*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Pinkie
Phúc Viên Viên không nói lại anh, xấu hổ đỏ mặt, ngồi bên cạnh lẩm bẩm giận dỗi, quay đầu đi, không thèm để ý tới anh.
“Tiểu Viên, Tiểu Viên của anh.” Lạc Thiên Hữu thích nhìn bộ dáng mắc cỡ đỏ mặt của cô, trong lòng anh cực kỳ thỏa mãn, tiện tay rút một cành hoa trong lọ hoa cô vừa cắm, đưa cho cô.
“Đừng nóng giận, chỉ giỡn với em thôi.” Nếu thật sự muốn để cho cô giúp mình tắm rửa, thì có thực hiện được ngay đâu? Eo của anh bị thương, còn chưa phục hồi lại như trước đây. Với tình trạng như hiện nay, phúc lợi này trước mắt cứ tạm gác qua một bên. Tắm rửa ư? Chờ vết thương lành anh sẽ tính tiếp.
“Hừ, không đứng đắn!” Trên mặt cô vẫn còn một chút giận dỗi, nhưng sau khi nhận hoa, thì ngọt ngào trong đáy mắt đã nhanh chóng lan tỏa ngập tràn, đến bản thân cô còn không biết.
Cô vốn tưởng rằng bộ dáng của anh luôn lạnh như băng, vô cùng nghiêm túc. Ở lâu bên cạnh anh thì mới phát hiện, thật ra anh cũng có một mặt giống như cậu bé. Không trách được mà chị Tiểu Hàm đã từng nói với cô, đàn ông đều là những cậu bé chưa trưởng thành.
Lạc Thiên Hữu nhíu mày, “Những đồ vật trong căn hộ của em, chờ chúng ta từ miền Nam trở về thì đi thu dọn nhé!” Bây giờ chưa bắt được hung thủ, anh vẫn không yên lòng.
“Đều đã thu dọn xong rồi, chỉ cần tới chuyển đi là xong.” Dù sao cô cũng đã quyết định bỏ căn hộ đó. Cô từng đi hỏi công ty môi giới, họ rất thẳng thắn nói cho cô biết, trong ba đến năm năm tới cô khó lòng mà bán căn hộ đó đi, trừ khi có một công ty xây dựng muốn mua lại khu vực đó.
Lúc đầu, cô dự định ngày mai sẽ tìm công ty dọn nhà để thu dọn những đồ đạc kia vào nhà anh.
“Nghe lời!” Chạm vào mái tóc ngắn của cô, từng sợi tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay, khóe miệng anh nhếch lên cao, cố gắng khuyên cô.
“Em hiểu rồi.” Biết là anh muốn tốt cho mình nên Phúc Viên Viên không tức giận mà ngoan ngoãn gật đầu.
*
Hai ngày sau, Lạc Thiên Hữu xuất viện nhưng còn đi nạng. Một ngày sau khi xuất viện thì đã thu thập xong hành lý, theo Phúc Viên về quê cô ở miền Nam.
Toàn bộ người thân và bạn bè của Phúc Viên Viên ở miền Nam đều đã tụ tập tại nhà cô, chờ đợi để nhìn thấy bạn trai cô.
Đến đời này của nhà họ Phúc, chỉ có Phúc Viên Viên là con gái, cho nên chuyện chung thân đại sự của cô được tất cả mọi người trong nhà coi trọng. Bây giờ, thật vất vả mới có một đối tượng, cha Phúc và mẹ Phúc đều cực kỳ cao hứng.
Mẹ Phúc bưng đồ ăn từ phòng bếp đi tới, đặt đồ ăn lên bàn, rồi xoa tay vào tạp dề trên người, vẻ mặt có chút khẩn trương nhìn ra cửa chính.
Trong phòng khách nhà họ Phúc đã có không ít người ngồi. Tất cả mọi người đều không nói chuyện, kể cả những người trẻ tuổi, con mắt họ cứ nhìn chằm chằm vào đồng hồ.
Phúc Duyên Duyệt thính tai nghe được tiếng xe, ngay lập tức từ trên ghế sô pha đứng bật dậy, nhanh chóng lao ra cửa.
Hai người cha Phúc và mẹ Phúc nhìn nhau một chút, rồi vội vã cuống cuồng nhìn chằm chằm vào cửa chính.
