Chương 65

Bởi vì Lục Thừa Dư vì chuyến bay gặp nạn hao tốn 60 triệu, y lần thứ hai nổi danh, nhưng bởi vì y không phải người của giới giải trí, bản thân lại không phải người thích gây sự chú ý, cho nên cũng không có nhận phỏng vấn, sau khi nghỉ ngơi một ngày, liền đi làm.

Tuy rằng một tháng này y ở kịch tổ, thế nhưng công tác cần y xử lý, Tào Kinh Thân đều email cho y, hai người hợp tác hết sức ăn ý. Ngược lại các công nhân viên trong công ty lúc đối mặt với Lục Thừa Dư, không biết nên dùng thái độ gì?

Bọn họ nên gọi Lục Thừa Dư là trợ lí đặc biệt hay là Nhị lão bản thì tốt hơn đây? Đoạn thời gian trước bởi vì Lục Thừa Dư không ở công ty, cuối cùng phòng nhân sự an bài hai trợ lý cho boss, mà Lục Thừa Dư là trợ lý đặc biệt. Mọi người hiện tại đều biết Lục Thừa Dư dựa vào khả năng của chính mình kiếm được tiền tỉ, có quan hệ rất gần với công tử thế gia kinh thành, cảm thấy Lục Thừa Dư nguyện ý làm trợ lý đặc biệt, đối với boss bọn họ đơn giản chính là chân ái.

Cho nên, lúc Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục cùng xuất hiện ở công ty, y bị ánh mắt nhiệt liệt của các đồng nghiệp xung kích, ngay cả một ít đồng nghiệp bình thường tương đối quen thuộc, ánh mắt nhìn y cũng kỳ kỳ quái quái.

Sau khi vào thang máy, Lục Thừa Dư vội ho một tiếng: “Ngày hôm nay các đồng nghiệp hình như đặc biệt nhiệt tình.”

“Có lẽ do bọn họ lâu rồi không thấy em,” Nghiêm Mục mặt không đổi sắc nói, “Hai ngày sau chúng ta đi thị sát chi nhánh công ty, em muốn gặp quản lí tài vụ mới kia không?”

“Tư liệu cá nhân của hắn em đã nhìn rồi,” Lục Thừa Dư biết người trước kia có chút vấn đề, bị Nghiêm Mục “mời” ra công ty, cho nên sau khi quản lí tài vụ mới nhậm chức, Lục Thừa Dư liền điều tra tư liệu người này, “Rất thích hợp.”

Nghiêm Mục gật đầu, chờ đến tầng lầu, hai người ra thang máy liền đi tới phòng Tổng tài, lúc đi ngang qua khu làm việc bên ngoài, Lục Thừa Dư phát hiện ô làm việc có người ngồi, y quét mắt nhìn sang, sau đó liền thu hồi đường nhìn: “Đây là trợ lí phòng nhân sự sắp xếp cho anh?”

Nghiêm Mục tùy ý nhìn, mở cửa phòng làm việc nói: “Ừ, bình thường bọn họ ở nơi này làm việc, cũng tương đương với trợ thủ của em, em có chuyện gì cần nhờ vả thì cứ giao cho bọn họ đi làm.” Hai người kia tuy rằng thân phận không có vấn đề, thế nhưng năng lực làm việc so với Lục Thừa Dư mà nói, thật sự là kém quá xa, cho nên Nghiêm Mục có chuyện trọng yếu gì, cũng không muốn để hai người kia đi làm.

Lục Thừa Dư hiểu rõ ý tứ trong lời nói Nghiêm Mục, thấy hai người phụ tá đứng lên, liền cười một tiếng với hai người: “Cực khổ rồi.”

Hai người phụ tá đều là nam thanh niên hơn hai mươi tuổi, thấy Lục Thừa Dư đối với bọn họ cười đến ôn hòa, liền vội vàng khách khí vài câu, chờ Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục vào phòng làm việc, hai người mới nhìn nhau thở dài một hơi. Nói khó nghe một chút, chức vị bây giờ của bọn họ vốn chính là bù vào chỗ khuyết sau khi Lục Thừa Dư rời đi, nếu như tâm Lục Thừa Dư nhỏ, hai người bọn họ cũng không cần lăn lộn nữa. Nhưng mà bây giờ nhìn thần sắc Lục trợ lí, tựa hồ đối với bọn họ cũng không có phản cảm lớn, như vậy bọn họ cũng yên tâm.

Sau khi vào phòng làm việc tổng tài, Lục Thừa Dư nhìn căn phòng hầu như không có biến hóa gì: “Hai người phụ tá bên ngoài nhìn còn rất trẻ.”

“Bọn họ lớn hơn em hai tuổi,” Nghiêm Mục kiểm tra bàn, từ trong tủ sắt phía sau lấy ra hai phần văn kiện, đưa tới trước mặt Lục Thừa Dư: “Công ty Thịnh Vinh bắt đầu có động tác.”

