Toàn bộ lối đi dưới lòng đất đều có thể nghe thấy tiếng hét như quỷ rống của Lộ Hưng Bắc...
“Này, tao x anh mày! Buông tay, buông tay! Đau!”
“Buông ông đây ra!”
“A a a a! Gãy xương rồi!”
Tô Miểu thấy Trì Ưng sắp bẻ gãy cánh tay hắn, sợ làm lớn chuyện sẽ xảy ra việc không hay nên vội vàng lên tiếng: “Trì Ưng, bỏ đi.”
Chàng trai khẽ liếc nhìn cô, thấy được sự lo lắng trong đáy mắt cô gái, lúc này mới buông Lộ Hưng Bắc ra.
Lộ Hưng Bắc xấu hổ lùi về sau vài bước, ôm tay cười khổ nói với Tô Miểu: “Diệu Diệu, bạn học của em rất hung dữ. Lần sau anh sẽ đến chơi với em.”
Tô Miểu nghe vậy thì nước mắt ngân ngấn trong khoé mắt, vội vàng nói: “Anh… anh đừng tìm tôi! Anh đi tìm bạn gái của mình đi! Đừng làm phiền tôi nữa.”
“Em là người “ngoan” nhất trong số tất cả nữ sinh ở thành phố này, ông đây chỉ thích một mình em.”
Nói xong, Lộ Hưng Bắc nhanh như chớp bỏ chạy mất dạng.
Tô Miểu lại vừa sợ vừa lo, ôm đầu gối ngồi xổm xuống đất.
Lại là ngày gì vậy, làm sao vượt qua được những ngày này đây?
Trong lối đi tối tăm và ồn ào, Trì Ưng dựa vào bảng hiệu của cửa hàng sửa chữa điện thoại di động cũ, cúi đầu rút một điếu thuốc ra, chậm rãi châm lửa.
Từng đường nét khuôn mặt anh rõ ràng dù đang bị vùi lấp trong bóng tối, đóm lửa trên điếu thuốc ở đầu ngón tay sáng rực như một đóa hoa cam, sau đó đột nhiên tắt ngấm.
Trong suốt thời gian hút thuốc, cô vẫn ngồi xổm còn anh đứng yên bên cạnh.
Bóng hai người đổ xuống đất, một cái thật dài, một cái cuộn lại thành hình tròn, như dựa sát vào nhau.
“Cảm ơn cậu.” Tô Miểu ngẩng đầu nói với anh: “Nếu cậu có việc thì cứ đi trước đi, Lộ Hưng Bắc sẽ không trở lại đâu.”
Trì Ưng dụi tắt tàn thuốc, vẻ mặt thản nhiên: “Hai người đã từng yêu đương sao?”
“Chỉ có mình anh ta nghĩ như vậy.”
Anh ngồi xuống trước mặt cô, đưa tay kéo mấy sợi tóc mái đang buộc chặt của cô, để những lọn tóc mềm mại rũ xuống bên tai, đôi mắt đen láy của anh chăm chú nhìn cô vài giây rồi đánh giá: “Quả thực rất “ngoan”, nếu là tôi thì tôi cũng không nỡ bỏ.”
Theo cách nói ở thành phố C, ngoan có nghĩa là xinh đẹp.
Đầu ngón tay thô ráp của chàng trai lướt nhẹ qua cổ cô, để lại một xúc cảm rất nhỏ rồi biến mất không dấu vết.
Trong hơi thở của anh, mùi hương bạc hà lành lạnh của điếu thuốc cũng quấn quanh người khiến cô cảm thấy mình không có chỗ nào để trốn chạy, hai gò má hơi nóng lên.
“Sao không mau trở về làm bài tập?” Anh hỏi cô.
Tô Miểu khẽ lắc đầu.
“Vậy mời tôi ăn một tô mì đi?”
“Cũng được.”
Hai người lần lượt bước ra khỏi lối đi tối tăm kia, đến khu Thái Viên Bá bên cạnh bãi đậu xe, tùy tiện bước vào một quán mì nhỏ trong ngõ hẹp.
“Cậu ăn gì?” Tô Miểu quay đầu lại hỏi anh.
“Mì canh suông.” Trì Ưng ngồi trên chiếc ghế ngoài cửa, lấy khăn giấy trong hộp khăn ăn và lau bụi trên màn hình điện thoại.
Cô hướng về phía ông chủ đang trụng những sợi mì nhỏ bên trong tiệm, dùng tiếng địa phương hô lớn: “Ông chủ, một tô mì canh suông, một tô mì trộn hạt đậu.”
“Mì trộn hạt đậu có muốn ăn cay không?”
“Cho nhiều ớt.”
Ánh mắt Trì Ưng nhìn theo cô.
Khung cảnh xung quanh ồn ào náo nhiệt, cô trở thành một nét chấm phá xinh đẹp nhất, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh trắng nõn mảnh mai, cảm giác rất dễ gãy. Nhưng tấm lưng tưởng chừng yếu ớt của cô lại ẩn chứa một sự cứng rắn và kiên định nào đó.
Lúc này, di động vang lên, là người anh em Tần Tư Dương gọi tới.
“Ở đâu?”
“Được rồi, tôi đến ngay.”
Tô Miểu bước ra khỏi cửa tiệm đã không thấy bóng dáng của chàng trai đâu nữa.
Trên bàn có một tờ tiền hai mươi đồng được chặn dưới hộp đựng khăn ăn, khi ngọn gió thổi qua, một góc tờ tiền phất nhẹ lên.
Trong lòng Tô Miểu có chút trống rỗng, cô quay vào trong tiệm, giọng nói hơi khàn: “Ông chủ, mì trộn hạt đậu và mì canh suông đóng gói mang về.”
…