Một lúc sau, cửa chính truyền đến âm thanh nói chuyện của Phúc Viên Viên và Phúc Duyên Duyệt, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn về hướng đó.
Phúc Viên Viên vừa nhìn thấy chiến trận này, đã cảm thấy đau bụng, lúng túng quay đầu nhìn người đàn ông ở phía sau. Lạc Thiên Hữu cười nhạt, đưa tay nắm lấy bàn tay của cô, muốn cô an tâm.
Phúc Viên Viên cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, có chút thẹn thùng, có chút cao hứng, nắm lại tay anh, hai người sóng vai cùng tiến vào phòng khách.
Hai mắt mẹ Phúc mở càng lớn, cứ tưởng rằng đối tượng của con gái chắc chỉ là người bình thường, không nghĩ tới, bây giờ, cái người trẻ tuổi đang tiến đến kia, vẻ ngoài so với diễn viên trên TV còn đẹp trai hơn! Còn có, cách ăn mặc của người kia, nhìn không giống thứ rẻ tiền chút nào!
Cha Phúc cũng sửng sốt một chút, đợi đến con gái dẫn người tới trước mặt, còn không dám tin tưởng đối phương là bạn trai của con gái mình. “Tiểu Viên nha, vị này là?”
“Tiểu tử thối! Sao cậu lại kéo dài đến nhiều ngày như vậy mới tới đây?” Ông nội Phúc từ sau nhà đi tới, liếc mắt liền thấy Phúc Viên Viên và Lạc Thiễn Hữu, cũng nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của hai người, mặt lập tức xụ xuống, tiến lên dùng sức đẩy ra hai bàn tay đang nắm của hai người ra. Mặc dù ông biết chuyện nằm viện của thằng nhóc thối này, nhưng ông chính là nhìn cậu ta không thuận mắt, coi như là nằm viện, người lớn muốn gặp thì có bò cũng phải bò đến.
“Ông nội!” Phúc Viên Viên có chút tức giận nhìn ông.
“Chàng trai trẻ, không phải muốn ở trước mặt mọi người động tay động chân đó chứ, hừ!” Ông nội Phúc ưỡn ngực ra vẻ ngạo mạn, ánh mắt khinh thường quét về phía cay nạn của Lạc Thiên Hữu, cố ý làm khó dễ anh.
Lạc Thiên Hữu không để ý tới hành động ngây thơ của ông ấy, tự nhiên hào phóng gật đầu chào hỏi cha Phúc và mẹ Phúc, “Cha Phúc, mẹ Phúc, con họ Lạc, tên là Lạc Thiên Hữu, là bạn trai của Tiểu Viên, rất vui khi được gặp hai người.”
Phong độ đối phương nhẹ nhàng, vô cùng trái ngược với vẻ mạnh mẽ ác liệt của ông nội Phúc. Nhìn nhất cử nhất động của đối phương, cha Phúc và mẹ Phúc có thể đoán được xuất thân của cậu ấy nhất định rất tốt. Gia thế của nhà họ Phúc tuy trong sạch nhưng đơn giản, hai người cảm thấy có chút bất an, sợ con gái của mình trèo cao, với không tới cậu ấy.
“Tốt, tốt, chúng ta cũng vui khi gặp cậu.” Cha Phúc bỗng nhiên dừng lại một chút, rồi mới trả lời.
Phúc Viên Viên nhìn thấy được cha mẹ mình không tự nhiên, chủ động kéo tay Lạc Thiên Hữu, giới thiệu anh với những người khác ở trong phòng.
“Thiên Hữu, đây là chú Hai và thím Hai của em, còn đây là chú nhỏ và thím nhỏ, những người còn lại đều là anh em họ của em.” Phúc Viên Viên giới thiệu những người khác trong nhà họ Phúc còn đang hóa đá cho anh.
Lạc Thiên Hữu lễ phép chào hỏi mọi người trong nhà họ Phúc. Mọi người vẫn còn trong trạng thái hóa đá, chỉ ngây ngốc đáp lại anh. Người nhà họ Phúc chất phác, làm cho anh cảm thấy rất thú vị.
“Mẹ, ăn cơm trước đi.” Phúc Duyên Duyệt nhìn thấy mọi người chưa hoàng hồn, nên mở miệng nhắc nhở.
