- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Phúc Thê Tụ Bảo
- Chương 52
Phúc Thê Tụ Bảo
Chương 52
Sáng sớm sau khi dùng xong bữa sáng, Đỗ Phúc Hề liền dẫn A Chỉ, Thiêm Hương đến viện của Vương phi, còn cầm theo một cái bánh dứa nhỏ mà nàng đã làm thành công, bánh vừa mới nướng xong nhân bánh vẫn đang còn nóng.
"Sao con lại đến đây?" Vương phi thấy nàng đến liền vội vàng dìu nàng ngồi xuống ở trên giường, sợ nàng không thoải mái bà lại kêu nha hoàn lấy thêm cái gối lót ở sau lưng nàng để cho nàng dựa, điều này làm cho Đỗ Phúc Hề không biết nên khóc hay nên cười, nàng thầm nghĩ mẫu phi là người rất tốt, cái thai trong bụng nàng giờ chắc chỉ mới là phôi thai nhỏ, có cần thiết phải làm những điều như vậy không?
"Con đó, sao lại không nghe lời?" Vương phi trách cứ nàng nhưng trong lời trách mắng đó có sự quan tâm lo lắng, "Thái y nói con đang ở giai đoạn đầu của thai kì phải nằm ở trên giường dưỡng thai, sao con lại tự ý đi lại như vậy? Như vậy không tốt."
Đỗ Phúc Hề cười cười nói: "Tức phụ không biết, hôm nay đặc biệt đến thỉnh an mẫu phi, còn có, con vừa mới làm một ít điểm tâm, tên nó là bánh dứa, đang còn nóng mẫu phi dùng đi."
"Cơ thể đang có thai, con còn làm những thứ này nữa." Hiện tại điều vương phi quan trọng nhất đó chính là cháu của bà, nhưng mà bà cũng không chịu nổi sự hấp dẫn của bánh dứa, sau khi ăn một miếng thì bà cảm thấy nó thực sự rất ngon nên ăn luôn ba miếng mới thôi.
"Bánh dứa này ăn còn ngon hơn phô mai với kẹo bơ." Vương phi thầm cười nói, cảm thấy mình cũng có chút tham, xấu hổ nói, "Sao con lại làm... điểm tâm này? Ở Tướng phủ cũng đâu có ai dạy con học, vậy con học ở đâu?"
Đỗ Phúc Hề cười thoải mái. "Trời sinh nhi tức đã yêu thích tìm tòi thay đổi các loại đồ ăn thức uống, những thứ tươi mới thú vị. Có lẽ giống với mẫu thân đã mất của mình."
"Sáng đã tới sớm như vậy, có phải con đang lo lắng chuyện bình thê kia không?" Vương phi vỗ nhẹ tay nàng trấn an nói.
"Con yên tâm, vừa sáng nương đã tiến cung nói với thái hậu chuyện đó, thái hậu vừa nghe Ngọc nhi không chịu, lại nghe nói con có thai rất là vui mừng thốt lên vài chữ tốt tốt tốt, dặn con phải tĩnh dưỡng thật kĩ, nếu Ngọc nhi không chịu thì thái hậu cũng không có ép."
Nói chuyện tốt như vậy? Đỗ Phúc Hề hơi ngẫn ra, "Thái hậu không có trách tướng công, cũng không có trách tội tức phụ không để cho người...?"
"Không có." Vương nhìn nàng cười cười nói, "Nên biết, đứa nhỏ trong bụng con là tôn tử đầu tiên của thái hậu, bà rất là coi trọng, nếu lúc này để cho Ngọc nhi lấy bình thê sẽ làm cho con không được thoải mái, ảnh hưởng đến thai nhi thì phải làm sao, bởi vậy lão nhân gia liền bỏ qua chuyện của Tuấn vương rồi."
"Tôn tử đầu tiên?" Trái lại nàng có hơi bất ngờ.
