Các học sinh không hề phản đối, bởi vì màn biểu diễn đàn cổ của Tần Tư Dương thực sự gây ấn tượng với họ. Lại lấy phong cảnh bên hồ, thảm cỏ xanh thoáng đãng, có gió thổi vi vu, nhìn cảnh vật trên hồ, tâm trạng trở nên thoải mái lạ thường.
Tần Tư Dương và nhóm của Tô Miểu đã giành được vị trí đứng đầu đầy thuyết phục.
Tô Miểu rất vui vẻ, trong mắt cô tràn ngập ý cười.
Cô không quan tâm đến danh tiếng do chức vô địch này mang lại, cô chỉ quan tâm đến điểm tổng kết liên quan trực tiếp đến học bổng cuối năm của mình.
Tần Tư Dương có chút kinh ngạc, không ngờ lần này chỉ đánh bậy đánh bạ một khúc nhạc lại khiến anh ta có thể vượt mặt Trì Ưng.
Không có gì đặc biệt vui vẻ, ngược lại trong lòng anh ta có chút khó chịu.
Từ trước đến nay ưu tú anh ta đều ưu tú về mọi mặt, ngoại trừ Trì Ưng, có lẽ anh ta sẽ không cam chịu mà khuất phục trước bất cứ ai.
Anh ta nhìn về phía Tô Miểu.
Trên trán cô gái nhỏ đã lấm tấm mồ hôi, hai má cô ửng hồng, đôi mắt đen láy trong trẻo, khiến khuôn mặt thanh tú càng trở nên xinh đẹp điền đạm.
Dù trong lòng cô đã nở hoa rồi, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để kìm nén…không thể để người khác nhìn thấy.
Cũng phải giả vờ “không kiêu ngạo trong chiến thắng, không nản chí trước thất bại”.
Trước nay Tần Tư Dương chưa từng để cô vào mắt, anh ta cũng không cho rằng cô sẽ có bất kỳ biểu hiện xuất sắc nào.
Nhưng bây giờ, vì dựa vào ý kiến của cô, anh ta thực sự đã vượt qua Trì Ưng.
Trong lòng Tần Tư Dương cảm thấy phức tạp, anh ta cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương.
Còn Trì Ưng không để chiến thắng hay thất bại này vào mắt, anh mang theo quả bóng, trò chuyện và cười đùa với một vài nam sinh khác rồi họ cùng nhau kéo ra sân thể dục.
Tần Tư Dương không có tâm trạng chơi bóng, liền quay lại lớp học.
Trong phòng chứa đồ, anh ta nhìn thấy Tần Tư Nguyên lấy trong tủ ra một cây bút có cán dán bằng băng dính rất chặt chẽ.
Cảm giác khó chịu bị tích tụ từ nãy đến giờ như bị bùng nổ, anh ta tiến lên giật lấy cây bút lông, không kìm được cơn giận mà lớn tiếng:" Quả thật em là ngưòi lấy nó!"
Trong lòng Tần Tư Nguyên cũng không thoải mái, cô ta nhẹ giọng nói: "Tại cô ta không cẩn thận làm rơi xuống đất, em cũng chỉ tình cờ nhặt được thôi."
"Tần Tư Nguyên, sao em lại có thể làm ra loại chuyện như vậy? Đây là ăn cắp!"
“Anh, anh đang nói giúp cho cô ta đấy à?” Tần Tư Nguyên nhìn vẻ mặt tức giận của anh trai mình, cô ta cảm thấy không thể tin nổi.
Tính tình anh trai cô ta trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt, buồn vui đều không thể hiện ra ngoài, rất hiếm khi trông thấy anh ta tức giận như vậy.
"Anh vì cô ta mà chất vấn em, nạt nộ với em ư?"
"Tần Tư Nguyên, em có từng nghĩ tới anh và cô ta là đồng đội, điểm số lần này đối với anh mà nói cũng rất quan trọng. Chỉ vì trả thù, em cũng có thể đem anh ruột của mình cùng lôi xuống nước sao?”
“Điểm số rất quan trọng, nhưng việc đuổi cô ta đi còn quan trọng hơn!” Tần Tư Nguyên hét lên một cách điên cuồng với đôi mắt đỏ hoe,“Anh đã quên những oan ức mà mẹ chúng ta phải chịu rồi sao!”
“Anh không quên, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Em trộm đồ là chuyện vô cùng sai trái."
"Cái gì mà chuyện nào ra chuyện đó, cái gì mà không được! Con tiện nhân kia, nó không đáng được ở lại đây chút nào! Em sẽ đuổi nó đi, cho nó biết rằng những gì em có trong tay là thứ ngoài tầm với của nó, dù nó có dùng cả đời hay mấy kiếp người đều không thể đuổi kịp em, nó lấy cái gì mà so sánh với em."
Tần Tư Dương nhìn em gái mình đang điên cuồng, anh ta biết cô ta không chỉ nhắm vào Tô Miểu chỉ vì mẹ cô.
Mà còn có những lý do khác…