Nghiêm Mục không nói gì, Lục Thừa Dư cũng có thể đoán được, chỉ là Mục lão gia tử sẽ không vô duyên vô cớ giấu diếm sự thật, trừ phi việc này cùng Mục gia có quan hệ hoặc là sự thật phía sau đối với y mà nói là một đả kích. Mục lão gia tử không nhất định sẽ yêu thương y, thế nhưng bởi vì Nghiêm Mục, thái độ của ông sẽ thận trọng hơn.
Hai người tản bộ xong thì về nhà, Lục Thừa Dư dẫn Nghiêm Mục đến phòng chứa đồ đạc, từ trong thùng tìm kiếm ra mấy cuốn album mà y cố ý từ nhà cũ mang về, ôm đến gian phòng cùng Nghiêm Mục nhìn ảnh chụp.
Bởi vì ảnh chụp cũng đã lâu, hơn nữa khi đó máy chụp hình không có tốt như bây giờ, hiệu quả ảnh chụp thoạt nhìn cũng không tốt, thế nhưng Nghiêm Mục vẫn nhìn ra Lục Thừa Dư rất được cha mẹ thương yêu, ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp, ngay cả món đồ chơi cầm trong tay cũng là thời thượng nhất khi ấy.
Có rất nhiều ảnh riêng của Lục Thừa Dư, cũng có ảnh một nhà ba người chụp chung, bất kể là ai nhìn vào gia đình ba người này, đều sẽ cảm thấy vô cùng chói mắt, nam nho nhã, nữ xinh đẹp, trẻ con sạch sẽ đáng yêu, đây quả thực là gia đình hoàn mỹ trong lòng mọi người.
Tướng mạo Lục Thừa Dư di truyền từ mẹ tương đối nhiều, mặt mũi quả thực chính là phiên bản của mẹ y, trái lại cái mũi so với mẹ y thì thẳng hơn, miệng cũng có vẻ có anh khí, điểm này cùng cha mẹ y không giống nhau, thế nhưng không phải không thừa nhận, tướng mạo Lục Thừa Dư di truyền tất cả ưu điểm của mẹ y, xứng đáng với cái tên đại soái ca.
Đoán được Lục Thừa Dư vì sao muốn xem album, Nghiêm Mục ôm hông của y ngồi ở một bên, nhìn y lật từng trang nhìn, mỗi một tấm hình đều là chứng minh thời gian, càng về sau, Lục Thừa Dư trong hình càng lớn, từ một em bé bò trên mặt đất trưởng thành thành một thiếu niên ôn văn nho nhã.
“Đều nói nghiêm phụ từ mẫu, trên thực tế cha em tính tình rất tốt, từ nhỏ đều cưng chìu em, mẹ em cũng nói, nếu như là con của người khác, đã sớm bị ba em làm hư,” Lục Thừa Dư nhìn ảnh chụp cha y, “Từ nhỏ bất kể cha mẹ em có bao nhiêu bận rộn, chỉ cần trường học em có hoạt động, bọn họ sẽ không bỏ qua.”
Nghe Lục Thừa Dư nói chuyện khi còn bé, Nghiêm Mục nghĩ, có lẽ chỉ có một đôi cha mẹ thương yêu con cái lại biết phân rõ phải trái, mới có thể nuôi ra một Lục Thừa Dư có tính cách như vậy. Có gia giáo tốt đẹp, cũng hiểu được đối nhân xử thế, không hận đời, cũng sẽ không cảm thấy thế giới nơi nơi đều tốt đẹp.
“Bác trai bác gái rất thương yêu em, ở trong lòng bọn họ, em nhất định là người quan trọng nhất,” Tay của Nghiêm Mục di chuyển, vỗ vai Lục Thừa Dư nói, “Đừng quá khổ sở, bất kể có chuyện gì, còn có anh ở đây.”
Khép lại album, Lục Thừa Dư ngẩng đầu cười cười với Nghiêm Mục, sau đó đem album để qua một bên, “Khi còn bé thân thích Lục gia cùng cha mẹ em quan hệ rất bình thường, đối với em cũng không thân thiện, anh nói đây là vì sao?”