Lục Thừa Dư tiếp nhận văn kiện, phát hiện bên trong tất cả đều là một ít động tĩnh gần đây có liên quan đến công ty Thịnh Vinh, sau khi nhìn thoáng qua tổng thể, nhíu nhíu mày nói: “Thịnh Thiều Nguyên người này, dã tâm cũng không nhỏ.”

“Kinh doanh nếu như không có dã tâm, liền làm không được,” Nghiêm Mục đem một phần văn kiện khác đưa cho Lục Thừa Dư, trên mặt xuất hiện tâm tình không được tự nhiên, “Cái này cũng cho em.”

Lục Thừa Dư thấy thần tình hắn không đúng lắm, nghi ngờ tiếp nhận văn kiện, không ngờ là hai bản chứng nhận bất động sản, chủ sở hữu là y cùng Nghiêm Mục, hai bất động sản chính là biệt thự lớn cùng tiểu biệt thự. Sau khi khép lại văn kiện, Lục Thừa Dư tự tiếu phi tiếu nhìn Nghiêm Mục nửa ngày sau mới nói: “Anh đây là tự đem theo của hồi môn sao?”

Nghiêm Mục: “…..”

“Cốc cốc”

Tiếng gõ cửa dừng lại mấy giây, Tào Kinh Thân ló nửa người vào dò xét: “Tôi không quấy rầy mọi người chứ?” Hắn không nhìn biểu tình của Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư, trực tiếp đem mấy phần báo cáo đặt vào trên bàn làm việc, “Những thứ này là tư liệu mới nhất về công ty Thịnh Vinh.” Nói đến đây, hắn nhìn về phía Lục Thừa Dư, “Nghe nói tổng tài Thịnh Vinh gần đây cảm thấy hứng thú với giới giải trí, đầu tư chế tác một bộ phim lớn, thời điểm ra rạp, cùng với hai bộ phim của cậu không sai biệt lắm.”

Lục Thừa Dư nhíu mày: “Hắn không phải ngoạn bất động sản sao, sao còn nhìn trộm chút thịt này ở giải trí chứ?”

“Có tấm gương thành công là cậu, gần đây người trong vòng đối với đầu tư bộ phim cảm thấy rất hứng thú,” Tào Kinh Thân đẩy kính mắt một cái, “Một bộ phim kiếm hơn cả trăm triệu, ai không đỏ mắt?” Hắn liếc Lục Thừa Dư, “Cậu đã mở ra một phong trào xấu đấy.”

“Ha ha, em đây thực sự xin lỗi mọi người.” Lục Thừa Dư cười ha ha hai tiếng, đem chuyện Thịnh Thiều Nguyên treo ở trong lòng, không biết có phải y tự mình đa tình hay không, y luôn cảm thấy Thịnh Thiều Nguyên đang chuẩn bị cùng y đánh lôi đài.

Y ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mục, không có nhắc lại chuyện bất động sản nữa, mà là cười nói: “Em về phòng làm việc trước, có chuyện gì thì gọi em.”

Nghiêm Mục thấy thần tình y vẫn như thường, cũng không có ý cự tuyệt, khóe miệng hơi nâng lên: “Được, đừng quá mệt mỏi.”

Tào Kinh Thân ở một bên đẩy kính mắt nghĩ, đây là khác biệt giữa người trong nhà và người ngoài a, hắn là người ngoài theo boss một năm, cũng không thấy boss ôn hòa nói lời như vậy, có thể thấy được giữa người với người không thể so với nhau, càng so lại càng nghẹn tâm.

Thấy Lục Thừa Dư ra phòng Tổng tài, Tào Kinh Thân cũng đi theo, sau đó vỗ bả vai Lục Thừa Dư nói: “Tuy rằng đại nạn không chết tất có hậu phúc, thế nhưng tiểu tử cậu sau này cẩn thận một chút.” Đại khái là bởi vì lúc tham gia hôn lễ em gái họ, thấy được thân thích Lục Thừa Dư có bao nhiêu lạnh lùng, cho nên hắn đối với Lục Thừa Dư tương đối chiếu cố hơn, ngày hôm trước mới vừa thấy tin tức máy bay bị tai nạn, hắn cho rằng Lục Thừa Dư thực sự ở trên máy bay, còn thấy khổ sở, sau lại thấy người xuất hiện, hắn mới buông lỏng tinh thần.

“Mọi người đều nói tai họa lưu ngàn năm,” Lục Thừa Dư cười hì hì ôm cổ Tào Kinh Thân, “Em nhất định sẽ sống lâu ngàn tuổi.”

