- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Phúc Thê Tụ Bảo
- Chương 7
Phúc Thê Tụ Bảo
Chương 7
“Hey, ta chỉ mới nói một chút thôi mà, không ngờ...” Khóe miệng Đỗ Phúc Hề chợt nở một nụ cười châm biếm, “Mẫu thân yêu thương của ta, Chân Chân của ta không thể chịu nổi oan ức này!”
Xem ra bọn họ rất sợ nàng không xuất giá. Không chỉ tàn nhẫn mà đánh Ngân Hoa mà còn bán Ngân Hoa đi và người nhà nàng ta cũng chịu tội, thật sự là A Di Đà Phật, tội lội tội lỗi, nhưng nha đầu đó thật đáng đời, nữa điểm nàng cũng không thích.
“Tất nhiên là phu nhân rất yêu thương đại tiểu thư.” Trên mặt Tằng ma ma có hơi khó chịu, giọng hơi buồn buồn nói.
Người cũng đã đánh, một bông hoa mềm mại như thế lại bị người ta đánh không còn một hơi thở, hiện tại chỉ có nói một chút, cũng không phải là bắt nàng ra chơi đùa sao?
Dung mạo Ngân Hoa xinh đẹp, Tằng ma ma xem rất vừa ý, mà nhi tử của nàng cũng thích Ngân Hoa, căn bản là muốn chờ Ngân Hoa đến tuổi trưởng thành liền xin phu nhân để Ngân Hoa làm con dâu của nàng, nhưng hiện tại lại tan vỡ như bong bóng xà phòng, thường ngày nàng luôn để tâm đến Ngân Hoa, phu nhân có thưởng điểm tâm cũng đặc biệt để cho nàng, miễn sao sau này nàng lấy nhi tử của mình là được, hiện tại giống như bánh bao thịt đánh chó một đi không trở lại.
Vừa ngẩng đầu thì thấy trên mặt Đỗ Phúc Hề nở một nụ cười, nụ cười bên môi như ẩn như hiện.
“Ma ma về nói với mẫu thân ta một tiếng, để mẫu thân nổi giận lại nhọc lòng, ngày mai ta sẽ tới chỗ mẫu thân thỉnh an, hầu hạ mẫu thân.”
“Vâng, nô tỳ sẽ truyền đạt ý của đại tiểu thư cho phu nhân biết.” Tằng ma ma trả lời, vẻ mặt rất u ám.
Bỗng nhiên trong lòng Đỗ Phúc Hề nảy ra một kế, nghĩ muốn đùa giỡn hai người dị mẫu muội muội để trút giận giùm nguyên chủ, bởi vì các nàng đã từng khi dễ nguyên chủ.
Con ngươi ở trong mắt nàng chợt đổi màu, cười duyên dáng nói: “Đúng rồi, ma ma, Thải Liên muộn muội và Thải Hà muội muội đều là một nữ công nổi trội, so với đệ nhất kinh thành thêu phường còn giỏi hơn, ở trong phủ ai cũng biết, ta đang nghĩ, nếu hai vị muội muội, mỗi người có thể thêu lên ba mươi kim ngân trên mặt hà bao của ta cho thêm trang hoàng lộng lẫy, cầm ở trong vương phủ Lan Dương khen thưởng, vậy thì rất là danh giá vinh dự, ma ma, ngươi nói xem có đúng hay không?”
Tằng ma ma vừa nghe đến thì mặt đã tái mét rồi, mỗi người ba mươi cái? Cái này, không phải nói thẳng là đang ra lệnh sao? Các tiểu thư đó cũng chưa nếm qua các loại đau khổ. Lúc quay đầu lại còn không cầm lấy cái ly đánh nô tỳ hả giận mới là lạ.
Tằng ma ma nhẫn nhịn, cung kính nói: “Nô tỳ nghĩ nhị tiểu thư và tam tiểu thư sẽ vui vẻ giúp đại tiểu thư thêu hầu bao, nhất định nô tỳ sẽ truyền đạt ý của đại tiểu thư cho hai vị tiểu thư kia biết.” Tằng ma lo sợ, vội vàng xin phép cáo lui vì có việc, “Đại tiểu thư, người mới hồi phủ, không còn chuyện gì nữa, nô tỳ sẽ không quấy rầy đại tiểu thư nghỉ ngơi.”
