Chương 13.2: Mềm lòng

Các bạn nam huýt sáo, Tần Tư Nguyên nhìn thiếu niên ở giữa phòng học, trong ánh mắt có ánh sáng đặc trưng của thiếu nữ tuổi dậy thì, dùng sức vỗ tay.

Tần Tư Dương bất đắc dĩ nhìn em gái nhà mình, xem ra đã bệnh nặng, mê mẩn anh đến không thể kiềm chế.

Mà anh lại nghiêng đầu, chú ý tới Tô Miểu.

Cô cũng vỗ tay, khi nhìn Trì Ưng…Ánh mắt gần giống như Tần Tư Nguyên.

Chỉ là ánh mắt đó…Hàm súc hơn, nhẫn nhịn hơn, sâu sắc hơn.

Trì Ưng rực rỡ và sáng lóa như mặt trời, cô lại tối tăm kém cỏi, có lẽ chỉ có thể ẩn núp trong đám người, mới có thể nhìn anh một cách táo bạo mà nhiệt tình.

Không biết vì cái gì, trong lòng Tần Tư Dương như có chút không thoải mái, rút tầm mắt lại, hỏi: "Cô đã chuẩn bị xong?”

Tô Miểu thở dài một hơi: "Khẳng định không bằng Trì Ưng, kém quá xa.”

"Cô còn muốn so sánh với cậu ấy?"

"Không có, tôi chỉ cố gắng hết sức."

Cô lấy bút lông ra, dùng bên trong ngón cái ấn một vòng băng dính quấn tròn quanh bút, đầu bút không dính mực, chỉ dùng đầu bút lông mềm mại vẽ trên bàn, ở trong đầu nhớ lại từng chữ chữ lan đình tập, cố hết sức làm được chính xác không sai.

Không được, mặc dù nhớ kỹ từng chữ, nhưng cô không có khả năng giống như Trì Ưng tuỳ ý đưa bút, cô viết không nhanh như anh, nhưng thời gian của cô so với của anh còn ít hơn.

Không đủ tám phút để làm gì, chắc chắn không đủ...

Nếu cố viết nhanh chóng, các chữ sẽ không được viết tốt.

Tô Miểu căng thẳng, đầu bút hơi run rẩy, chỉ có thể dùng tay trái cầm cổ tay phải, cố gắng hết sức giữ cho mình bình tĩnh.

Tần Tư Dương nhìn ra sự căng thẳng của cô, đề nghị: "Tuy rằng tôi không biết viết thư pháp, cũng biết chỉ có duy trì nội tâm bình tĩnh, mới có thể viết ra chữ tốt.”

Cô nhìn về phía cậu ta: "Căng thẳng là bình thường, cậu sẽ không lo lắng trong kỳ thi?"

"Chưa bao giờ biết."

“...”

Trì Ưng thu hồi giấy Tuyên Thành, mấy bạn nam ngày thường hay chơi bóng với anh, sôi nổi tiến lên, muốn hôi của bức chữ đẹp của Trì Ưng.

"Anh Trì, bức chữ này đưa cho tôi đi."

"Cái gì, cậu cũng sẽ không thưởng thức, anh Trì, cho tôi! Cha tôi là một người đam mê thư pháp, gia đình có một bộ sưu tập rất nhiều bức thư pháp.”

"Tôi thấy là chính cậu muốn đi, bức tranh chữ này không biết có thể bán được bao nhiêu tiền đây! Cậu lại thiếu tiền internet?”

"Cậu nói gì vậy! Anh Trì, anh đừng tin cậu ta, tôi không bao giờ đi đến tiệm net.”

Giáo viên ngữ văn Lý Quyên ho nhẹ một tiếng, chính nghĩa nói: "Tranh gì mà tranh, bài biểu diễn của học sinh đều thuộc về bài tập trên lớp, là phải nộp, lớp trưởng, cậu thu lại giúp cô, tan học mang đến văn phòng.”

Cô giáo đều lên tiếng, các bạn nam cũng không dám tranh giành nữa, trơ mắt nhìn lớp trưởng môn Ngữ văn thu lại bộ chữ lan đình có giá trị không nhỏ kia, liên tiếp vang lên tiếng tiếc nuối.

Lúc Trì Ưng thu bút, tuỳ ý nghiêng đầu nhìn Tô Miểu.

Tất cả mọi người đều nhìn anh, nhưng cô không có, cô đang nói chuyện với Tần Tư Dương.

Tần Tư Dương cúi đầu, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp một câu, hiển nhiên là đang thương lượng chuyện mà tổ họ sẽ biểu diễn.

Một người nhẹ nhàng, một người mềm mại, da hai người đều trắng như thế…một sự phối hợp tuyệt vời .

Anh bình tĩnh thu ánh mắt lại.

Đoàn Kiều lặng lẽ đi đến bên cạnh Trì Ưng, cười tủm tỉm nói với anh: "Anh Trì, dù sao anh cũng có đủ tiền rồi, nếu không thì viết cho tôi một bức, tùy tiện viết cái gì cũng được, một chữ cũng được. ”

Gần đây anh ta thật sự rất thiếu tiền, có thể lấy được một bức chữ đẹp của Trù Ưng, thật đúng là có thể bán được không ít tiền.

Trì Ưng trượng nghĩa, đối với anh em không có gì để nói, cho nên anh ta mới mặt dày tới đòi.

Không ngờ, Trì Ưng rất không khách khí ném bút lông lên giấy Tuyên Thành, điểm ra một đoàn mực đen đen đột ngột lộn xộn.

Mực suýt nữa bắn lên trên người anh ta, sợ tới mức Đoạn Kiều liên tục lui về phía sau.

Trì Ưng lười biếng ngồi trên ghế, vẻ mặt không chút thay đổi.

"Tay đau rồi, lần sau túng tiếp."

Đoàn Kiều lúng túng rời đi, lấp lánh: "Không cho thì không cho, tức giận cái gì” vậy.”