Edit: Pinkie
Beta: Tử Âm
Chỉ một cái nhéo đã làm cho gò má của cô như bị nung nóng, vội vã rụt tay về, “Tổng giám đốc Lạc, anh có thể buông tay.” Cô cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, không dám nghĩ nhiều.
Sau khi buông tay, cảm giác trống không khiến anh có chút lạc lõng, đôi mắt khẽ lóe sáng, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt biểu hiện như bị đả kích.
“Tôi nghĩ rằng chúng ta là bạn bè…” Giọng nói nhẹ bẫng, nghe có chút đáng thương.
“A?” Hơi sửng sốt, Phúc Viên Viên nhìn vẻ mặt mất mát của anh, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, “Ừ, đương nhiên chúng ta là bạn bè nha! Cũng đã làm phiền anh nhiều ngày như vậy, không phải là bạn bè thì làm sao anh có thể chăm sóc em như vậy, haha!” Cô có chút lúng túng pha trò, cố gắng tỏ vẻ không có chuyện gì.
Giữ cô ở bên cạnh thật tốt, đã được thể hiện rõ trên người anh, rõ ràng nhất chính là ban đêm anh đã không còn bị ác mộng quấy nhiễu. Cuộc sống như vậy, anh đã khao khát từ rất lâu rồi! Bây giờ là thời điểm tốt nhất để cho hai người gần hơn một bước.
“Nếu đã là bạn bè, vậy gọi tôi là Thiên Hữu nhé!” Từng bước, từng bước một, chậm rãi đưa cô đến bên cạnh anh.
Phúc Viên Viên đỏ mặt. Thiên Hữu? Có phải quá thân mật hay không? “Ách..”
“Tiểu Viên.” Lạc Thiên Hữu đột nhiên tới gần cô.
“A?” Phúc Viên Viên ngẩng đầu, híp mắt nhìn anh. Bỗng nhiên anh cúi đầu, gần như chạm vào trán cô.
Nhìn thấy gương mặt phóng đại ngay trước mặt mình, Phúc Viên Viên cảm thấy tim đập liên hồi trong ngực, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Chết mất… Trong đầu suy nghĩ xa vời, có cảm giác giống như “chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu” (1).
(1) Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu: là câu thành ngữ của Trung Quốc, biểu tỏ tình cảm tình yêu tình ngưỡng mộ vân vân và mây mây đối với người đẹp, vì người đẹp có thể làm bất cứ chuyện gì, chết cũng vui lòng.
Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, Phúc Viên Viên mới phát hiện, con ngươi của anh không chỉ có một màu đen, mà còn có một chút sắc xanh biếc. Đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt khẽ di động, trong nháy mắt, cô nhìn đến ngây dại. Sao lại có người lại có đôi mắt đẹp đến như vậy nha?
Ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người cô, Lạc Thiên Hữu như bừng tỉnh. Gương mặt trước mặt này, so với những mỹ nữ mà anh đã từng gặp qua thì không tính là gì, thế nhưng, đôi mắt trong tròn kia, lóe lên ánh si mê, lại làm cho anh có cảm giác vui thích. Lần đầu tiên có người khác nhìn chằm chằm vào anh nhưng anh lại không thấy tức giận.
“Đi thôi.” Chỉ cần làm cho cô thích ứng với anh, hai người dĩ nhiên sẽ ở cùng một chỗ. Anh tin tưởng chắc chắn là như vậy.
Lúc này đây, anh nắm tay cô, cô không biết phải nói gì nữa, chỉ ngơ ngác đi theo sau anh.
Lạc Thiên Hữu hài lòng, nở nụ cười. Chỉ cần có cô, anh có thể có được cuộc sống bình an mà anh mong ước. Lại cố ý xem nhẹ bất an nhỏ nhỏ trong lòng, dù sao anh cũng là chân chính nỗ lực, cũng không phải đùa giỡn cô… Không có sai, việc anh đang làm, không có sai.
Nếu một người đàn ông đẹp trai đi cạnh một mỹ nữ, người khác nhìn thấy thì sẽ nói: “A! Đúng là trai tài gái sắc, thật đẹp đôi!”