“Làm phiền ma ma đi một chuyến.” Đỗ Phúc Hề cười đến dịu dàng, nhìn rất là ngây thơ.
“Đại tiểu thư không nên ở đây chiết sát nô tỳ, nô tỳ phải trở về chỗ của phu nhân.”
Thấy Tằng ma ma vội vã đi, bỗng nhiên Đỗ Phúc Hề không nhanh không chậm nói rằng: “Ma ma, ta muốn thêu hai mặt...”
Tằng ma ma đang muốn bước ra khỏi cửa thì chân hơi lảo đảo. Trời! Một cái mặt hầu bao ít nhất cũng phải hai ngày mới thêu xong, mà muốn hai tháng thêu ba mươi cái kim ngân lên! Haiz, sao hai vị tiểu thư kia chịu nỗi?
Thôi, tìm người thêu đại giống vậy là được.
Khi Tằng ma ma đi ra khỏi phòng, liền nghe thấy Đỗ Phúc Hề đang ở trong phòng nói: “A Chỉ, một cái hà bao này đổi lại một cây kim khâu của họ cũng không có giống nhau lắm, ta muốn hai người cùng nhau thêu mới thể hiện được sự sang trọng, vương phủ Lan Dương rất là khuôn phép lại là một phủ lớn, nhất định ta phải làm cho sang trọng, danh giá mới được, có như vậy tướng phủ của chúng ta mới không bị họ chê cười.”
Lòng Tằng ma ma lại được một phen kinh hãi, lại càng vội vã đi nhanh.
Tằng ma ma vừa đi, A Chỉ liền thở ra một hơi thật dài, sau lưng nàng đã sắp toát ra mồ hôi lạnh.
Đỗ Phúc Hề nhếch miệng lên cười, tự mình rót một ly trà cho A Chỉ giải khát. “Nói đi! Muội hãy nói tất cả chân tướng ra cho ta.”
A Chỉ cũng không khách khí liền tiếp nhận ly trà rồi uống hết một hơi, lúc trước mọi người trong phủ đều căm hận chủ tử thậm chí những hạ nhân còn xem thường chủ tử mình, chủ tớ được trông coi đến nghiêm ngặt, nhưng mà ở trong lòng A Chỉ mạnh mẽ hơn chủ tử mình, lúc trước, cái gì chủ tử cũng không dám làm, nhưng khi ở trong am ni cô A Chỉ liền nhận ra, hiện giờ chủ tử không thèm để ý đến lễ tiết chủ tớ gì cả, nàng cũng tùy ý quá rồi.
“Nô tỳ vừa đến trong viện phu nhân, Tằng ma ma liền khách khí chào đón, nô tỳ hỏi đại tiểu thư muốn nô tỳ hỏi chuyện, mặt Tằng ma ma liền biến sắc, kêu nha hoàn rót trà cho nô tỳ uống, còn Tằng ma ma thì vội vã đi, chỉ một lát thì trong viện ầm ĩ cả lên, nôi tỳ đi theo xem, chỉ thấy Ngân Hoa bị hai người trói lại, sắc mặt phu nhân rất là khó coi, y phục của Ngân Hoa bị mắc ở trên cái ghế dài, rồi hai ma ma bắt đầu vung hèo hướng đến trên người Ngân Hoa mà đánh, miệng Ngân Hoa cũng không có nhét khăn vải, tiếng kêu thảm thiết rất là thê lương, không bao lâu trên người nhuốm đầy máu, nô tỳ thấy rất là sợ, mà đánh khoảng 20 cái mới dừng tay, Ngân Hoa cũng từ từ ngất đi, rồi phu nhân liền kêu Tằng ma ma tìm người mô giới bán Ngân Hoa cùng với người nhà của Ngân Hoa đi.”
Lúc này, Đỗ Phúc Hề cũng hơi kinh ngạc, tuy nhiên nàng cũng không thích Ngân Hoa, nhưng nàng thấy tội, quả nhiên Hàn Thị rất nhẫn tâm, vì lấy lòng nàng mà không chút nào nương tay, cũng không có nhớ tới tình cảm chủ tớ hồi đó, cái này cũng đại biểu cho việc hôn nhân của nàng cùng với vương phủ Lan Dương, đó là một việc phải làm, hôm ay Ngân Hoa bị đánh 20 hèo, cũng không cần tánh mạng của nàng.
