Tô Miểu chào tạm biệt Hứa Mịch ở Lưỡng Lộ Khẩu, cô kiểm tra thời gian, soát vé và bước vào thang cuốn lớn Hoàng Quan.
Những khuôn mặt ở phía đối diện đều rất xa lạ, không thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Thật ra may mắn thì có thể gặp được, nhưng không gặp cũng là chuyện bình thường.
Hơn mười phút sau, ở phía cuối thang cuốn, trong lối đi tối tăm, trước cửa hàng sửa chữa di động cũ và bán các miếng dán màn hình, Tô Miểu nhìn thấy một chàng trai mặc áo ba lỗ với mái tóc húi cua, cà lơ phất phơ đứng ở ven đường, trên lỗ tai còn kẹp một điếu thuốc.
Nhìn thấy tình hình không ổn, cô xoay người đi về phía cửa soát vé, nhưng chàng trai đã nhanh chóng đuổi kịp: “Này, vừa nhìn thấy ông đây thì đã chạy rồi à.”
“Lộ… Lộ Hưng Bắc…” Giọng nói của Tô Miểu hơi run rẩy.
“Trước đây bị đám con gái đó bắt nạt, khi ông đây che chở cho em, em đều gọi một tiếng anh Lộ. Thế nào, bây giờ bay được lên cành cao, đến Gia Kỳ rồi thì gọi là Lộ Hưng Bắc sao?”
“Không có, không có bay lên cành cao.”
“Diệu Diệu, em đang mặc đồng phục học sinh đấy, ngoan ngoãn chút nào.”
Hắn gọi tên cô bằng tiếng địa phương, lúc nào cũng gọi chữ Miểu thành chữ “Diệu”.
Thật ra vẻ ngoài Lộ Hưng Bắc cũng khá điển trai, khí phách ngang tàng, hắn là đại ca ở trường trung học Bắc Khê 1.
Tô Miểu có hơi sợ hắn, nhưng lại không dám phản kháng, không dám nói nặng lời.
“Lộ Hưng Bắc, tôi... tôi phải về làm bài tập.”
Lộ Hưng Bắc nắm ống tay áo đồng phục của cô, ấn cô dựa sát vào tường: “Lại đây, gọi một tiếng anh Lộ. Anh thương em, sau này vẫn chơi đùa cùng em như bạn bè.”
“Lộ... Lộ Hưng Bắc.”
“Gọi anh Lộ.” Hắn đã hơi mất kiên nhẫn.
Đúng lúc này, một bóng đen từ lối đi tiến tới, ngược hướng ánh sáng, lạnh lùng và nghiêm nghị.
Trì Ưng mặc áo hoodie kéo mũ, trên vai đeo túi, đi ngang qua bọn họ, mắt vẫn nhìn thẳng, vẻ mặt thản nhiên và lạnh lùng như lúc vứt chiếc bánh của Tần Tư Nguyên.
Anh bước đến cửa soát vé với vẻ mặt không quan tâm điều gì, mua vé rồi bước vào thang cuốn.
Tô Miểu đẩy Lộ Hưng Bắc, nước mắt gần như sắp rơi ra, cô cầu xin nói: “Tôi thật sự phải về làm bài tập, Lộ Hưng Bắc, lần sau tôi sẽ mời anh ăn cơm được không?”
“Ông đây không muốn ăn cơm, chỉ muốn ăn em thôi.”
“Cầu xin anh.”
“Này, khóc cái gì mà khóc, chỉ đùa chút thôi.” Lộ Hưng Bắc nắm tay Tô Miểu kéo về phía lối đi: “Đi nào, đến động Hồng Nhai ngắm sông với anh.”
Đi chưa được mấy bước, bóng đen kia cuối cùng cũng quay lại, chậm rãi chặn đường đi của Lộ Hưng Bắc.
Anh hơi cúi đầu xuống, đầu ngón tay bấu chặt vào nắp bật lửa, đôi lông mày sắc nhọn mang đến một cảm giác áp bức lạnh lùng không giải thích được thành lời…
“Đang đùa với bạn bè?”
Cố ý dùng giọng Bắc Kinh chính gốc nói ra mấy chữ kia, suýt chút nữa khiến Tô Miểu đang muốn khóc cũng phải bật cười.
Lộ Hưng Bắc hơi kinh ngạc: “Đúng vậy.”
Trì Ưng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy lướt nhanh như gió qua khuôn mặt đẫm lệ của Tô Miểu, khóe miệng hơi nhếch lên…
“Xem ra bạn của anh có vẻ không thích anh cho lắm.”
Lộ Hưng Bắc kịp phản ứng lại, nhận thấy chàng trai trước mặt rõ ràng đang bới lông tìm vết, cố tình kiếm chuyện với mình.
Khi Trì Ưng không cười, khí chất trầm xuống, lạnh lùng như gió bão, nhìn thấy sẽ biết không dễ chọc vào.
Nhưng Lộ Hưng Bắc là một kẻ đầu sắt, lại vô cùng bỉ ổi, hắn xông lên trước vung một quyền ra…
“Cho mày bò một chút! Thằng nhãi ranh từ đâu xuất hiện!”
Cú đấm còn chưa chạm đến mặt của Trì Ưng thì anh đã dùng một tay bóp chặt nắm đấm, nhẹ nhàng ấn trả lại, Lộ Hưng Bắc đau đớn kêu lên: “A a a a! Đau! Mày xía vào chuyện này làm gì! Mày là ai hả?”
Anh như muốn bóp nát xương cốt hắn, ánh mắt hung dữ nhưng vẫn có một tia giễu cợt ở khóe miệng…
“Bạn ngồi cùng bàn với cậu ấy.”