tốt quá."

"Cách cách thật xinh đẹp."

Sau một lúc, Tác Xước La thị mới hồi phục tinh thần lại, liếc Bán Hạ một cái: "Sau này nên gọi phúc tấn, đừng gọi sai."

Nàng cầm tay Bảo Châu, nhịn không được lại đỏ vành mắt.

"Kinh thành nhiều cô dâu mới, ai cũng không sánh được với con ta, thật tốt, ngạch nương thật cao hứng."

Khuê phòng lại bắt đầu hàn huyên, bên kia, Dận Đường chờ đến lo lắng, lòng tràn đầy chờ đợi đến chạng vạng. Mà Phú Sát gia lại hận thời gian không thể chậm lại một chút, bọn họ luyến tiếc Bảo Châu. Nhưng là canh giờ vẫn tới, cổ nhạc vang trời, kiệu hoa đã đến trước cửa, Đạt Xuân sớm chờ ở cửa. Hắn vốn tính toán đem Cửu a ca chặn lại ngoài cửa không cho tiến vào, không cho mang hắn cô cô đi, nhưng người tới là tương sự đại thần, sau lưng còn có hai mươi thuộc quan, bốn mươi hộ quan, còn có mệnh phụ cùng tùy tùng, phô trương thực sự lớn.

Trước khi lên kiệu hoa, Bảo Châu muốn quay đầu lại xem một cái, lại bị khăn voan che, cái gì cũng nhìn không thấy. Nàng có thể tưởng tượng ra a mã ngạch nương cố nén nước mắt, Đạt Xuân có lẽ là đang bẹp miệng, muốn khóc, các huynh trưởng tuy rằng cười, nhưng bên trong là nồng đậm không tha......

Phú Sát gia này cũng tổ chức tiệc rượu, mời đến bạn bè thân thích, chờ Bảo Châu ra tới, cả nhà tràn đầy không tha, khách khứa khϊếp sợ nhìn Bảo Châu toàn thân khí phái, áo cưới là vạn lạng vàng cũng khó cầu, đầu đội khăn voan càng làm mọi người tò mò nhan sắc đằng sau.

Bảo Châu không hay ra cửa, nàng vẫn luôn rất điệu thấp, thanh danh không hiện. Mọi người đều biết có tồn tại người như vậy nhưng không có cơ hội thấy, đến lần tổng tuyển cử này mới khai hỏa, cũng là nhờ phúc của Đổng Ngạc thị.

Cả kinh thành đều nghe nói, Cửu phúc tấn vô cùng xinh đẹp, nhưng là nàng xinh đẹp như thế nào thì bọn họ không nghĩ ra được. Lúc này lại không được thấy.

Bảo Châu ngồi trên kiệu hoa, lung lay đi tới cửa cung. Đến trước cửa cung, kiệu ngừng nghỉ một lát, tương sự đại thần xoay người xuống ngựa, mọi người cũng đều xuống ngựa, đi bộ vào cung.

Quãng đường này, Bảo Châu cảm thấy như mình đi cả đời, chờ đến khi kiệu hoa lần nữa dừng lại, Dận Đường mới đi đến đón nàng, bái thiên địa, vào động phòng.

Phú Sát gia tuy rằng cũng náo nhiệt, nhưng không so được với trong cung, đặc biệt là nhà mẹ đẻ đều không tha. Không giống các huynh đệ của Dận Đường, đã sớm ồn ào lên.

Bảo Châu đi theo Dận Đường vào cửa, nàng đi nhẹ nhàng, lả lướt, Loan Phượng thêu trên áo cưới giương cánh như muốn bay...... Người đến xem lễ đều trợn mắt há hốc mồm, các phúc tấn khác hâm mộ đến vò nát khăn tay, chỉ hận không thể lấy bộ áo cưới này từ trên người Bảo Châu xuống mặc.

Lễ Ký có viết: "Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn nào."

Dận Đường cảm giác tim nhảy thình thịch, hắn còn chưa uống rượu, cũng đã say.

Cho dù che khăn voan, phúc tấn cũng cực kỳ xinh đẹp, từ thân thể, bước đi, toàn thân khí phái...... Tất cả đều là không thể dùng từ nào để hình dung sự cao quý ưu nhã này. Nàng giống như một mỹ nhân tuyệt sắc là bước ra từ tranh, là ông trời ban cho trân bảo.

Bái đường rồi, Dận Đường đưa phúc tấn vào tân phòng, xem nàng ngồi ở mép giường liền tâm ngứa, hô hấp đều tăng thêm, nghẹn giọng nói: "Ta đi ra ngoài mời vài chén rượu, ngươi chờ ta một chút, đói bụng liền ăn vài thứ."

Nói xong liền chật vật chạy đi, không dám dừng lại, sợ tâm thần nhộn nhạo liền trực tiếp mặc kệ xuống khách khứa mà đi vào động phòng.

Bất kỳ a ca nào, trước khi đại hôn đều đã có kinh nghiệm phong phú. Thấy mỹ nhân liền nhìn nhiều chút là nam nhân trời sinh đã vậy, Dận Đường cũng thích mỹ nhân nhưng không đến mức ham thích, lần này vẫn là lần đầu tiên như vậy.

Bảo Châu cười khẽ, đoan chính ngồi ở mép giường, chờ Dận Đường trở về.