Có câu nói rằng: "Ông trời không cho ai tất cả."
Nhưng dường như bỏ quên mất Thục Linh.
Thục Linh tròn mười ba tuổi - đích nữ của tập đoàn MT, sinh ra với dung mạo xuất chúng, sở hữu thiên thú vượt trội, cảm tưởng cuộc đời sẽ luôn đứng ở vị trí cao nhất.
Chỉ đến một năm sau đó, khi cô mười bốn.
Câu nói trên mới được chứng thực.
Chẳng những không cho ai tất cả mà còn cướp đi tất thảy mọi thứ thuộc về một người.
Tập đoàn MT liên tục bị thua lỗ, giá trị cổ phiếu giảm dốc không phanh, đối tác quay lưng, cơ ngơi sa sút.
Tập đoàn phá sản.
Những người từng dạ dạ vâng vâng bên cạnh cũng trở mặt không quen, mượn danh nghĩa bóc trần sự thật để bộc lộ lòng đố kỵ suốt bao năm nhẫn nhịn.
Dù chẳng làm gì sai, họ vẫn nhằm về gia đình cô mà trỉ trích.
Thêm một năm trôi qua đầy ảm đạm.
Thục Linh mười lăm tuổi. Cha mẹ bất ngờ qua đời trong một vụ tai nạn, đám tan không có lấy bóng ma lướt ngang chỉ mình cô ngồi khóc bên di ảnh.
Sau tan lễ do người thân chẳng ai nguyện ý nhận nuôi, Thục Linh được tổ chức bảo trợ trẻ em đưa tới cô nhi viện gần ngoại ô Giang Thành sinh sống.
Bởi vì luôn giỏi thích nghi, cô cảm thấy ở đâu cũng không tệ. Nhưng đến tháng thứ hai mới nhận ra đằng sau cô nhi viện là một đường dây buôn trẻ em phi pháp.
Bởi gương mặt xinh xắn, cô bị cưỡng ép bán cho gã doanh nhân nọ làm thú vui tìиɧ ɖu͙© với giá cao.
Thục Linh lúc ấy nghĩ rằng cuộc đời mình kết thúc rồi, đến cả trinh tiết cũng không giữ nổi...
Thế nhưng vào cái đêm cô bị cưỡng ép ném lên giường, có tia sáng bất ngờ loá vụt ngang không trung, giống hệt một tia sét trên bầu trời quang mây, nó mảnh và nhanh đến mức lập tức xé toạt cổ họng gã đàn ông.
Thục Linh thoáng ngẩn người khi dung nạp toàn bộ cảnh tượng rùng rợn này.
Ba giây trôi qua, cô bỗng lia mắt sang chỗ tia sáng vừa kết thúc, bắt gặp một bóng hình thon dài ẩn sau màng đêm nơi góc phòng, tiếp đó chỉ còn thấy phần nữa gương mặt chàng trai nhờ ánh trăng luồng vào từ cửa sổ.
Mà tất thẩy đều diễn ra trong chớp nhoáng.
Đến lúc tinh thần dần ổn định thì gã đàn ông đã nằm ngửa cổ dưới sàn nhà, máu tươi tuông không ngớt, nhuộm đỏ cả tấm thảm.
"Ức..." Bấy giờ Thục Linh mới nhận thức được đây không phải ảo tưởng nhất thời. Mùi máu tanh xen lấn trong gian phòng bảng lảng lướt qua khứu giác, sự chân thật khiến ruột gan cô cồn cào, rồi oằn mình nôn thốc, "Oẹ, hu.. hức..."
Chàng trai tay cằm thanh đao ngắn hình lưỡi liềm đứng ngay bên bàn làm việc, liếc mắt về phía bãi nôn chau mày, "Em... được phép lựa chọn. Theo tôi hoặc chết cùng gã kia."
ーーーーーーーーーー
Chớp mắt một cái đã trôi qua bốn năm, Thục Linh tròn 19 tuổi.