“Đúng vậy, ăn cơm trước đi.” Lúc này, mẹ Phúc mới lấy lại tinh thần. Toàn thể những người trong nhà họ Phúc như nghe được mệnh lệnh, đồng loạt đi xuống phòng ăn.
Bởi vì có quá nhiều người nên phải chia thành hai bàn. Phúc Viên Viên và Lạc Thiên Hữu ngồi ở bàn chính, ngồi cùng bàn đều là các trưởng bối, còn em trai cô và các anh em họ khác thì ngồi ở một bàn khác.
Lúc ăn cơm, cha Phúc và mẹ Phúc không ngừng trao đổi ánh mắt, còn có ánh mắt của cả chú hai Phúc và chú ba Phúc cũng thỉnh thoảng liếc mắt qua, chỉ có ông nội Phúc xem người có biểu hiện bình thường nhất trong nhà.
Phúc Viên Viên rất tự nhiên gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong chén anh, Lạc Thiên Hữu cũng làm động tác giống như vậy. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, nhìn động tác giữa hai người, giống như là đã sớm tạo thành thói quen như vậy.
“Tiểu Viên thối! Ông cũng muốn!” Ông nội Phúc ở bên cạnh, nhìn thấy như vậy thì cực kỳ không vui, một mực mở miệng đòi tranh giành tình cảm.
Phúc Viên Viên vừa bực mình vừa buồn cười mà nhìn ông, vẫn thuận theo gắp một miếng thịt cá lớn vào trong bát của ông. Lúc này, ông nội Phúc mới hài lòng tiếp tục ăn cơm của mình, không những thế còn cố ý đưa miếng thịt cá lắc qua lắc lại trước mặt Lạc Thiên Hữu một chút.
Lạc Thiên Hữu bình tĩnh quan sát, phát hiện ông nội Phúc chưa từng ăn mướp đắng ở bên cạnh. Anh cười cười gắp một đũa lớn mướp đắng bỏ vào trong chén của ông nội Phúc.
“Ông nội Phúc, ăn nhiều một chút.” Hắn không có ý tốt, nhàn nhạt cười nói.
Ông nội Phúc bĩu môi, mặc dù chán ghét món này, nhưng nhìn thấy ánh mắt khıêυ khí©h của Lạc Thiên Hữu…… Hừ! Lão già này liền ăn hết nó! Có làm sao nào!
Phúc Viên Viên không nói gì, ở bên cạnh nhìn xem hai người bọn họ đấu nhau, không khỏi trợn mắt trừng một cái.
Quỷ ngây thơ!
*
Không khí sáng sớm ở vùng nông thôn cực kỳ tươi mát, làm cho người ta sảng khoái tinh thần.
Mẹ Phúc mở cửa, cầm chổi quét lá rụng ở sân trước, còn cha Phúc thì cầm bình phun nước đang tưới bồn hoa mà ông yêu quý, nhìn thế nào cũng trông không quá thảnh thơi.
“Mẹ tụi nhỏ, bà thấy cậu kia thế nào?” Cha Phúc rứt vài lá khô, suy nghĩ một hồi rồi mở miệng hỏi.
Tay quét rác của mẹ Phúc đột nhiên ngừng lại, sau đó mới lại tiếp tục động tác.”Là người có xuất thân tốt, Tiểu Viên nhà chúng ta…… cũng không biết có xứng hay không.”
Vừa nghĩ tới tối hôm qua nhìn thấy Lạc Thiên Hữu, cha Phúc và mẹ Phúc đều cảm thấy có chút lo lắng. Làm cha mẹ, con cái của mình đương nhiên là tốt nhất, nhưng điều kiện của đối phương thực sự quá ưu tú, làm cho hai người lo sợ bất an.
Đừng nói đến tướng mạo, chỉ về gia thế, làm thế nào so với người ta? Mặc dù bây giờ nhìn thấy cậu ấy đối xử rất tốt với con gái mình, nhưng nếu hai người thật sự kết hôn thì giống như cũng không quá tốt. Dù sao làm dâu nhà giàu cũng không thực sự tốt, thêm nữa, đối phương có phải nhất thời cảm thấy mới mẻ nên mới như vậy hay không, chờ một thời gian sau, thấy chán thì ngay lập tức quăng Tiểu Viên nhà bọn họ đi?
