Chỉ thấy trong chuồng gà đầy lông gà, con gà trống mà Phùng Thị mang tới ngày hôm qua chỉ còn là thi thể nằm ngổn ngang dưới đất, hơn nữa còn bị nhổ sạch lông trên người, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Mấy con gà mái thì co rúm lại trong góc, thỉnh thoảng phát ra tiếng cục cục sợ hãi yếu ớt.
Ôn Tư Viễn cùng Ôn Ngọc Tu còn có Lam Yến Trầm cũng chạy tới, mấy người nhìn thấy cục diện trước mắt trong chuồng gà, đều chết lặng.
"Con gà này, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nhà chúng ta gặp trộm sao?" Kiều thị vẻ mặt đau lòng vừa lẩm bẩm vừa nói, làm sao cả mười con gà trống đều chết trong một đêm được?
"Không thể nào, tối hôm qua ta không nghe thấy động tĩnh gì." Ôn Ngọc Tu cau mày mặc nhìn thi thể những con gà kia, hắn lúc ngủ luôn luôn rất cảnh giác, hơi có chút động tĩnh sẽ tỉnh, hơn nữa phòng của hắn cũng cách chuồng gà gần nhất, tối hôm qua hắn thật sự không có nghe thấy động tĩnh gì.
Đáng trách ở đây là con gà bị nhổ hết lông trên người, chết thảm như vậy, làm sao lại không có động tĩnh gì?
"Chuyện này thật kì lạ." Ôn Tư Viễn cũng có vẻ mặt ngưng trọng, trong một đêm này chết mười con gà, đối với nhà bọn họ mà nói cũng là tổn thất lớn: "Ta nghĩ chuyện này phải đi tìm Lý trưởng, để cho hắn đến xem một chút. Nếu là có tặc tử làm loạn, vậy việc này còn phải báo quan!”
Bên này, Ôn Tư Viễn vừa mới hạ giọng, ngoài cửa viện liền vang lên tiếng gõ cửa.
“Ôn Lang Trung, Ôn Lang Trung! Có ai ở nhà không? Mở cửa, mở cửa?" Người này vừa gõ cửa, vừa hô.
"Hình như là thanh âm của Liễu Đại Trụ." Kiều thị nói.
Ôn Tư Viễn gật gật đầu, xoay người bước ra mở cửa, Kiều thị cũng đi theo sau.
Ánh mắt của Ôn Ngọc Nhuyễn vẫn đặt ở trong chuồng gà, chăm chú nhìn vào đống hỗn độn trước mặt, không để ý rằng ánh mắt của Lam Yến Trầm vẫn luôn hướng về nàng.
Đột nhiên…
Ánh mắt của nàng bị thu hút bởi một điểm sáng nhỏ.
Khẽ nhíu mày, Ôn Ngọc Nhuyễn nhấc làn váy lên, nhấc chân bước vào chuồng gà.
"Ngọc nhi, chuồng gà còn chưa quét dọn, muội mau đi ra." Ôn Ngọc Tu thấy thế, muốn tiến lên ngăn cản nàng, đã thấy Ôn Ngọc Nhuyễn ngồi xổm xuống trước thi thể của một con gà trống, sau đó từ trong đống lông gà bên cạnh con gà trống kia, lấy ra một sợi lông vũ màu đỏ nho nhỏ.
Bộ lông màu đỏ có màu sắc rất rực rỡ, không giống như một con gà trống bình thường.
Ôn Ngọc Nhuyễn đặt lông vũ kia vào chóp mũi ngửi ngửi.
Ôn Ngọc Tu đi tới bên cạnh Ôn Ngọc Nhuyễn, nhìn hành động này của nàng, không khỏi tò mò hỏi: "Ngọc nhi, có mùi gì sao?”
Ôn Ngọc Nhuyễn gật gật đầu, nghiêm trang nói: "Có mùi phân gà.”
Ôn Ngọc Tu: "!!!"
Lông vũ này không giống như lông của một con gà trống bình thường." Lam Yến Trầm nhìn sợi lông vũ màu đỏ trong tay Ôn Ngọc Nhuyễn nói: "Ngược lại là giống lông của con chim trĩ."
“Quả thật." Ôn Ngọc Tu đồng ý gật đầu, lông của chim trĩ cùng gà trống bình thường vẫn có một chút khác biệt, cho nên ở trong một đống lông gà trống mới tương đối nổi bật: "Vậy những con gà này bị chim trĩ gϊếŧ chết? Vậy mà không gây nên động tĩnh gì.”
Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn bộ dáng nghi hoặc khó hiểu của đại ca nhà mình, đôi mắt to đen thâm thúy nhanh chóng hiện lên dị quang.
Chim trĩ bình thường đương nhiên không thể gϊếŧ chết những con gà này mà không gây động tĩnh, nhưng nếu đối phương không phải là chim trĩ bình thường thì sao?
Ví dụ, nàng đã gặp một con trong rừng ngày hôm qua?
Trên chiếc lông vũ trong tay nàng, có khí tức của một con chim trĩ.
Tám chín phần mười, lông vũ này chính là trên người con chim trĩ kia.
Bất quá đây chỉ là suy đoán của nàng, hiện tại nàng cũng không thể nói cho Ôn Ngọc Tu.