Sáu giờ bốn mươi, Tô Miểu vội vàng chạy vào nhà, tiện tay quăng cặp sách lên sô pha, cô đi vào phòng tắm bật nước nóng để gội đầu, nhân tiện thay một bộ quần áo mới.
Trong khi đó, Tô Thanh Dao đang nằm vắt vẻo trên sô pha lười biếng mà cắn hạt dưa, trên TV đang chiếu một chương trình về cách hòa giải gia đình: "Không phải con bảo đến nhà bạn học chơi à, bạn học không giữ con ở lại ăn tối hay sao?”
"Không đâu, bọn con chỉ cùng nhau hoàn thành bài tập về nhà môn ngữ văn thôi."
"Cơm ở trong nồi, con tự hâm nóng lên đi."
Tô Miểu vắt khăn tắm lên ngang vai, quay đầu lại nói: "Một lát nữa con có hẹn với một người bạn học khác cùng nhau ra ngoài ăn tối.”
Tô Thanh Dao phun vỏ hạt dưa trong miệng, liếc nhìn cô một cái: "Chuyển trường rồi, bạn bè cũng nhiều thêm, xem ra học sinh của trường tư thục Gia Kỳ cũng không tệ lắm. ”
"Ừm."
"Có ai coi thường con không?"
"Chỉ cần con chú ý quan tâm tới bản thân mình, vậy là được rồi."
Tô Thanh Dao kéo chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng manh xuống, đi đến cửa phòng tắm, lười biếng nhìn cô rồi nói: "Con mới gội đầu hôm qua mà.”
Tô Miểu thả tóc xuống, mở vòi nước thử nhiệt độ nước: "Gần đây trời nóng quá, tóc nhanh ra dầu.”
"Gặp bạn nào, người bạn đó quan trọng đến vậy à?"
"Chỉ là bạn học bình thường thôi."
"Bạn học bình thường mà con còn đặc biệt chạy về để gội đầu."
"Con đâu phải đặc biệt chạy về, hôm nay con ra mồ hôi đầy người đây nè..."
Tô Miểu thấy thời gian không còn sớm, cũng không giải thích thêm gì nữa, cởϊ áσ khoác chống nắng, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đơn giản, cúi người múc nước gội đầu.
Tô Thanh Dao nhìn chằm chằm cô vài phút, đi tới, giúp cô thoa dầu gội đầu và xoa lên trên da đầu: "Tóc của con... hay là thử cắt ngắn lên một chút xem sao.”
"Trường tư thục Gia Kỳ không yêu cầu cắt tóc ngắn, con buộc lên là được rồi."
"Mỗi lần con gội đầu là tóc đều rơi khắp sàn nhà, mẹ lười quét dọn cho con lắm."
"Lần sau con sẽ chú ý hơn một chút, gội đầu xong sẽ quét hết tóc, ôi... Mẹ, đau quá!”
Tô Thanh Dao cào vào da đầu cô, nói một cách không khoang nhượng: "Đau cái gì mà đau, bộ da con là da mèo à, cào nhẹ một cái đã than đau.”
Tô Miểu cười nói: "Mẹ là nhân viên mát xa chuyên nghiệp, lực tay mạnh quá.”
Tô Thanh Dao hừ nhẹ một tiếng, xả sạch bọt trên đầu cho cô, rồi dùng khăn lau mái tóc ướt nhẹp của cô một cách mạnh mẽ, làm cho Tô Miểu kêu gào liên tục, không ngừng giãy dụa: "Mẹ, mẹ nhẹ tay một chút đi mà.”
"Bà đây không hiểu cái gì gọi là nhẹ nhàng."
"Con thấy mẹ đối với đàn ông sẽ rất là..." Tô Miểu buột miệng thốt ra, nhưng dừng rất đúng lúc, sau đó cô không nói nữa.
Tô Thanh Dao cầm máy sấy tóc đến, tiếng máy sấy thổi gió kêu vù vù vào tóc cô: “Mẹ dịu dàng nịnh nọt đàn ông, còn không phải vì con hay sao, con nghĩ lại bản thân mình xem sao lại vào được trường tư thục Gia Kỳ, cái đồ vô lương tâm này.”
Tô Miểu cúi đầu, không nói tiếng nào.
Thật lâu sau, cô cúi đầu nói: "Sau này chờ con kiếm được tiền, sẽ trả lại tất cả, học phí đã ứng trước đó, con đều sẽ trả lại cho chú Tần.”
“Trả cái rắm!” Tô Thanh Dao đặt mạnh máy sấy xuống bàn phòng khách: "Con có bị ngốc hay không, mẹ đây đã ở với ông ta lâu như vậy, có nợ cũng là bản thân ông ta nợ mẹ! ”
"Mẹ, con không cần mẹ làm như vậy nữa, sau này chúng ta hãy làm người đàng hoàng đi, con nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để mẹ có thể sống tốt."
"Ngu ngốc." Tô Thanh Dao nhéo chiếc cằm nhọn của cô con gái nhỏ, lạnh lùng mà chế giễu: “Không có tiền, con lấy cái gì để ra vẻ đàng hoàng.”
Tô Miểu không nói gì nữa.