“Nếu không…… Nói với con gái là chúng ta không tán thành?” Mẹ Phúc sợ con gái bị tổn thương. Theo như bà quan sát, con gái mình rất thích đối phương, nhưng bây giờ, tình cảm vừa mới bắt đầu, nếu như có chia tay thì cũng không quá đau khổ, dù sao cũng tốt hơn so với sau này bị vứt bỏ, đúng không nào?
Cha Phúc không nói chuyện, thật lâu sau đó, mới thở dài thật nhẹ. “Chẳng phải bà cũng biết, con bé rất cứng đầu. Cha cũng thật sự là, hai đứa trẻ rõ ràng không thích hợp, sao không ngăn cản chúng.”
Tâm tình của cha Phúc và mẹ Phúc đều không tốt. Mặc dù bây giờ cô dâu mới trông ngọt ngọt ngào ngào, nhưng hai người đều cảm thấy, đàn ông giống như Lạc Thiên Hữu thì một người đơn thuần như Viên Viên không thể nào trói buộc được. Vậy, nên xử lý thế nào mới tốt đây?
“Cha, mẹ, hai người suy nghĩ nhiều quá, chỉ cần chị thích, không phải là tốt rồi sao?” Phúc Duyên Duyệt vừa đi tập thể dục về, đưa tay lau trán đầy mồ hôi, thuyết phục hai người.
Chuyện tối hôm qua, mặc dù Lạc Thiên Hữu kia có khí chất của một công tử nhà giàu, nhưng nhìn hiền hòa, cũng không tỏ thái độ xa cách, thêm nữa, tình cảm với chị cũng rất tốt. Như thế, chẳng phải đã quá đủ rồi ư?
“Con nít thì hiểu cái gì? Đứng sang một bên.” Mẹ Phúc tức giận, nguýt cậu một cái. Cái tên phản đồ này, tối hôm qua trò chuyện rất vui vẻ với Lạc Thiên Hữu, thì ngay lập tức bị thu mua.
Phúc Duyên Duyệt bĩu môi, ngoan ngoãn sờ mũi, tránh qua một bên. Xem ra mẹ già không tán thành, không biết cậu có nên nói trước với chị một tiếng hay không?
Trái tim của mẹ Phúc đều treo trên người Phúc Viên Viên, muốn tâm tình bí mật với cô, lại không đành lòng gọi cô rời giường, nên đành phải ôm lòng thấp thỏm bất an, đi chợ mua đồ ăn trước. Sau khi bà trở về, nhìn thời gian một chút, đã hơn bảy giờ. Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ trên lầu hai truyền tới, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Lạc Thiên Hữu và con gái đang đi xuống lầu.
“Cha, mẹ.”
“Cha Phúc, mẹ Phúc.” Hai người trăm miệng một lời chào hỏi hai người.
Phúc Viên Viên xoa xoa cặp mặt còn đang buồn ngủ, “A? Mẹ, mẹ chưa nấu bữa sáng sao?” Cô còn tưởng rằng rời giường thì sẽ nhanh chóng được ăn cháo tình yêu của mẹ. Trước đây, mỗi lần cô về nhà, mẹ đều nấu cháo khoai lang làm bữa sáng.
“A? Buổi sáng bận bịu nên quên mất.” Thật sự mẹ Phúc đã quên, vội vàng đem lấy đồ ăn bỏ vào trong tủ lạnh, “Bây giờ, mẹ sẽ nấu.”
Cha Phúc kín đáo đẩy đẩy con trai một chút. Phúc Duyên Duyệt dừng xem TV, cười he he ngẩng đầu. “Mẹ không cần phải nấu, Anh Lạc, chúng ta đi ra đầu ngõ mua đồ ăn sáng về nhé?”
Lạc Thiên Hữu gật đầu, “Anh đi mua bữa sáng, em ở nhà nói chuyện với cha Phúc, mẹ Phúc nhé.” Hẳn là họ có lời muốn nói với nhau. Anh biết điều, đi theo Phúc Duyên Duyệt ra ngoài mua bữa sáng.
Đợi đến khi Lạc Thiên Hữu đi xa, mẹ Phúc lập tức lôi kéo con gái ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.”Tiểu Viên, mẹ hỏi con, cậu Lạc với con có phải là nghiêm túc không?”