Vương phi bùi ngùi nói: "Tuy Cẩn vương lập gia đình sớm hơn Ngọc nhi nhưng lại có một thê bốn tiếp tam di nương cũng không có ai có con."
Đỗ Phúc Hề hơi thở dài, trong Cẩn vương phủ có nhiều nữ nhân đấu đá kịch liệt với nhau như vậy nên chuyện có con là rất khó khăn, ai cũng sợ nếu có người nào sinh nhi tử trước thì người đó sẽ được vinh hiển nhờ con (kiểu có con mẹ sẽ được sủng hơn, ưu ái nhiều hơn), mà Na Quý Mẫu về sau rất có thể sẽ làm hoàng hậu, bởi vậy nên mới âm thầm hạ độc thủ, còn sợ không thể sánh bằng với Cung Lý Thiểu ở trong cung.
Khi nói đến đề tài này nàng có hơi ngẩng đầu lên rồi nhẹ nhàng đặt chén trà xuống cẩn thận nhìn vương phi nói: "Mẫu phi, thật ra tức phụ đến vì hài tử ở trong bụng."
Vương phi hồi hộp đứng dậy nói, "Sao? Có phải chỗ nào không khỏe không? Muốn mời Chu thái y... Không, không, phải mời Mạnh thái y đến khám mới đúng, Mạnh thái y là người tài giỏi nhất của Thái y viện phụ khoa, có triệu chứng gì khó giải quyết cũng không làm khó được hắn.”
"Không phải như vậy, mẫu phi, tức phụ không có cảm thấy khó chịu chỗ nào, người đừng khẩn trương." Đỗ Phúc Hề vội vàng trấn an vương phi nói, "Là Chu thái y kêu con tĩnh dưỡng thật tốt, tức phụ nghĩ là con nên đi đến biệt trang ở một lúc, đợi khi nào thai nhi ổn định sẽ trở về vương phủ, đỡ tránh phải để cho người khác phá rối thì ôm hận cả đời."
Vương phi nghe một hiểu mười, biết nàng đang nói cái gì, trong Cẩn vương phủ nghiêm khắc như vậy mà tới nổi một đứa bé cũng không sinh được, huống chi là Lan Dương vương phủ bọn hắn.
Bà nhìn nhìn Đỗ Phúc Hề nghĩ là muốn đồng ý nhưng lại có chút do dự, "Nương sẽ cho người đi tìm một biệt trang cho con, chỉ là nếu như Ngọc nhi biết nhất định sẽ la nương không cho con xuất phủ."
"Tướng công nói sẽ đi cùng với tức phụ." Đỗ Phúc Hề tươi cười nói, "Có thể là lần đầu làm phụ thân, tướng công có chút khẩn trương, nói thẳng ra là muốn chăm sóc tức phụ thật tốt, ở biệt trang cũng là chủ ý của tướng công, nói là biệt trang yên tĩnh có phong cảnh hợp lòng người có lợi cho việc dưỡng thai."
Vương phi cười cười, "Thì ra là thế." Ngoài mặt bà thấy tức phụ và nhi tử hắn rất thú vị nhưng trên thực tế có chút sầu não, ở thời đại này người ta đã là phụ thân của mấy hài tử, còn Ngọc nhi của bà bởi vì bị hạ độc dẫn đến cơ thể yếu kém nhiều bệnh tật nên đến bây giờ mới có hài tử, cũng khó trách hắn lại khẩn trương đi đến một biệt trang tĩnh dưỡng để bảo vệ cái thai của thê tử mình.
"Nếu Ngọc nhi muốn đi cùng thì nương cũng không có gì phải lo lắng." Vương phi quan tâm hỏi han, "Các con định khi nào thì đi? Có cần phải đưa những người này đi không, biệt trang cũng không bằng được như vương phủ, tổng cộng hạ nhân thì chỉ có ba, năm mươi người, mỗi người đều có công việc của chính mình, sai bảo cũng không thuận tay, nên đưa người của vương phủ theo là tốt nhất."