Kẻ mang cô về là Nguyên Khải - sát thủ thuộc *SI. Tổ chức sát thủ tự do ở thế giới ngầm mà Nguyên Khải là thành viên kỳ cựu dù mới tuổi đôi mươi.
Anh chăm sóc Thục Linh chu đáo như bao đứa trẻ khác mình mang về.
Thoáng cái bé con ngày nào đã trở thành cô thiếu nữ chẳng hay.
"Giỏi nhỉ? Chưa bao lâu đã mang về không ít chiến công, em làm anh được hưởng lây hương quả đó." Nguyên Khải chóng tay lên lan cang, đoạn nghiên đầu, "Thiên phú của em hợp với cái nghề này thật, hửm?"
Thế giới ngầm là nơi phức tạp hơn cả cái tên, có thể mang đến cho ta lợi ích khổng lồ, cũng có thể đẩy ta đến kết thúc đau khổ nhất.
Dù là gì cũng đều phải trả một cái giá tương xứng. Và hầu hết người bước vào chốn này chẳng ai bước ra với cái kết tốt đẹp.
Nhưng vì mối thù cần trả Thục Linh buộc để tay mình nhún tràm, suốt bốn năm lựa chọn cống hiến cho tổ chức, cùng Nguyên Khải làm hết thảy nhiệm vụ từ ám sát đến nằm vùng.
Đôi lúc cảm thấy thật mong lung.
Chỉ khi nhớ lại những uỷ khuất từng trãi qua mới nhận ra việc mình làm ý nghĩa nhường nào.
Thục Linh nhắm nghiền mắt hồi tưởng về lần đầu tiên gặp nhau, "Nhớ giao dịch của chúng ta chứ?"
「Hồi tưởng」
"Em... được phép lựa chọn. Theo tôi hoặc chết cùng gã kia."
Cảm giác như cả tinh thần lẫn thể xác đều đang bị đả kích, cơ thể run lên cầm cập từng hồi, đầu lưỡi tê dại chẳng thốt nổi một lời.
Bên tai truyền đến giọng điệu thanh nhẹ của chàng trai, nhưng vốn dĩ chẳng nghe ra lời gì.
Nguyên Khải luôn mồm đốc thúc, "Bé con à, anh trừ gian diệt ác, nhưng mà nếu ở lại quá lâu sẽ bị bắt đó. Nên là làm ơn hãy nghĩ thật nhanh được không? Hửm?"
Mất nữa phút sau Thục Linh dần lấy lại bình tỉnh, bấy giờ mới nghe rõ anh nói.
Song cô trầm tư suy ngẫm, tự nhìn nhận cuộc đời mình.
Dù chưa hiểu hết giá trị của mạng sống nhưng ít nhất hiện tại thì chưa được chết.
Suốt hai năm nổ lực muốn giúp cuộc đời mở sang trang mới, chấp nhận buông bỏ thân phận đích nữ thiên kim một cách dễ dàng, lang bạc mọi nơi có thể đi, sau cùng tới với cô nhi viện tồi tàn này, cảm thấy nơi đây sẽ là chốn dừng chân yên bình nhất. Dù bị những tu nữ đối đãi hèn mọn gấp mấy cũng không thở lấy nữa câu oán trách, thiết nghĩ một người tay trắng đến ăn nhờ ở đậu sao có thể phản kháng vô nghĩa được.
Tưởng chừng nếu chấp nhận cuộc sống mới mọi thứ sẽ diễn biến tốt đẹp hơn.
Nhưng hiện thực đã đạp đỗ niềm tin ấy không biết bao nhiêu lần.
Thục Linh nhận ra khi đó bản thân không phải lựa chọn không phản kháng vô nghĩa, ngược lại dường như đang cố gắng vô nghĩa để rồi mặc cho người khác tuỳ tiện dẫm đạp lên tôn nghiêm của mình. Sau tất thảy những nhục nhã phải chịu đựng, cô tự nhũ sẽ bắt từng kẻ một trả giá cho lỗi lầm chúng gây ra, bất kỳ ai từng lợi dụng, coi thường, khinh rẻ mình cũng không được tha thứ.