Nàng đặt ly trà trên bàn, thu lại nụ cười, làm bộ làm tịch lắc đầu, “A Chỉ, có phải trong lòng muội đã có chuẩn bị, bọ họ lấy lòng ta như vậy, đại biểu cho Thế tử chỉ còn một hơi thở, chỉ sợ ta đã là quả phụ rồi.”
Trong lòng A Chỉ cả kinh, cầm ly trà trong tay mà không khỏi phát run. “Vì sao... Vì sao trong lòng nô tỳ phải có sự chuẩn bị?” Chẳng lẽ tiểu thư muốn làm quả phụ, bọn họ ở trong phủ mà không có đất để đặt chân sao? Hoặc là các nàng và hạ nhân trong vương phủ đều bán đi?
Lúc này Đỗ Phúc Hề buột miệng cười, “Bởi vì muội sợ ta sẽ thành quả phụ, từ khi biết hôn sự của ta, lúc nào mặt muội cũng cau có.”
A Chỉ nhăn mặt thở dài, “Đại tiểu thư!” Thì ra là tìm nàng đùa giỡn, miệng vừa nhắc tới trái tim của nàng... Hiện tại, đại tiểu thư càng ngày càng thích đùa giỡn người khác.
Đỗ Phúc Hề cười ha ha, “Yên tâm đi! A Chỉ, ta biết muội trung thành với ta, mặc kệ là làm quả phụ hay Thế tử phi, ta sẽ đưa muội theo bên người.”
(Chương 3: Tân hôn liền thủ tiết?)
Rất nhanh, hôn sự của Đỗ Phúc Hề đã tổ chức, vương phủ Lan Dương tặng 32 Nạp Thải Lễ, thấy Hàn Thị cùng với Đỗ Thải Liên, mắt Đỗ Thải Hà cũng đã xém rớt ra ngoài, nghĩ thầm lúc này mới thi lễ, cùng toàn bộ sáu lễ cũng đã tặng xong, nhưng các lễ vật đó cũng không so được với cấp bậc của Thái tử phi, sao bọn họ lại không sáng mắt cho được?
Sắp trở thành Thế tử phi, lúc này Đỗ Phúc Hề có chút lưu luyến Lưu Ly viện, mọi chi phí ăn mặc trong viện cũng không có khác nhau mấy, nhưng suốt ngày A Chỉ cứ mặt cau mày có. Chủ tử sắp gả cho vương phủ, vốn nên là hỉ sự lớn, nhưng nghĩ tới cô gia... A Chỉ cũng không có cách nào vui vẻ được.
“A Chỉ, muội cũng đừng đau buồn giùm ta, thuyền tới cầu tự nhiên sẽ thẳng, không trải qua một phen lạnh lẽo thấy xương là được rồi, ở chỗ này có hoa mai thơm ngát xông vào mũi, hơn nữa ông trời giao cho ta trách nhiệm lớn lao như vậy, tất trước khổ kỳ tâm chí, lao kỳ gân cốt, đói kỳ da thịt, khốn cùng kỳ thân,
hành phất loạn gây nên, cho dù có động tâm thì cũng nên nhẫn nại, chịu đựng, không thể vì lợi ích. Nói cách khác, bất cứ chuyện gì cũng đều phải trải qua một phen chịu khổ cay đắng mới có thể đạt được kết quả tốt.”
Thời còn là học sinh, vài câu nói của Mạnh tử như vậy có thể là đề thi ngữ văn, mỗi người đều đọc thuộc làu làu, ba nội nàng rất thích thơ của Văn Thanh, nàng đi bên cạnh bà nội vì vậy cũng thuộc không ít thơ, cũng có thể ra ngoài thi đấu.
Nghe được những lời nói như vậy, mắt A Chỉ trợn to lên, Đào Hoa thì sửng sốt, nhưng Lục Nhi nhìn Đỗ Phúc Hề với một con mắt sùng bái, đại tiểu thư của mình thật là người có học thức sâu rộng, về sau nàng cũng nên học hỏi một chút, để cho khi đi vào phủ cũng không làm mất mặt đại tiểu thư.
