Chương 8.4: Thanh Vân

Anh ta nhìn vào tin nhắn và biết từ khóa chính là “hợp tác”.

Tần Tư Nguyên cầm cốc trà sữa chạm vào mặt Tần Tư Dương, lo lắng hỏi: "Anh ơi, cậu ấy nói gì vậy? Cậu ấy vẫn sẽ cùng đội với em để hoàn thành bài tập chứ?

“Tất nhiên rồi.” Tần Tư Dương tắt màn hình điện thoại di động, an ủi nói: "Đừng sợ, xóa bỏ tất cả rồi. Anh cùng cậu ta làm anh em nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa đánh nhau bao giờ. Sự việc đã xong thì cho qua luôn, không ghi thù trong lòng.”

Tần Tư Nguyên biết, khi còn nhỏ, anh trai đã sống ở Bắc Kinh một thời gian dài nên đã quen biết Trì Ưng từ lâu. Sau này xa cách nhưng bọn họ vẫn giữ liên lạc.

Đó chính là lý do vì sao cô không chút đắn đo muốn nhờ anh mình làm mối.

Trì Ưng rất trọng tình cảm.

Nghĩ đến biểu hiện ngày hôm nay của Trì Ưng, Tần Tư Dương dừng lại một lúc lâu, nói với Tần Tư Nguyên: "Sau này, anh không thể giúp em một cách rõ ràng như vậy được, em phải tự mình giải quyết mọi việc, và phải tự chịu hậu quả nếu như gặp rắc rối."

Tần Tư Nguyên bị sốc: "Anh ơi! Tại sao!"

“Anh càng giúp em, Trì Ưng sẽ càng giúp cô ấy nhiều hơn."

"Chẳng lẽ là. . . " Đôi mắt của Tần Tư Nguyên đỏ hoe: " Chẳng lẽ Trì Ưng thật sự thích cô ta?"

Tần Tư Dương lắc đầu: "Không phải nguyên nhân này, là nút thắt trong lòng Trì Ưng, chứ không liên quan gì đến Tô Miểu.”

“Nút thắt trong lòng? Có ý gì?”

“Khi còn bé, cậu ấy không được yêu chiều.”

Tần Tư Dương không muốn nói quá rõ ràng, suy nghĩ một chút: “Nói thế nào nhỉ, giống như bầy gà con tranh nhau để sinh tồn, luôn có một số con yếu đuối bị bỏ rơi, và cậu ta... chính là người yếu đuối nhất bị bỏ rơi.”

“Sao có thể chứ? Cậu ấy lợi hại như vậy!”

“Đó là bởi vì…cái đứa bị vứt bỏ đó không chấp nhận số phận của mình, vì vậy chỉ có thể chiến đấu để giành lấy mạng sống."

Tần Tư Nguyên lớn lên được cha mẹ và anh trai yêu thương, vì vậy cô ta hoàn toàn không thể hiểu được hoàn cảnh và cảm giác đó: "Gia cảnh của cậu ấy tốt như vậy, cha mẹ cậu ấy… đều là người nổi tiếng có uy tín trong xã hội! Mọi người còn ngưỡng mộ không kịp nữa là!”

“Em không thể tưởng tượng được cậu ta đã trải qua địa ngục như thế nào đâu.” Tần Tư Dương lại thở dài một tiếng: "Gia đình tuy giàu có nhưng không đồng nghĩa với hạnh phúc, có lẽ vì thế mà cậu ta thấy thương xót với cô gái đó."

Còn lấy chiếc bút lông dùng nhiều năm tặng cho cô ấy.

Anh giống như một con chim cô đơn, nhưng lại có ý thức lãnh địa rất cao, và những vật dụng cá nhân của anh ... tuyệt đối không bao giờ cho phép người khác chạm tay vào.

Bởi vậy, ngoại trừ nguyên nhân này, Tần Tư Dương không nghĩ ra cái gì khác.

Những trải nghiệm của cô gái này, cũng như khát vọng đấu tranh để tự do trong mắt cô, tình cờ chạm vào nơi mềm mại và bí mật nhất trong trái tim của Trì Ưng.

Có lẽ... Đây là may mắn duy nhất trong cuộc đời bất hạnh của cô.

Tần Tư Nguyên gật đầu nửa hiểu: "Anh à, em sẽ không ngu ngốc nữa, ngay cả khi em muốn đối phó với cô ta, cũng sẽ không bộc lộ rõ ràng như vậy nữa.”

“Ừm.”

Tần Tư Dương cũng hiểu, chuyện giữa con gái với nhau, chỉ cần anh ta không nhúng tay thì Trì Ưng cũng chẳng có lý do để nhúng tay vào.

"À đúng rồi, cuối tuần này anh mời Tô Miểu đến nhà để chuẩn bị trước bài tập tiếng Trung. Nếu em không muốn gặp cô ấy thì có thể ra ngoài chơi. "

"Tại sao em phải rời đi khi cô ta đến nhà chứ? Hừm, em muốn xem cô ta đến nhà chúng ta mặt dày đến mức nào.”