Nếu một người đàn ông đẹp trai đi cạnh một người đàn ông cũng đẹp trai như vậy, thì sẽ kí©h thí©ɧ tâm tư của những cô nàng hủ nữ, họ sẽ nói: “Công thụ thật xứng đôi!”
Nhưng, khi một người đàn ông đẹp trai đi bên cạnh một cô nàng bánh bao trắng trẻo mập mạp, thì tất cả mọi người sẽ tuôn ra một đống từ ngữ chua ngoa.
*
Chẳng biết tại sao Phúc Viên Viên lại đi tới Lạc Hàng làm việc, cảm nhận được một cách sâu sắc rằng bị điều đến đây công tác là chuyện khốn khổ vô cùng.
Chuyện là ba ngày trước, sau khi vết thương khá hơn, Phúc Viên Viên đã trả phép đi làm, không ngờ công ty lại gọi điện thông báo cho cô, nói cô bị điều đến Lạc Hàng hỗ trợ, phụ trách đưa văn kiện, tài liệu bảo mật trong quá trình hợp tác…
Vậy là, cô đã bị công ty đóng gói đưa đến Lạc Hàng…
Tất cả việc này là do quyết định của Lạc Thiên Hữu, đương nhiên cũng không thể không kể đến sự hỗ trợ nhiệt tình của Thượng Quan Quý Hải, nhưng người thúc đẩy lớn nhất chính là vợ của Thượng Quan Quý Hải – Liễu Tiểu Hàm. Chính cô ấy đã quyết định đóng gói Phúc Viên Viên đưa đến Lạc Hàng.
Có ai từng thấy nhân viên nào tan làm cùng lúc với tổng giám đốc của mình hay chưa? Có ai từng nhìn thấy trợ lý nhỏ nào mà ngày đêm ba bữa cơm đều ăn cùng với tổng giám đốc của mình hay chưa? Có ai từng thấy em gái của tổng giám đốc Lạc Thiên Hữu hay chưa? Có! Đó chính là Phúc Viên Viên!
Càng đến giữa trưa, không khí trong phòng thư ký càng trở nên quỷ dị, Phúc Viên Viên cảm thấy chính mình sắp gánh không nổi những ánh mắt ghen tỵ ấy, trên lưng như bị hàng trăm mũi tên cắm vào.
Vừa đúng mười hai giờ, ngoài hành lang đã truyền tới tiếng bước chân, từ xa rồi đến gần, đi tới cửa phòng thư ký, trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Tề Yến mở cửa ra, đẩy gọng kính ở trên mặt lên, “Ăn cơm thôi, mọi người cũng nên nghỉ ngơi đi nhé!”
Chị Ngô, thư ký trưởng và hai trợ lý thư ký khác đồng thời ngẩng đầu lên, “Trợ lý đặc biệt.”
Tề Yến gật đầu với ba người, sau đó nhìn sang Phúc Viên Viên, “Viên Viên, cơm trưa đã được mang đến phòng làm việc của tổng giám đốc, nhanh lên một chút, tổng giám đốc đang đợi cô cùng ăn đấy.”
“À, tôi lập tức đi ngay.” Phúc Viên Viên cảm thấy hết sức khó xử, dưới ánh mắt nóng bỏng của ba người, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi rời khỏi phòng thư ký, Phúc Viên Viên đi thang máy lên tầng cao nhất. Cửa thang máy vừa mở, mặc dù đã đến phòng làm việc này vài lần nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi, giẫm chân lên nền gạch trắng loáng, bước vào bên trong cánh cửa kính trong suốt. Cô có thể nhìn thấy đồ ăn nóng hổi được bày sẵn trên bàn và Lạc Thiên Hữu đang ngồi ở phía sau bàn làm việc cách đó không xa.
Lạc Thiên Hữu ngẩng đầu, thì bắt gặp ánh mắt của cô, đặt tài liệu qua một bên, rồi đứng dậy đi tới bàn ăn ở chính giữa phòng, ngồi xuống.
“Ăn cơm đi.”
