Chương 14.1: Bầu trời xanh

Tần Tư Dương đem đàn cổ đến lớp, làm tốt công tác chuẩn bị.

Nhìn thấy anh ta lên sân khấu một mình, giáo viên ngữ văn tò mò hỏi: "Tần Tư Dương, bạn học còn lại trong nhóm của em đâu rồi?"

"Hôm nay em biểu diễn một mình." Anh ta dừng lại và nói, "Nhưng Tô Miểu cũng đã giúp rất nhiều trong công tác chuẩn bị..."

Anh ta chưa nói hết câu, Tô Miểu đột nhiên bước vào phòng học, gương mặt cô đỏ bừng, ngực phập phồng không yên: "Thưa cô, em đây ạ."

Trông thấy vẻ mặt của cô hơi khác thường, Tần Tư Dương khẽ nhíu mày, rồi dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tô Miểu, như muốn bảo cô không được tùy tiện gây rối ở đây.

Tô Miểu thu hết can đảm trong lòng, hít một hơi rồi lớn tiếng nói: "Tôi muốn mời các bạn cùng ra sân trước bên cạnh bãi cỏ ven hồ, thưởng thức bài diễn tấu bằng đàn cổ của bạn học Tần Tư Dương, cùng lúc đó còn có thể tắm nắng và hóng gió.”

Cô vừa dứt lời, lớp học ngay lập tức bùng nổ.

Một số nam sinh vì không thể đợi lâu hơn nữa, nên đã bật dậy ngay sau khi đặt sách xuống, mong muốn được đi ra khỏi lớp càng sớm càng tốt.

Nhưng cũng có những nữ sinh tỏ ra không vui.

"Cô ta không phải lúc nào cũng luyện thư pháp sao? Sao bây giờ lại bày vẽ như thế?"

"Thôi đi, quan tâm cô ta làm gì, mình không muốn ra ngoài chút nào."

"Nắng gắt như vậy, da mình sẽ bị đen mất..."

...

Tô Miểu nhìn các bạn cùng lớp, cô nói một cách chân thành:

"Làm ơn đi mà mọi người.”

"Không muốn đi đâu, với lại sắp tan học rồi."

"Đúng vậy, nếu các cậu muốn biểu diễn thì cứ bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian nữa."

Nhìn thấy Tô Miểu đang lúng túng, Hứa Mịch vốn đang sợ hãi không nói nên lời, đột nhiên nhỏ giọng nói, "Tiết sau hình như là tiết thể dục."

“Đúng rồi đó.” Các nam sinh muốn ra khỏi lớp sớm càng ngày càng hưng phấn. “Dù sao chúng ta cũng sắp học tiết thể dục, đi ra sân thôi nào!”

"Đi thôi, đi thôi."

Giáo viên ngữ văn cũng không nói gì, đôi mắt đen láy phía sau cặp kính vuông đang nhìn các học sinh trong lớp một cách đầy ẩn ý.

Cứ như thể bất cứ sự lựa chọn nào của họ, cô ấy vẫn sẽ chấp nhận và không can thiệp vào.

Một vài nam sinh háo hức muốn chạy ra ngoài, nhưng không ai dám dẫn đầu đi ra ngoài, cứ ngo ngoe rục rịch quan sát những người khác.

Khóe miệng Tần Tư Nguyên nhếch lên mang vẻ giễu cợt, cô ta đứng dựa lưng vào bàn bên cạnh, khoanh tay trước ngực xem Tô Miểu đang loay hoay một mình.

Khi quay đầu lại, cô ta phát hiện Trì Ưng ở bên cạnh đang nhặt bóng rổ dưới bàn lên, xoay quả bóng trên đầu ngón tay nhìn rất đẹp trai, bước từng bước ra khỏi lớp với dáng vẻ lạnh lùng không thèm quan tâm đến ai.

Anh vừa ra khỏi cửa, lập tức đám nam sinh như tìm được con sói đầu đàn của mình, tất cả đều ồn ào đứng lên theo chân Trì Ưng đi ra ngoài.

Các nữ sinh thấy nhiều người hưởng ứng như vậy, đều cùng nhau tốp năm tốp ba đi ra khỏi lớp.

Tô Miểu thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tần Tư Dương bỏ đàn cổ vào hộp, cô vội vàng chạy đến giúp đỡ.

Tần Tư Dương chặn tay cô lại, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?"

"Tôi có một ý tưởng để có thể đạt điểm cao."

“Tôi mặc kệ cậu gây rối như thế nào, nhưng đừng khiến tôi bị ảnh hưởng. Tôi không thích gây thêm nhiều chuyện phiền toái.” Tần Tư Dương nói xong liền cất đàn cổ đi, ngồi xuống, không có ý định rời khỏi lớp học.

Thấy anh ta có vẻ không muốn phối hợp, Tô Miểu sốt sắng nói: "Tần Tư Dương, cứ thử một lần đi, có lẽ sẽ thành công đạt được điểm cao."

"Cậu có thể đảm bảo trăm phần trăm?"

"Tôi…"