Nghiêm Mục trầm mặc, hắn không biết Lục Thừa Dư đến tột cùng nghĩ tới điều gì, nhưng có một số chân tướng, càng nghĩ thì càng khó chịu.
“Không còn sớm, ngủ đi,” Lục Thừa Dư đứng dậy để album ở chỗ dễ thấy, y quay đầu nhìn hai khung ảnh để kế bên nhau, một cái là ảnh chụp gia đình y, một cái là ảnh của y cùng Nghiêm Mục, nhìn tấm hình chụp y mỉm cười, y cong cong khóe miệng, ôm Nghiêm Mục, “Những thứ này đều là chuyện quá khứ, anh đừng lo lắng, cho dù hiện tại có người nói em là con của người ngoài hành tinh, chỉ cần anh không ngại, em cũng sẽ không khổ sở.”
Bởi vì huyết thống chính là sinh ra ngọn nguồn, mà thân tình do thời gian bồi dưỡng ra được, y không phải thiếu nữ bi xuân thương thu, biết phân rõ cái gì là thật, cái gì là quan trọng.
Nghe được những lời này của Lục Thừa Dư, Nghiêm Mục lắc đầu, hôn một cái ở khóe miệng y, “Em là ai cùng tình cảm của chúng ta không có quan hệ.”
Lục Thừa Dư cười híp mắt nhìn hắn, ngón tay trắng nõn vuốt ve hầu kết của hắn…..
Hai người hữu tình ở chung một chỗ, tình đến chỗ sâu là thiên đạo nhân luân, thủ thỉ cọ sát lẫn nhau, trong anh có em, trong em có anh.
(kéo rèm, tắt đèn, các bấy bì cứ tưởng tượng đi ha~~)Ngày hôm sau lúc làm việc, Nghiêm Mục thấy Lục Thừa Dư quả thực không có xuất hiện tâm tình tiêu cực, cũng liền yên lòng, bởi vì chuyện thu mua Lương thị đã bắt đầu tiến hành, lượng công việc của hắn cùng với Lục Thừa Dư không giảm mà lại tăng, cộng thêm chuyện có liên quan đến sản phẩm tinh lọc không khí do Lục Thừa Dư đề xuất hơn nửa năm trước, hiện tại sản phẩm độc quyền đang tiến hành nghiên cứu cải tiến lần thứ ba, nếu sau khi dùng thử không có vấn đề gì, sẽ đưa vào thị trường.
Còn có hai bộ phim Lục Thừa Dư đầu tư đã đi vào giai đoạn hậu kỳ, tranh thủ dịp tết âm lịch sẽ công chiếu, cho nên vừa vào công ty, hai người liền tiến vào giai đoạn làm việc căng thẳng.
Cao tầng Lương thị trải qua đả kích ngoài ý muốn, đã sớm tan rã nhân tâm, hiện tại Hoa Đỉnh muốn thu mua, có mấy đại cổ đông động tâm, thậm chí còn có người chủ động liên lạc với Lục Thừa Dư.
Nhưng mà cũng bởi vì Lương thị hiện tại lộn xộn mất lòng người, trái lại Lục Thừa Dư rất tiện lợi dụng tâm tính những người này, dùng một cái giá vô cùng lý tưởng khống chế 23% cổ phần Lương thị.
Đối với Hoa Đỉnh mà nói, khống chế 23% cổ phần là định mức rất lý tưởng, tiến có thể công lui có thể thủ, cho dù Lương thị xuất hiện đại loạn, Hoa Đỉnh cũng sẽ không vì vậy gặp tổn thất quá lớn, nếu như Lương thị cây khô gặp mùa xuân, như vậy 23% cổ phần cũng có đầy đủ quyền quyết định.