"Tướng công nói hôm nay sẽ đi, nói là trong thành vì bắt thích khách mà rất ồn ào huyên náo, chàng nhìn mà phiền lòng, cũng sợ quấy nhiễu con." Nói tới đây nàng liền cười hì hì.
"Hiện giờ ban ngày tức phụ cũng cảm thấy mệt mỏi chỉ mong sao có một nơi an tĩnh để có thể chui vào ngủ."
"Đúng vậy, Ngọc nhi rất thích yên tĩnh, tất nhiên là cảm thấy ồn ào." Vương phi gật gật đầu, "Vậy được rồi, hôm nay các con lên đường đi, tới đó thì phái người báo cho nương một tiếng, chờ phụ vương con trở về nương sẽ nói với phụ thân con một tiếng, các con không định phụ vương trở về rồi đi sao."
Đỗ Phúc Hề ngoan ngoãn nghe theo, cung kính không bằng tuân mệnh đáp lại một tiếng nói, "Nghe nói chỗ mẫu phi có Bách Linh Đan ở trong cung ban cho, không biết tức phụ có thể dẫn đến điền trang khi cần đến thì dùng."
Vương phi cười, "Không có vấn đề gì, toàn bộ đều cho con đưa đi hết. Nhất định là đang lo lắng cho thân thể Ngọc nhi có gì bất trắc, con thật là chu đáo."
Nhận được sự cho phép của vương phi, Noãn Xuân Các liền bắt đầu thu xếp để đi, Đỗ Phúc Hề dẫn theo A Chỉ, Thiêm Hương, Lục Nhi, Đào Hoa và Phượng ma ma rồi giao sân cho Liễu ma ma canh giữ nhưng lại giao cho Liên di nương quản lí, vì thế Liên di nương vừa sợ vừa vui, vội vàng cung kính trả lại đồ của thế tử phi, làm cho Đỗ Phúc Hề không còn mặt mũi nào.
Đây là lần đầu từ khi nàng xuyên đến đây nàng bị mất mặt như vậy, nhìn xem chuyện tốt mà nàng ta đã làm kìa, vậy mà lại đơn phương ân đoạn nghĩa tuyệt với Tôn Thạch Ngọc, lại còn đưa đồ (chính phục) thế tử phi cho Liên di nương, một nữ nhân vô tội nhất. Liên di nương này mới là người đáng thương. Bị người ta hãm hại trong kịch xuyên không chính tông, không biết nam nhân nàng ta yêu đã chết, cả đời nhất định là di nương không có danh phận, sẽ chết già trong vương phủ.
"Kỳ thực là ta xúc động nên ngươi coi như ngày đó ta hơi điên rồ không được bình thường đi." Nàng thật lòng giải thích với Liên di nương.
Ngược lại Liên di nương không quan tâm, liệt nữ thì không lấy hai phu quân (liệt nữ chỉ người con gái thà chết để bảo vệ trinh tiết), nữ nhân mất đi sự sủng ái của nam nhân đó là chuyện bình thường, nam nhân có mới nới cũ lại càng là đạo lý hiển nhiên, bây giờ nàng cũng không muốn cái gì, chỉ cần có thể sống yên phận ở chỗ này là được rồi, mặc dù ngày ấy Đỗ Phúc Hề lấy được đồ thế tử phi, nàng cũng không có ngốc cho là thế tử quay đầu lại yêu mình, gia không phải là gia trước đây, nàng ta rất rõ, cho nên mới buông tha tình yêu này, mà giờ đây lại được Đỗ Phúc Hề tín nhiệm nên rất vui mừng.