Phúc Viên Viên theo anh ngồi xuống ở đối diện. Tình huống này xảy ra đã là lần thứ ba, cũng là ngày thứ ba cô đến đây làm việc. Mỗi ngày, vào buổi trưa, cô đều ăn đồ ăn do nhà hàng mang tới cùng với tổng giám đốc. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy có điểm gì đó lạ lạ.
Cầm chén, Phúc Viên Viên có chút không yên lòng, khẩy khẩy mấy hạt cơm trong chén. Cô đang nghĩ có nên nói với Lạc Thiên Hữu một tiếng hay không, đó là không cần săn sóc cô như vậy được không… Săn sóc quá mức đến nỗi mà ánh mắt của tất cả mọi người trong công ty nhìn cô đều có vẻ gì đó không thích hợp.
“Ăn không quen sao? Để tôi bảo nhà hàng mang phần cơm khác đến.” Thấy cô không gắp đồ ăn, Lạc Thiên Hữu nghĩ là cô không thích ăn những món này, định cầm điện thoại lên gọi.
“Không có, Thiên Hữu, em chỉ là đang suy nghĩ một chuyện.” Phúc Viên Viên để đũa xuống, do dự một chút, sau đó mở miệng nói: “Thiên Hữu, bắt đầu từ ngày mai, tự em xuống nhà ăn dưới lầu ăn trưa là được rồi.”
Lạc Thiên Hữu vừa nghe, nhướng mày, ánh mắt lạnh đi vài phần, “Là có ai nói gì sao?” Công việc bận rộn, anh chỉ có thể tận dụng lúc ăn mới có chút thời gian để bồi dưỡng tình cảm với cô, là ai dám phá đám cơ chứ?
Thấy sắc mặt của anh thay đổi, Phúc Viên Viên sợ đến mức run rẩy hai cái, ngay lập tức xua tay, “Không có! Không có! Tự nhiên em nghĩ đến thế thôi, ăn, ăn nào!” Bưng chén cơm lên, và mạnh hai cái, gắp đũa cà tím xào cho vào miệng.
“Vậy là tốt rồi.” Vẻ mặt Lạc Thiên Hữu nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại vì bộ dáng hoảng sợ như con thỏ nhỏ, chân cẳng run rẩy của cô làm cho cảm thấy buồn cười.
“Ăn nhiều một chút, tôi thấy em thích ăn cà rốt.” Gắp một đũa hành xào bỏ vào trong chén của cô, cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy bộ dáng xoắn tít của cô.
Nói chung, cô không ghét ăn rau củ, ngoại trừ ớt xanh và cà rốt, cái tên xấu xa trước mặt này rõ ràng biết cô không thích ăn cà rốt! Và thức ăn vào miệng, lại thấy đồ ăn trên bàn không có ớt xanh mà anh ghét, tay đang cầm đũa dừng lại một chút, không chỉnh được anh, Phúc Viên Viên quay lại chén của mình, phát tiết mà bới cơm.
Đôi mắt to tròn không cam lòng nhìn anh chằm chằm, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cô, Lạc Thiên Hữu cảm thấy buồn cười, lại gắp cho một một miếng sườn non kho tàu mà cô yêu thích vào trong chén của cô.
Ngay lập tức, đôi mắt cong lên, lập tức biến thành trăng rằm, khóe miệng cũng cong cong, lại bắt đầu bộ dáng tham ăn như chó nhỏ với vẻ mặt hài lòng khi gặm được xương.
“Anh cũng ăn đi nha!”
Phúc Viên Viên gắp một đũa thức ăn đặt vào trong bát anh, ngay cả khóe miệng dính một hạt cơm cũng không hay biết, anh đưa tay lấy hạt cơm kia, rồi tiếp tục ăn cơm, quay sang nhìn gương mặt đỏ bừng của cô cười cười.
Cũng không phải cười rõ ràng, Lạc Thiên Hữu chỉ hơi cong miệng, nhưng chỉ như vậy cũng đủ làm cho Phúc Viên Viên cảm thấy choáng váng.
Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, sợ mình sẽ bị nụ cười của anh mê hoặc mà nhào tới. Cô thật sự cảm thấy Lạc Thiên Hữu luôn luôn vô tình hay hữu ý quyến rũ cô, đây tuyệt đối không phải là ảo giác!