Phượng ma ma vừa vặn bưng điểm tâm đi ngang qua nghe được, cười nói: “Đại tiểu thư nói những câu này thật là êm tai, nô tỳ nghe xong rất là thoải mái, nhưng không hiểu nó có ý nghĩa gì.”
“Như vậy mọi người tới đọc một lần cùng ta đi! Không trải qua một phen hàn thấu xương, ở chỗ này có hoa mai thơm ngát xông vào mũi...” Đỗ Phúc Hề rất hứng thú khi được làm cô giáo dạy học.
“Không trải qua một phen hàn thấu xương, ở chỗ này có hoa mai thơm ngát xông vào mũi...”
A Chỉ, Đào Hoa, Lục Nhi, Phượng ma ma lần lượt đọc theo, giọng đọc chỉnh tề như một.
“Rất tốt.” Đỗ Phúc Hề cười hihi, hôm nào tìm được một vật giống như cái bảng đen, nàng định sẽ dạy cho mọi người đọc sách dạy chữ, một là gϊếŧ thời gian, hai là nàng không chịu được khi mọi người không biết chữ, như vậy sẽ rất thiệt thòi, nếu như biết chữ sẽ không sợ bị người ta bắt nạt.
“Tiếp, hơn nữa ông trời giao cho ta trách nhiệm lớn lao như vậy, tất trước tiên khổ tâm chí, lao gân cốt...”
Nhiều người lại gật gù hả hê đọc theo, “Tiếp, hơn nữa ông trời giao cho ta trách nhiệm lớn lao như vậy, tất trước tiên khổ tâm chí, lao gân cốt...”
Đỗ Phúc Hề nở nụ cười. Ôi, các nàng liền “đọc tiếp”, người ở thời cổ đại quả thật rất đáng yêu, quá chất phát, nàng cảm thấy mình dần dần thích nơi này.
Đang đọc hăng say, học rất thú vị, ngoài phòng có người đang lưỡng lự rồi lại không tiến vào, Đỗ Phúc nhìn thấy góc áo rồi, nàng khẽ nhếch đầu, ý bảo A Chỉ đi ra ngoài nhìn một chút.
A Chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài, nhìn thấy một tiểu nha hoàn lạ mặt ở trong sân lúc thấy nàng ra nàng mỉm cười với nàng, nhìn dáng vẻ rất là linh hoạt, quần áo cũng rất có thân phận.
Tiểu nha hoàn đó giương mặt cười.”Vị tỷ tỷ này, nô tỳ tên là Thúy nhi, theo Lan Dương Vương phi tới quý phủ, vương phi để quên khăn, nô tỳ quay xe ngựa lại đi tìm, nhưng lại lạc đường, không biết đại sảnh quý phủ đi như thế nào? Có thể xin tỷ tỷ chỉ chỉ đường hay không?”
Gặp mình cũng là một tiểu nha hoàn, A Chỉ không quá để ý gật đầu một cái.”Như vậy ngươi chờ ta một chút, ta đi đã hỏi chủ tử.”
Thúy nhi cười cười.”Làm phiền tỷ tỷ.”
A Chỉ đi vào xin phép Đỗ Phúc Hề, Đỗ Phúc Hề vừa nghe là theo Lan Dương Vương Phi tới, liền biết là Vương Phi rất là lanh lợi, nếu không sẽ không “Lạc đường” đi tới Lưu Ly viện chỉ sợ cũng không phải đúng dịp.
“A Chỉ, muội hãy nghe cho kỹ, muội hãy dẫn nàng trở về đại sảnh, trên đường không thể chậm trễ, nếu nàng tùy ý hỏi trong viện tử của chúng ta chuyện hoặc chúng ta đi am ni cô dặm chuyện, muội cũng cẩn thận trả lời, chúng ta ở trong tướng phủ có hoàn cảnh gì, cứ nói thật, không cần thêm mắm thêm muối, cũng không cần giấu giếm.” Nàng nhỏ giọng giao phó.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Phúc Thê Tụ Bảo
- Chương 7