"Thế tử phi nói là nói cái gì, tì thϊếp chưa từng coi lời người nói cũng đừng coi là thật." Tất nhiên chuyện Đỗ Phúc Hề muốn nói chuyện giao chức vị thế tử phi cho nàng làm, nàng cười khanh khách nói, "Gia và thế tử phi cứ việc đến biệt trang tĩnh dưỡng, tì thϊếp sẽ xử lí việc tử thật tốt, sẽ tiếp nhận bọn nha hoàn, năm sau muốn sinh tiểu thiếu gia hoặc tiểu tỷ tỷ sẽ làm một ít áo khoác và yếm, đợi hai người trở lại."
Chưa đến trưa thì có một hàng xe ngựa của vương phủ đi ra khỏi thành, ám vệ cũng âm thầm đi theo, xe ngựa có kí hiệu có vương phủ nên không cần phải để cho thủ vệ kiểm tra để thông qua mà liền đi ra khỏi thành luôn, đường phố Thượng kinh vẫn như cũ qua lại không ngớt, vẫn có người đang kiểm tra cổ tay ai bị thương để bắt thích khách.
Biệt trang của Lan Dương vương phủ ở tại biệt viện Lâm Giang, đi xe ngựa khoảng bốn canh giờ là tới, đến lúc đó sao cũng đầy trời rồi.
Đại tổng quản quản lý biệt trang đã sớm nhận được tin tức liền đi nghênh đón hai người bọn họ, sau đó đi bố trí người của vương phủ đưa tới, lại đặt mua một bàn cơm tối thịnh soạn, phái mấy nha hoàn có tướng mạo nghiêm chỉnh tay chân lanh lợi ở lại tập trung hầu hạ Tôn Thạc Ngọc và Đỗ Phúc Hề sau mới cung kính cáo lui.
"Nơi này đẹp quá, có sông có núi nữa." Lục Nhi vừa tới liền như một con chim sẻ hót líu lo, không yên tĩnh được.
"Chẳng lẽ nơi này lại không bằng với vương phủ đẹp đẽ sao?" Mộ Đông không phục than thở nói.
Lục Nhi ngây thơ nói: "Ta cảm thấy nơi này còn đẹp hơn vương phủ, ở đây còn có suối nước nóng mà vương phủ chúng ta lại không có."
"Suối nước nóng cái gì?" Nghe được lời đó Mộ Đông muốn nôn ra, vẫn cứ cãi chày cãi cối nói: "Đường đường là vương phủ, có suối nước nóng thì ra thể thống gì nữa? Là muốn để cho người nào ngâm nước?"
Lục Nhi không cho là đúng hỏi ngược lại: "Vương gia và vương phi tới nơi này ở không phải là để tắm suối nước nóng sao?"
Mộ Đông tranh cãi với nàng tới đỏ cả mặt, "Đã nói ngươi chưa từng trải qua việc đời, ở cái nơi xa xôi này, không có suối nước nóng thì ai sẽ tới? Vậy mà còn lấy vương phủ ra đánh đồng, vương phủ chúng ta cao sang đến cỡ nào..."
Đỗ Phúc Hề cười cười nói: "Đừng ầm ĩ, ngày khác ta sẽ mời gia làm chủ, xử lý việc hôn nhân của hai người, đến lúc đó trở thành một nhà rồi, ai muốn nói cái gì thì..."
Quả nhiên, Lục Nhi vừa nghe liền đỏ mặt, sau đó dậm chân một cái liền nhìn thế tử phi rồi chạy nhanh như một làn khói, Mộ Đông thì đứng yên tại chỗ, lúc này cũng hơi đỏ mặt, thấy Đỗ Phúc Hề nhịn không được buột miệng cười.
Nàng trêu chọc nói: Ta nói này Mộ Đông, ngươi vui mừng như vậy coi mặt ngươi kìa, rất vui sướиɠ."
Mộ Đông lại càng đỏ mặt lên, hướng về hai người chủ tử không đầu không đuôi nói: "Chuyện đó... À... Hạ nhân đi xem ngựa có ăn không?"
"Xấu hổ?" Đỗ Phúc Hề nhất quyết không tha mà trêu đùa hắn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Phúc Thê Tụ Bảo
- Chương 52