Tào Kinh Thân bị động tác này của y dọa sợ hết hồn, vội vàng quay đầu lại nhìn phòng Tổng tài, thấy cửa vẫn đóng mới nói: “Cậu đừng động tay động chân, nếu như bị boss thấy, anh nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”

Lục Thừa Dư xí một tiếng, dùng sức siết hắn một chút rồi mới thu tay lại: “Hai chúng ta kề vai sát cánh nhiều lần, Mục ca có lúc nào gây khó khăn cho anh không, tâm anh cũng thật nhỏ a.” Nói xong, cười híp mắt ôm văn kiện vào phòng làm việc của mình, lưu lại một bóng lưng tiêu sái cho Tào Kinh Thân.

Đẩy kính mắt, Tào Kinh Thân không tiếng động thở dài, cũng bởi vì boss có tính cách như vậy, cho nên khi ghen mới đặc biệt đáng sợ, tiểu Lục vẫn là tuổi còn trẻ a.

Tuy rằng một tháng không tới công ty, thế nhưng lúc Lục Thừa Dư xử lý chuyện công tác, vẫn dứt khoát như mọi khi, trái lại để cho hai người phụ tá có một khóa học sinh động. Tuy rằng hai người bọn họ lớn hơn Lục Thừa Dư hai ba tuổi, thế nhưng năng lực làm việc lại kém một mảng lớn. Ngắn ngủi nửa ngày, liền khiến cho bọn họ tín phục năng lực của Lục Thừa Dư.

Đến lúc ăn cơm trưa, Lục Thừa Dư cùng Nghiêm Mục xuất hiện ở nhà ăn công ty, lại đưa tới không ít người vây xem, trước đây nguyên bản không cảm thấy giữa hai người có cái gì, các công nhân viên mới cảm giác mình trước đây đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện đặc sắc, rõ ràng Nghiêm tổng và Lục trợ lí tràn đầy thân mật, bọn họ sao lại không nhìn ra chứ?

Luôn cùng hai người ghé vào một chỗ ăn cơm, ngày hôm nay Tào Kinh Thân cũng rất thức thời không có đi làm bóng đèn, mà là cùng vài người cùng phòng ngồi chung một chỗ, còn phải thỉnh thoảng ứng phó với vài đồng sự, ngay cả bữa trưa cũng ăn không được.

Ngay sau khi Lục Thừa Dư cùng Nghiêm Mục cơm nước xong, Lục Thừa dư liền nhận được điện thoại của bác hai Lục gia, nguyên lai là ngày kia Lục Lương kết hôn, bác hai muốn cho hôn lễ trở nên long trọng, cho nên liền muốn y lái một chiếc xe xịn tới làm xe hoa.

Tuy rằng Lục Thừa Dư cùng bác hai quan hệ bình thường, thế nhưng trong trí nhớ của y, bác hai là một người rất sĩ diện hảo, vì chuyện Lục Lương, cư nhiên nguyện ý mở miệng với y, xem ra điều kiện gia đình cô dâu bên kia tốt hơn so với Lục Lương.

Y cùng với thân thích Lục gia hiện nay đã không còn bao nhiêu giao tình, thế nhưng Lục Lương cùng y khi còn bé quan hệ cũng không tệ lắm, giờ người ta lại có việc mừng, y liền cầm điện thoại di động nói: “Được ạ, cháu sẽ đem xe chạy đến trước hôn lễ.”

Bác hai Lục đại khái cũng hiểu được có chút ngượng ngùng, sau khi nói cám ơn liên tục, lại bổ sung một câu: “Nếu như vị bằng hữu họ Nghiêm kia có rãnh rỗi, cũng mời cậu ấy nể mặt đến uống chén rượu mừng đi.”

“Được, cháu sẽ nói cho anh ấy biết.” Lục Thừa Dư biết chuyện của mình và Nghiêm Mục huyên náo lớn như vậy, người của Lục gia không có khả năng không biết, thế nhưng y cũng không cần phải theo chân bọn họ giải thích những thứ này, sau khi khách khí vài câu liền cúp điện thoại.

Chờ y cúp điện thoại, Nghiêm Mục cau mày nói: “Thân thích của em sao?” Hắn đối với thân thích của Lục Thừa Dư không có hảo cảm gì, hắn cùng với Lục Thừa Dư nhận thức lâu như vậy, Lục Thừa Dư ở bệnh viện vài lần, cũng không thấy họ tới thăm, vậy mà vì một hai vãn bối, liền gọi điện thoại tới. Lúc cần góp tiền, trái lại bọn họ không có quên Lục Thừa Dư.

“Ừ,” Lục Thừa Dư uống một ngụm đồ uống nóng, “Ngày kia em muốn lấy xe chúng ta đi tới đó.”

Nghe được chữ hai “chúng ta”, vẻ mặt Nghiêm Mục nhất thời đổi lại đổi, nỗ lực để ánh mắt của mình không nhộn nhạo: “Xe chúng ta trong ga ra, em cứ tùy tiện lấy, cần luôn một đoàn xe không?”

Lục Thừa Dư: “……”

Đến tột cùng là cái gì khiến Mục ca trở nên …. troll như thế?