“Ai dám?” Lý Thư lập tức hùng hổ đứng bật dậy.
Lý Ngôn liếc trắng mắt, “người ta cho dù có đến phá, còn có thể nói cho đệ không thành sao?”
“Ta…..” Lý Thư cũng không có chủ ý, cầu cứu nhìn Lý Mặc.
Lý Mặc sắc mặt không tốt, lời nói Nhị đệ không sai, thôn Thần Nữ, nữ nhân ít, cho dù dùng bạc mua, cũng không phải nhà nào cũng đều mua được, cho nên, loại chuyện vụиɠ ŧяộʍ thường xuyên diễn ra ở nơi này, hạnh nương hiền như ốc, cho đại thuận nhị thuận làm vợ, cũng không tuân thủ quy tắc nữ nhân, cả ngày câu tam đáp tứ.
Đương nhiên, nương tử cũng không phải nữ nhân như hạnh nương, nhưng là, nàng càng tốt càng đưa đến nhiều cơ hội cho nam nhân khác mơ ước.
Hắn là trưởng tử Lý gia, nếu ngay cả nương tử cũng không giữ được….. không có khả năng đi.
“Nhị đệ, đệ đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta sẽ không để chuyện như vậy xảy ra” Lý Mặc chắc chắn nói.
“Đại ca, cũng không phải là không thể, nếu ngày nào đó nương tử coi trọng người khác --” Lý Thư còn chưa nói dứt lời, đã bị Lý Mặc liếc mắt lạnh lùng nhìn đến đành nghẹn trở về.
Lý Ngôn nhẹ nhàng khuyên Lý Thư, không cho hắn nói nữa.
Lý Mặc liếc mắt nhìn hai người em của mình, không dám nói lại, mà xoay người đi vào phòng bếp, vốc một vốc nước trong thùng tắm lên, định đổ thêm nước vào.
Lý Thư có chút nóng nảy, “Rốt cuộc đại ca có ý gì chứ?”
Lý Ngôn giữ chặt đệ mình, nở nụ cười sâu không lường được, dù sao hắn biết lời nói của mình vừa rồi, đại ca nghe như là tiếng lòng, chỉ cần đại ca qua cửa ải này, sắp tới đây cùng nương tử viên phòng, nói, hắn năm nay hai mươi tuổi, tưởng tượng hai mươi mốt tuổi được làm cha, là chắc chắn.
Lý Mạn hôm nay không tìm Tiểu Ngũ đến nhóm lửa, mà chính mình ngồi cạnh bếp lửa, thỉnh thoảng cho những nhánh củi vào lò cho cháy đượm hơn.
Lý Mặc vào lúc đang đổ thùng nước thứ hai đã nghe một mùi khen khét, vội buông thùng nước, chạy vội tới sau bếp, rút mấy thanh củi trong bếp ra.
Lý Mạn hồi hồn, đứng dậy đi theo, lúc này mới thấy bị khét, cũng không biết làm sao, chỉ thấy Lý Mặc đã muốn múc đổ nước vào trong nồi, nàng nhìn theo hướng bên kia nồi, một mảnh lớn cháy đen thui, cũng chỉ còn thấy một ít cơm trắng.
“Này, ta….” Lý Mạn tự trách đến đôi mắt đỏ lên, gạo trắng đối với một gia đình thế này có ý nghĩa như thế nào, nàng thực sự hiểu được.
“Không sao đâu” Lý Mặc liếc nhìn an ủi nàng một cái, gặp thế này cơm cũng không thể cứu được nữa, hay là dùng một cái chậu lớn, múc nước trong bồn rửa, lần nữa đổ nước vào nồi.
Lý mạn thấy thế, đem mồi lửa đến nhóm lửa, Lý Mặc lại nhẹ nhàng gọi nàng lại, “để ta làm cho, nàng rửa rau đi”
“Vâng” Lý Mạn liền xoay người lại, múc nước đổ vào bồn rửa dưa chua.
Hai người cứ như vậy, một ở đầu bồn rửa bát, một ở bên bếp vội vàng, trong lúc, có vài thứ, Lý Mặc có chuyện muốn nói, lời đến bên miệng lại vội nuốt trở lại.
“Cái nồi này cũng cần hâm nóng một chút” Lý Mạn rửa xong đồ ăn, xoay người qua Lý Mặc chỉ chỉ một cái nồi khác, nói.
“Được.” Lý Mặc gật đầu trả lời, lại đem một nồi khác hâm nóng lại, nhà bếp một mảng đỏ bừng sắc mặt hắn ôn nhu nổi lên một tia lo lắng, nghe kế bên truyền đến âm thanh tư tư tư tư của nồi, tận đáy lòng hắn đột nhiên dâng lên một tia lo lắng, lửa ở nhà bếp thấp thoáng nhỏ lại, hắn tựa hồ nhìn sương khói lượn lờ gần mặt nàng, nàng xinh đẹp động lòng người.