“Mẹ, sao mẹ lại hỏi như vậy? Con với Thiên Hữu tức nhiên là nghiêm túc rồi.” Câu hỏi của mẹ giống như cây kim nhỏ đâm vào tim cô. Hai người ở chung một chỗ, chuyện này cô vẫn luôn nhớ trong lòng, không nghĩ thế mà mẹ lại hỏi ra. Thật ra, trong lòng cô cũng bất an, dù sao nguyên nhân thúc đẩy hai người ở cùng một chỗ đã không tồn tại, cô cũng không biết tình cảm của Lạc Thiên Hữu đối với mình còn lại mấy phần.
Mẹ Phúc không phải người ngu, từ nhất cử nhất động của con gái thì có thể biết ngay là cô đang suy nghĩ cái gì. “Tiểu Viên à, đời này, mẹ cũng không hi vọng xa vời là con có thể gả vào gia đình hào môn, làm thiếu phu nhân gì cả, chỉ hi vọng có một người có thể yêu thương con thật lòng, mẹ cảm thấy cậu Lạc này…… không quá thích hợp với con.” Bà thà rằng bây giờ con gái đau khổ còn hơn sau này, khi đã yêu đương quá sâu đậm mà bị vứt bỏ sẽ chịu không nổi.
“Đúng vậy, con gái, con xem hằng ngày trên TV đều đưa tin, những công tử nhà giàu kia động một chút lại có tiểu tam, coi như chính bọn họ không tìm, thì người ta cũng sẽ chủ động đưa tới. Con gái à, con nên suy nghĩ thêm một chút không?” Cha Phúc cũng ở bên cạnh thuyết phục.
“Mẹ, cha, hai người yên tâm đi, Thiên Hữu không phải là loại người như vậy.” Phúc Viên Viên biết là Lạc Thiên Hữu sẽ không làm chuyện gì có lỗi với mình, chỉ là, hai người có thể cùng một chỗ bao lâu, thì chính cô cũng không có lòng tin.
Thế nhưng mà, cô thích Thiên Hữu, rất thích, rất thích, thích nụ cười tỏa nắng của anh, làm cho trái tim cô như muốn bay lên. Thích anh lơ đãng ôn nhu, mấy lần thấy anh đưa tay xoa đỉnh đầu mình, cô có thể nhìn thấy ánh mắt thâm tình của anh làm cho cô càng xao xuyến hơn. Nàng rất thích Thiên Hữu, coi như… coi như đối với chút tình cảm này không có cái gì chắc chắn, nhưng bây giờ cô không nghĩ đến chuyện buông tay.
“Tiểu Viên à, mẹ không hề nói cậu ấy không tốt, chỉ là, ai! Con nghe lời mẹ, làm bạn bè bình thường với cậu Lạc là được rồi.” Mẹ Phúc vẫn sợ con gái bị tổn thương.
“Tiểu Viên, cha nói cho con nghe, hai người các con bây giờ nhìn là rất tốt, nhưng sau này thì sao? Cậu ấy có dự định kết hôn với con không? Cậu ấy có ước hẹn sẽ kết hôn với con trong tương lai không? Cha biết con là một đứa trẻ cứng đầu, một khi đã thích một ai sẽ thích đến cùng. Thế nhưng mà, con cũng phải nhìn xem người ta có ý nghĩ đó hay không.”
Cha Phúc và mẹ Phúc hợp lực tấn công cô, nói đến mức Phúc Viên Viên luống cuống, lo lắng nắm chặt hai tay.
“Con…… Thiên Hữu anh ấy……” Cô nói không nên lời, không biết nên giúp Thiên Hữu nói chuyện như thế nào.
“Bọn con đã trở về!” Phúc Duyên Duyệt cố ý lớn tiếng nói.
Lúc Lạc Thiên Hữu mang bữa sáng vào cửa, thì phát giác bầu không khí có chút không đúng, giương mắt nhìn về phía Phúc Viên Viên, thường ngày đều sẽ cười nhìn lại anh, mà lần này lại tránh đi ánh mắt anh.
Sửng sốt một chút, trong lòng anh cảm thấy là lạ.
“Ăn điểm tâm đi.” Phúc Duyên Duyệt có thể xác định là cha mẹ cậu đã nói cái gì, thật là, lời nói trước đó của cậu, bọn họ đều không nghe lọt tai.