Thục Linh thông suốt.
Cô nhích người tới gần chàng trai, "Hãy đưa em theo, hãy đưa em đi với!"
"Ừm. Nắm lấy tay anh nào, bé con." Nguyên Khải chìa bàn tay tựa hồ đã mong đợi rất lâu, kế đó cô nắm lấy không chút do dự và được anh kéo vào lòng. Anh bế Thục Linh nhanh nhẹn trèo qua đường cửa sổ, chạy dọc hành lang rồi rẽ sang lối thang bộ, mỗi lần nhảy xuống bậc thang lại khiến cả cơ thể cô xốc nảy, đồng thời anh nở nụ cười trông chẳng có tí mất sức, "Gương mặt em quyết tâm như vậy là muốn trả thù sao? Cái cô nhi viện?"
Thục Linh nín thở bám chắc cổ đối phương, tốc độ quá đỗi nhanh cô sợ mình sẽ rơi xuống mất.
Dù nghe thấy anh nói cũng chẳng có tâm tình đáp lại.
Khi đến cửa chính bỗng bị hai tên gác cửa bắt gặp đành phải dừng đôi chút.
"Cậu kia sao vào được đây..." Gã đương nói chợt nhận thấy Thục Linh nằm trong lòng chàng, mắt mũi loá lên như thể vừa giác ngộ, "Khoan đã, con bé đó là hàng của ông chủ."
"Muốn cướp người của ông chủ xem như mày xui." Gã còn lại đứng bên cạnh cười khẩy, đoạn quay sang nói với tên đồng nghiệp, "Thằng nhóc đó là muốn cướp con bé đi, bật tín hiệu khẩn cấp ngăn nó lại mau!"
Dứt lời gã kia liền quay sang đập vỡ tấm kính bảo hộ treo bên góc tường, một hình thù tròn trỉnh màu đỏ thấm đường kính tầm 5cen nhô lên, ngay khi ấn nút, còi báo động lập tức ngân vang in ỏi.
Nguyên Khải nâng khoé môi, đưa tay chuyển Thục Linh về phía sau thành tư thế cõng, "Phiền rồi đây, em hãy mở mắt để nhìn xem cách chúng ta sẽ sống sót sau này nhé?"
Thục Linh vẫn ngậm miệng, tay bám chặc Nguyên Khải.
Cố gắng bành mắt quan sát như lời anh nói, đón chờ những thứ mình nhất định phải quen thuộc.
Kế đấy cô thấy Nguyên Khải thuần thục rút hai thanh đao từ thắt lưng xoay chừng nữa vòng, đứng thế thủ nhưng cảm giác có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Song ngay giây sau anh lấy đà chạy vụt lên giữa hai tên gác cửa, gã chỉ kịp đưa tay chạm vào cán súng nhát chém đã nhẹ lướt qua cổ họng, cả hai lập tức mất thăng bằng ngã xuống, máu từ vết cứa tuông như mưa rào, cơ thể họ co giật mấy hồi liền rồi hoàn toàn im bặt.
Thục Linh nhìn tốc độ ra đòn nhanh đến mức cảm tưởng có tia sáng vụt qua mỗi lần vun đao, trong vô thức cái chết ban nảy của gã doanh nhân hiện ra.
Nhưng hiện thời cũng có hai kẻ khác vừa chết tức tưởi, bỗng chốc ruột ran cô như bị đảo lộn hết lên, song phải vịn chặc miệng át đi cơn buồn nôn, "Ực, hức..."
"Thư giãn nào bé con, trò vui vừa bắt đầu thôi." Nguyên Khải mở toan cửa chính, đường hoàng bước ra.
Khoảnh khắc đó, trái phải đồng loạt xuất hiện một toán lính vây kín họ giữa vòng bán cầu.
Trên tay còn mang gậy sắt, Nguyên Khải đoán phỏng, có vẻ chỉ người ở chánh phòng gác cửa mới được dùng súng, "Cũng may."
TruyenHDTruyenHD