Lục Thừa Dư cũng hiểu được số định mức này đối với Hoa Đỉnh mà nói là đã đủ nhiều, kỳ thực trong dự tính của y, khoảng 19 hay 20% cổ phần là được, 23% cổ phần bị lệch hơn nhiều. Nhưng mà, y vẫn ngầm lấy danh nghĩa cá nhân mua vào 10% cổ phần Lương thị, lấy trạng thái nửa chết nửa sống hiện tại của Lương thị, từ trên tay cổ đông khác mua vào 10% cổ phần cũng không khó, Lục Thừa Dư cũng vui lòng bỏ ra số tiền này đi Lương thị vui đùa một chút.
Không biết có phải là do đoạn thời gian trước khắp nơi đang tra án máy bay gặp tai nạn
hay không, phía trên tra ra trên máy bay có mấy người thân phận khả nghi, cho nên người nhằm vào Lục Thừa Dư trong khoảng thời gian này cũng thu liễm lại. Mà Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục sau khi bận rộn hơn một tháng, đã đem chuyện Lương thị xử lý không sai biệt lắm.
Thông thường khi thu mua ít nhất cũng phải chuẩn bị nửa năm, thế nhưng hiện nay bởi vì bên trong Hoa Đỉnh Nghiêm Mục là người nắm giữ quyền quyết định, mà Lương thị lại loạn thất bát tao, cho nên có thể làm được nhanh như vậy, cũng tương đối khiến cho người ghé mắt.
Quan trọng là rất nhiều người không xem trọng Hoa Đỉnh thu mua Lương thị, nhưng bởi vì số định mức cổ phần Hoa Đỉnh khống chế vô cùng lý trí, cũng không có ai nói Nghiêm Mục vì lam nhan mà giận dữ, chỉ có mấy người tin tức linh thông nghe được Hoa Đỉnh sẽ cho Lục Thừa Dư phụ trách quyết định các quyết sách hạng mục của Lương thị, mới cảm khái một câu ‘mười năm hà đông mười năm hà tây’, nửa năm trước Lương Đức Hữu khi dễ người ta một thân một mình, ngày hôm nay lại phải nhìn mặt mũi người ta khắp nơi.
Bởi vì Lương Đức Hữu vô năng, lại muốn duy trì cuộc sống xa xỉ, bán tháo không ít cổ phần trong tay, hôm nay trên tay chỉ còn lại có 26% cổ phần, bây giờ cổ đông lớn nhất Lương thị ngược lại là bàng chi Lương gia – Lương Đức Vũ. Lương Đức Vũ khống chế 28% cổ phần, hai anh em họ vì quyền lợi công ty, huyên náo đến chướng khí mù mịt. Hôm nay Hoa Đỉnh giữ 23% cổ phần, hơn nữa trong tay Lục Thừa Dư có 10% cổ phần, Lục Thừa Dư hầu như có thể xem như là người có cổ phần cao nhất Lương thị.
Đến cuối năm, chính là thời điểm các đại công ty bận rộn nhất náo nhiệt nhất. Nhân viên Lương thị càng thấp thỏm bất an, bởi vì bây giờ kinh tế Lương thị đình trệ, đã cắt giảm không ít người, giờ Hoa Đỉnh lại tham gia vào Lương thị, không biết sẽ gặp phải chính sách gì. Sắp tiến hành đại hội cổ đông, đại biểu Hoa Đỉnh còn chưa tới, cũng không biết còn tiếp tục cắt giảm nhân sự nữa không.
Lương ĐứcVũ mặc tây trang phẳng phiu đứng ở cửa chính công ty, bên ngoài thần tình nghiêm túc, chờ đại biểu Hoa Đỉnh đến. Hắn không ngốc, biết về sau muốn chân chính trở thành người cầm quyền Lương thị, thì cần có các cổ đông khác ủng hộ. Đã sớm nghe nói bạn trai tổng tài Hoa Đỉnh cùng Lương Đức Hữu có mâu thuẫn, hắn đương nhiên phải bắt được trợ lực này, đem Lương Đức Hữu dẫm nát dưới chân.
