Vì ở trong lớp tiếng nói của anh ta rất có trọng lượng trong lòng mọi người, các nam sinh thích chơi bóng rổ với anh ta, các nữ sinh ít nhiều cũng đem lòng yêu mến anh ta.
Nghe anh ta nói như vậy, hầu hết mọi người cũng phối hợp mà bỏ điện thoại xuống.
Tần Tư Dương chậm rãi bắt đầu chơi bài hát "Bình Sa Lạc Nhạn".
Những làn điệu cổ xưa vang lên từ chiếc đàn cổ hòa vào cùng làn gió nhẹ và ánh nắng ấm áp, thỉnh thoảng còn có những chú cò trắng lướt trên mặt nước bay qua bờ hồ...Chẳng mấy chốc, các bạn học như bị cuốn vào trong tiếng đàn, cảm giác như đang hòa mình vào thiên nhiên yên bình và tươi đẹp bằng âm nhạc của anh ta.
Điều này thật sự rất khác biệt so với môi trường hiện đại, sôi động và tốc độ nhanh của mạng, như thể mọi thứ đang sống chậm lại, từ hơi thở đến thời gian và cả suy nghĩ của con người...
Đôi khi đặt điện thoại xuống năm phút, để ngắm nhìn thế giới xung quanh, đến bờ hồ hóng gió, ngắm thiên nga đen, phơi ánh nắng mặt trời...Dường như cũng không nhạt nhẽo như họ từng nghĩ.
Tại hiện trường chỉ có ba người không có bị tiếng đàn Tần Tư Dương ảnh hưởng.
Một người là Tô Miểu, người còn lại là Trì Ưng.
Tô Miểu quá căng thẳng, cô chẳng có tâm trạng để thưởng thức âm nhạc và phong cảnh…trong lòng cô đang âm thầm lo lắng cho chính mình.
Không thành công thì cô sẽ mất tất cả, hôm nay là buổi đánh cược, được ăn cả ngã về không.
Vừa quay đầu lại, ma xui quỷ khiến lại đυ.ng phải đôi mắt đen láy của Trì Ưng.
Chàng trai tùy ý dựa người ngồi dưới gốc cây, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay đẹp đẽ cùng với đường cong cơ bắp đều đều tràn ngập sự mạnh mẽ đang chống vào đầu gối.
Đôi mắt đẹp của anh hơi nhướng lên, một quả bóng rổ sẫm màu được đặt bên cạnh anh.
Với tư cách là người cung cấp ý tưởng, anh đương nhiên không bị lôi cuốn bởi tiếng đàn, anh thản nhiên ngồi ở bên ngoài, bình tĩnh nhìn Tô Miểu.
Tô Miểu nhìn anh sau đó gật đầu, lại chột dạ nhìn chằm chằm vào đám cỏ xanh mướt ở gần đó.
Tần Tư Nguyên không bị tiếng đàn lôi cuốn, bởi vì khúc nhạc này, cô ta đã nghe anh trai đàn vô số lần.
Cô ta quan sát sắc mặt đắm đuối của các bạn học xung quanh, tay nắm chặt lấy vạt áo của mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Miểu đã thắng.
Tiếng chuông tan học đột ngột vang lên, đây là lần đầu tiên học sinh cảm thấy tiếng chuông báo giờ học kết thúc từng khiến họ vui vẻ đến nhảy cẫng lên...lại trở nên ồn ào chói tai như vậy.
Tiếng đàn du dương của Tần Tư Dương vẫn còn văng vẳng bên tai, bọn họ lưu luyến không rời mà đứng dậy, tất cả đều nhìn nhau với vẻ mặt kinh ngạc.
Khóe miệng giáo viên ngữ văn kéo lên nở một nụ cười vui vẻ, tự mình đứng lên vỗ tay trước. Các bạn học lúc này cũng lần lượt làm theo, thảm cỏ vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Tần Tư Nguyên không vỗ tay, cho dù đây là màn trình diễn của anh trai cô ta.
Giáo viên ngữ văn mỉm cười và hỏi các bạn học: "Các em nghĩ ai sẽ là người đứng đầu trong màn trình diễn bài tập về nhà của chúng ta lần này?"
Mặc dù các học sinh vừa vỗ tay vừa khen ngợi, họ vẫn đồng thanh nói.
"Trì Ưng!"
"..."
Mặc dù họ xem xong màn trình diễn, tất cả mọi người đều có phản hồi rất tốt, nhưng mức độ nổi tiếng của Trì Ưng thì... Thật sự là cao đến mức thái quá.
Tần Tư Dương cất đần với vẻ mặt vô cảm, cứ như anh không quá ngạc nhiên trước sự lựa chọn của họ, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Anh ta luôn bị Trì Ưng áp đảo, điều này đã trở thành một thói quen.
Không cam tâm cũng vô dụng, đôi khi con người ta phải thừa nhận những hạn chế của bản thân và sự xuất sắc của người khác.
“Trì Ưng viết thư pháp cũng rất tốt, có thể nói đó là một tác phẩm nghệ thuật, nhưng lần này Tần Tư Dương và Tô Miểu mới thực sự nắm bắt được chủ đề bài tập lần này của chúng ta.” Giọng giáo viên ngữ văn lắng xuống, “Vì vậy, cô quyết định hạng nhất về đội của Tần Tư Dương."