Chương 10.2: Ấm

Tô Miểu đã bị anh dẫn dắt, mỗi một chữ…đều có cảm giác vô cùng mới lạ.

"Lan đình tập tự" của Vương Hi Chi là do một nét bút vung lên một cái, ngẫu hứng mà viết ra. Nếu cậu vẫn bảo thủ mà tuân theo các quy tắc và nét bút chữ Khải giống Lâm Âu Dương, không chịu thay đổi, sẽ không bao giờ có thể thắng được tôi."

"Tôi không muốn thắng cậu."

"Nếu không thắng được tôi, cậu làm sao nhận được học bổng?"

Trước khi đợi câu trả lời của Tô Miểu, Trì Ưng kề sát tai cô cười nhẹ, "Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng mà tôi không nghĩ tới, mềm lòng, để cho cậu thắng."

"..."

Tô Miểu phớt lờ anh mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào cây bút, nhìn những dòng chữ anh cầm tay cô viết, cô cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa hai người.

Nhất là khi cô nhìn vào bản nháp phác thảo của mình, mỗi một chữ đều giống như một tù nhân bị xiềng xích gò bó lại.

Còn chữ của anh, nước chảy mây trôi, mạnh mẽ và rất đẹp.

Đúng tám phút, không hơn không kém.

Tay anh vẫn nắm lấy tay cô, hình như là không muốn buông ra.

Không khí lại nóng lên, Tô Miểu lúng túng quay lại, bắt gặp ánh mắt đen láy như đá của chàng trai, chỉ nhìn chằm chằm vào nốt ruồi đỏ trên cổ cô.

Cổ cô mảnh mai, nốt ruồi đỏ nằm ở phần dưới cổ bên phải ở xương quai xanh. Làn da trắng lạnh khiến nốt ruồi này trở nên đỏ rực và cực kỳ quyến rũ. Nó tạo nên một sự tương phản tinh tế với cách ăn mặc lịch sự kín đáo của cô, tạo chút cảm giác ham muốn sự thuần khiết.

Trì Ưng có chút sững sờ khi nhìn thấy nốt ruồi ấy, như thể một ký ức nào đó đã được khơi gợi lại.

Tô Miểu tách khỏi anh và lùi lại hai bước, vành tai cô dần trở nên đỏ ửng và nóng rực, nhưng may mắn đã bị mái tóc của cô che mất...

Nhìn ánh mắt giễu cợt của anh, cô nghĩ rằng anh đang nhìn ở chỗ khác, nên che lại cổ áo ở trên ngực, nói nhỏ: "Thì ra cậu cũng không phải là nam sinh nghiêm túc."

“Vậy lúc trước cậu có hiểu lầm gì về tôi à?” Trì Ưng chống tay, trực tiếp ngồi xuống bàn làm việc bằng gỗ lim, “Cho rằng tôi là một quý công tử ngay thẳng và lịch sự như Tần Dịch Dương sao?"

“Cậu ấy cũng không hẳn là quý công tử.” Tô Miểu đứng ở bên cạnh tiếp tục luyện thư pháp, “Nhưng cũng không hư như cậu.”

"Cậu ta bắt nạt cậu, còn tôi bảo vệ cậu. Cuối cùng, tôi còn tệ hơn cậu ta." Trì Ưng cười lưu manh: "Lão tử thật thiệt thòi mà."

Tô Miểu nhìn bộ dạng đùa giỡn tùy ý của chàng trai, rất khác với bộ dạng cô biết anh lúc bình thường ở trường.

Anh ở trước mặt cô mang một cảm giác dám sống rất chân thật.

Không giống như Hứa Mịch đã nói…đó là một con đại bàng bay trên bầu trời và xa tầm với.

Từng hơi thở và nhịp tim của anh đều giống như vậy, đầy sức sống và ấm áp, ngay bên cạnh cô.

Tô Miểu mạnh dạn hỏi ý kiến

của anh: "Trì Ưng, cậu xem chữ hiện tại của tôi đã tốt hơn trước chút chưa?"

Trì Ưng liếc mắt nhìn chữ cô, quả nhiên càng tự do thoải mái, nhưng cô vẫn bị khuôn khổ trước kia ràng buộc.

"Vẫn cần luyện tập nhiều hơn."

"Tôi đến giờ đã luyện tập rất nhiều, nhưng đều không có tác dụng..."

"Mục đích của việc luyện tập nhiều hơn không phải là khiến cho cậu và Vương Hi Chi giống nhau từng chữ một, mà là trên cơ sở nắm vững bản chất của dáng chữ viết, viết ra tâm tư của chính mình."

Tô Miểu đã học thư pháp nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời hùng biện mới mẻ như vậy.