“Lên không được mặt bàn chính là lên không được mặt bàn,” Lương Đức Hữu sau khi xuống xe thấy Lương Đức Vũ mang theo một đám nhân viên ở cửa chờ đại biểu Hoa Đỉnh, cười lạnh nói, “Mày cho là lấy lòng người Hoa Đỉnh, là có thể dẫm nát trên đầu tao chắc? Đừng quên công ty này ai là người sáng lập, đồ vong ân phụ nghĩa!”
“Em họ nói lời này là có ý gì, anh chỉ là muốn để tân cổ đông đối với chúng ta sau này càng thêm ủng hộ mà thôi, em nghĩ đi đâu thế?” Lương Đức Vũ giống như là không có nghe được ác ngôn ác ngữ của Lương Đức Hữu, tận tình khuyên nhủ, “Đức Hữu, anh biết trước đây em cùng trợ lý tổng tài Hoa Đỉnh huyên náo không vui, nhưng bây giờ công ty đã thành như vậy, coi như là vì trên dưới công ty, em nhịn một chút, đừng huyên náo không vui với đại biểu Hoa Đỉnh.”
Nhân viên chung quanh có chút đồng tình nhìn Lương Đức Vũ thay công ty suy nghĩ, vừa hận Lương Đức Hữu bùn nhão không trét nổi tường, thế nhưng bọn họ đều là người làm công, có tư cách gì thuyết tam đạo tứ với những thiên chi kiêu tử này?
Lương Đức Hữu bị Lương Đức Vũ chặn họng không mở miệng được, hắn làm sao không nghe ra Lương Đức Vũ đang ở trước mặt nhân viên giả trang người tốt, nhưng nếu bây giờ hắn gây sự nữa, sẽ chỉ làm những người khác càng thêm hiểu lầm, hắn hít sâu một hơi, đem tức giận trong lòng mạnh mẽ ép xuống.
Lương Đức Vũ thấy thế, vui mừng nhìn hắn một cái, thế nhưng khóe miệng lại mang theo một tia trào phúng không dễ phát hiện.
Cách hội nghị 10 phút, một chiếc Bentley màu đen lái tới cửa chính công ty, phía sau còn có mấy chiếc BMW màu đen đi theo, mọi người ở cửa mừng rỡ, biết đây là đại biểu Hoa Đỉnh tới rồi.
Xe Bentley dừng ở cửa chính công ty, sau đó mọi người liền thấy mấy chiếc BMW phía sau mở cửa ra, xuống xe gồm có trợ lý, vệ sĩ và thư ký.
Vệ sĩ mặc tây trang màu đen không nhìn đám người chờ ở cửa, đi tới trước xe Bentley, khom người mở cửa xe ra, “Tiên sinh, đến Lương thị rồi.”
Sau đó mọi người liền thấy một đôi giày da sạch sẻ màu nâu từ trong xe đưa ra ngoài, sau đó là quần tây màu xám tro, thời điểm đôi chân thon dài từ cửa xe bước ra, không ít nữ nhân viên đều mở to hai mắt, nam nhân có chân dài như thế, hầu như đều là soái ca.
Dưới tình huống mọi người đều chú mục nhìn mình, một thanh niên mặc tây trang màu xám, khóe miệng mỉm cười từ trong xe đi ra, y đạp lên bậc tam cấp, cười một tiếng mọi người, lễ phép vuốt càm nói: “Xin lỗi, để mọi người đợi lâu, trên đường bị kẹt xe một chút.”
Mọi người tại đây liếc mắt liền nhận ra người đến là ai, có một số nữ nhân viên bị vẻ đẹp trai của y làm hít sâu một hơi, cũng có một ít nhân viên quản lý lo lắng nhìn Lương Đức Hữu, sợ hắn làm cho vị đại biểu này mất hứng.
Mà sắc mặt Lương Đức Hữu có lẽ là khó nhìn nhất trong đám người, hắn nhìn Lục Thừa Dư được một đám vệ sĩ, trợ lý, thư ký vây quanh, trong đầu lại hiện lên tình cảnh lúc ở đồn công an bị Lục Thừa Dư cười khinh miệt giễu cợt.
Tại sao lại là y?!