Tuy rằng cô bị câu dẫn cũng rất động tâm, nhưng không được! Cô phải làm như người bình thường! Không thể bị sắc đẹp mê hoặc!
Phúc Viên Viên có chút đau khổ ăn xong bữa cơm này, cơm xong, tự nhiên sẽ có người tới thu dọn rồi mang món ngọt tráng miệng tới.
Ca cao thơm lừng, bánh ga-tô nhỏ xinh đẹp mắt, còn có thạch dâu tây đông lạnh, mỗi món đều rất mê người. Tất cả đều đặt ở trước mặt Phúc Viên Viên.
Cô đấu tranh một hồi, nhưng cuối cùng vẫn đầu hàng trước sức hút không thể cưỡng lại được này. Phúc Viên Viên hớp một ngụm ca cao lớn, sau đó lại cắn một miếng bánh ga-tô nhỏ, làm cho kem dính một vòng quanh miệng, được ăn những món ngọt ngào này, tâm trạng của cô cũng trở nên tốt hơn.
Lạc Thiên Hữu ngồi ở đối diện, bưng ly cafe khẽ nhấp một miếng, thấy bộ dáng thỏa mãn khi được ăn mấy món tráng miệng ngọt thì tâm trạng của anh cũng tốt lây theo. Phúc Viên Viên không hề chú ý đến ánh mắt của anh, vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếʍ hết kem ở quanh mép, không cẩn thận làm cho đầu ngón tay cũng bị dính một chút, ngay lập tức liếʍ sạch ngón tay.
Đôi mắt lạnh lùng của Lạc Thiên Hữu tối lại trong nháy mắt, con ngươi đen thẳm lóe lên, đảo mắt nhìn cái miệng nhỏ nhắn cong cong của cô, yết hầu không khỏi trồi lên trồi xuống, cố gắng mang lửa nóng cùng cafe nuốt xuống.
Con thỏ nhỏ ngồi đối diện với cọp dữ không hề nhận thấy được bất kỳ mối nguy hiểm nào, vẫn vui vẻ cười cong mắt và thưởng thức món tráng miệng ngọt tuyệt vời.
“Ăn ngon thật, đáng tiếc là anh không ăn ngọt.” Phúc Viên Viên thỏa mãn bỏ miếng bánh ga-tô nhỏ cuối cùng vào bụng, lại tiếp tục chiến đấu với thạch dâu tây. Có thể hưởng thụ mỹ thực như thế này, nếu như bị mập, cô cũng cam tâm tình nguyện.
“Em ăn ngon là tốt rồi. Được rồi, hôm nay tan tầm, tôi sẽ cùng em đi tới đồn cảnh sát nhé!”
Miệng đang ngậm thìa, cô không hiểu nhìn anh, “Đi đồn cảnh sát?”
“Em quên là phải đến đồn cảnh sát để lấy lời khai sao? Chuyện bị cướp đó.”
Phúc Viên Viên đương nhiên sẽ không quên chuyện bị cướp. Nghĩ đến đây, cô cúi đầu nhìn hai chân ngắn mập mạp của mình, bắp chân và đùi đều bị trầy một mảng lớn, bây giờ đã kết vảy nhưng vẫn giống như một tấm vải trắng bị nhuộm từng ô nâu.
“Thật thảm, những mảng da bị trầy xước này không biết có để lại sẹo hay không?” Cô biết bản thân mình cũng chẳng phải là mỹ nữ, nhưng điểm dễ nhìn nhất từ nhỏ đến lớn trên người chính là làn da trắng nõn mịn màng, không nghĩ tới vì chuyện này mà đã bị hủy hoại hơn phân nửa.
Bởi vì trên đùi Phúc Viên Viên có vết thương, cho nên không thể làm gì khác hơn là mặc quần soóc, hai chân trắng nõn với từng mảng trầy lớn bày ra cho người khác thấy, tự cô biết là nhìn rất dọa người. Thật ra tỉ lệ hai đùi của cô rất đều nhau, hơn nữa da non mềm có thể véo ra nước, làm cho tất cả đàn ông không kìm lòng nổi mà nhìn đi nhìn lại.
Điều này làm cho Lạc Thiên Hữu vô cùng khó chịu, chỉ có người thần kinh thô như cô mới cho là người khác sẽ thấy cô chân ngắn và mập mà ghét bỏ cô. Chỉ có anh mới có thể nhìn ra những suy nghĩ háo sắc của các đấng đàn ông. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến anh không cho phép cô một mình đi xuống nhà hàng dưới lầu ăn cơm. Vừa nghĩ tới có một thằng đàn ông khác nhìn chằm chằm đôi chân của cô không tha, hàm răng anh bắt đầu nghiến chặt, trong lòng chẳng có tư vị gì.
“Không cần suy nghĩ quá nhiều, chờ vết thương lành, tôi sẽ dẫn em tới gặp bác sĩ, chỉ cần bôi thuốc liền sẹo thì sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Được, Thiên Hữu, em đã ăn no, hay đi ra ngoài một chút nhé!” Ăn nhiều như vậy, đương nhiên Phúc Viên Viên cũng muốn vận động một chút. Cô cứ nghĩ rằng tầng cao nhất này chỉ là văn phòng, không ngờ còn có một cửa ngầm, mở ra là vườn hoa ở ngoài đó, từ trên cao nhìn xuống, phong cảnh cực kỳ đẹp.
Lạc Thiên Hữu tự nhiên dắt tay cô đi ra vườn hoa nhỏ. Ngay từ đầu, Phúc Viên Viên không có quen khi anh làm như vậy, thế nhưng, liên tục ba ngày thì thần kinh thô của cô tự động bỏ quên động tác thân mật này, theo sát anh ra ngoài tản bộ. Lạc Thiên Hữu rất lịch sự buông tay ra, hai người một trước một sau ở trong vườn hoa tản bộ.
Vườn hoa nhỏ, một người cao to, một người nhỏ nhắn xinh xắn dựa vào nhau rất gần. Phúc Viên Viên thỉnh thoảng còn thì thầm nói chuyện. Trên mặt Lạc Thiên Hữu nở nụ cười thản nhiên, lắng nghe cô nàng mềm mại nói chuyện, tâm tình cũng vì thế mà thư giãn hơn. Dựa vào càng gần, gần đến mức mà anh có thể ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt trên người cô, khóe miệng không khỏi cong lên.
Tề Yến đứng ở cửa, nhìn hình ảnh thân mật cách đó không xa, thấy vẻ mặt buông lỏng của Lạc Thiên Hữu thì khuôn mặt điển trai cũng nở nụ cười. Xem ra chú Hà nói đúng, chỉ cần có Phúc tiểu thư chăm sóc bên cạnh tổng giám đốc, anh ấy sẽ không còn đối mặt với những cơn ác mộng nữa, như vậy thật sự rất tốt.
*
Sau khi tan tầm, trước tiên, Lạc Thiên Hữu dẫn Phúc Viên Viên đi ăn tối, sau đó đưa cô đến đồn cảnh sát gần nhà trọ của cô. Ở trong đồn cảnh sát hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới có thể rời đi. Trước khi rời đi, cảnh sát còn có lòng tốt mà nhắc nhở cô.
“Phúc tiểu thư, hung thủ gây ra án mạng cho những hàng xóm của cô đến bây giờ vẫn chưa tìm được, cô phải cẩn thận một chút. Hung thủ có tâm lý biếи ŧɦái, hắn cảm thấy chưa gϊếŧ người quang minh chính đại thì hắn chưa làm xong chuyện nên làm.”
“Thiên Hữu, anh nói xem, ai lại tàn nhẫn như vậy?” Phúc Viên Viên vốn không muốn nghĩ tới vụ án gϊếŧ người đó, chỉ là mấy ngày nay sinh hoạt có phần an tĩnh lại, trong đầu luôn luôn không thể không nhớ lại. Như gia đình của nhà họ Trần, cả ba người trong nhà đều bị gϊếŧ, hai khách trọ ở nhà sát bên nhà cô cũng không may. Mặc dù bình thường không có giao tiếp nhiều nhưng cô vẫn cảm thấy bọn họ cũng không tệ, tại sao lại gặp phải chuyện tình như vậy cơ chứ?