Ngay khi nói ra những lời này, cả nhà đều không hiểu nhìn về phía Ôn Ngọc Nhuyễn.
Trong mắt Lam Yến Trầm hiện lên nhiều cảm xúc sâu xa, khiến cho mọi người không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì: “Ngọc nhi, ngươi đột nhiên nói những lời này, có lý do đặc biệt nào không?”
“Phải đó, Ngọc nhi. Theo lý mà nói thì mùa đông năm nay sẽ không quá lạnh, đến lúc đó đại ca sẽ lên núi săn ít thú rừng, lên chúng ta không cần phải cất trữ nhiều lương thực như vậy.” Ôn Ngọc Tu cũng không hiểu nói.
Ôn Ngọc Nhuyễn cũng không đáp lời ngay mà đang chìm vào trong hồi ức.
Mùa đông năm nay không giống những năm trước, trong trí nhớ của nàng ở đời trước, năm nay trời sẽ giáng tai họa xuống, gần thôn Linh Phúc sẽ xuất hiện thây ma.
Ôn Ngọc Nhuyễn đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, kiếp trước lúc thây ma xuất hiện, thôn Linh Phúc và bách tính xung quanh vẫn còn chưa kịp chuẩn bị xong lương thực cho mùa đông.
Sự xuất hiện của thây ma đã gây ra một trận chấn động mạnh, đợi đến khi sự việc kết thúc thì cũng đã vào đông, có biết bao nhiêu hộ không đủ lương thực để ăn, người người chết đói, xuất hiện không ít nạn dân.
Lúc đó, toàn bộ vỏ cây ở trên núi Bát Tiên đầu bị nạn dân ăn hết. Đến cuối cùng, vì để no bụng, có biết bao nhiêu người đã ăn cả đất, sau đó bị đầy bụng mà chết, cố gắng chống đỡ qua mùa đông, lại không biết mọi thứ mới chỉ là bắt đầu...
Thậm chí đến cuối cùng, nhà nhà đều lấy trẻ nhỏ, người già ra trao đổi lấy lương thực.
Đời trước, cũng có người muốn đổi con của mình với Ôn Ngọc Nhuyễn, là phụ mẫu liều chết bảo vệ nàng.
Khi đó, vì để cho nàng được ăn no, đại ca của nàng đã chia phần ăn của mình cho nàng, kết quả là cơ thể đại ca bị suy kiệt trầm trọng, cuối cùng dẫn đến bị bệnh dạ dày nghiêm trọng, mỗi khi phát bệnh đều đau khiến hắn cả đêm không ngủ được.
Chỉ cần nghĩ đến là đôi mắt lại trở lên ẩm ướt, Ôn Ngọc Nhuyễn cúi đầu, lông mi che đi cảm xúc trong mắt, nói: “Thực ra, mấy ngày nay trong lúc hôn mê, ta luôn đang nằm mơ, trong giấc mơ có một giọng nói không ngừng lặp lại với ta rằng, sắp có đại nạn, cần phải tích trữ một ít lương thực.”
Ôn Ngọc Nhuyễn không thể nói với phụ mẫu rằng nàng đã trải qua sự việc này, vì vậy đành bịa ra một lời nói dối.
“Còn có chuyện thần kỳ như vậy.” Ôn Tư Viễn có chút sửng sốt, ông không chút do dự tin tưởng lời nói của Ôn Ngọc Nhuyễn: “Nương đứa nhỏ, nàng xem có phải là cao nhân nhập mộng, chỉ điểm cho Ngọc nhi của chúng ta?”
“Rất có khả năng, từ lâu ta đã biết Ngọc nhi nhà ta không phải đứa trẻ bình thường” Ôn Ngọc Tu gật đầu lia lịa nói.
Lam Yến Trầm ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Ôn Ngọc Tu, đã quên mất người này coi lời nói của muội muội như thánh chỉ.
“Phụ thân, mẫu thân, ta nghĩ đây không phải trùng hợp, dù sao, cất trữ thêm lương thực đối với gia đình chúng ta cũng không phải chuyện xấu, không bằng chúng ta dựa theo lời nói của cao nhân trong giấc mộng của ta để làm.” Ôn Ngọc Nhuyễn cười hì hì nói thêm.
Kiều thị không phản đối, cười hiền hòa nói: “Được, vậy cứ thế mà làm. Đến, mọi người ngồi xuống ăn cơm.”
Ôn Ngọc Nhuyễn gật gật đầu, đột nhiên nhận thấy ánh mắt đang nhìn mình của Lam Yến Trầm.
“Ngươi có chuyện gì sao?” Nàng không hiểu hỏi hắn.
“Không có gì.” Lam Yến Trầm nhanh chóng đưa mắt đi nơi khác.
Ôn Ngọc Nhuyễn khẽ nhướng mày, nâng đôi tay non nớt lên vỗ vỗ vai Lam Yến Trầm, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, miệng không hề khách khí phân phó: “Không có việc gì thì nhanh ăn cơm, ăn xong đi ra ngoài bắt cá, đến lúc đó sẽ mang đi phơi nắng thành cá khô, cất đi sau này ăn.”
Lam Yến Trầm liếc nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn một cái, cuối cùng vẫn là đồng ý.
Ăn sáng xong, Ôn Ngọc Nhuyễn nói ra muốn đi núi Bát Tiên một chuyến.
Nàng nhớ trên núi có rất nhiều dược liệu, lần này vào núi nàng muốn tìm ít thảo dược độc. Đến lúc đó, có thể lấy độc trị độc, hóa giải độc thi trên người thây ma, chỉ cần độc không tới đến tim thì trong thời khắc then chốt thảo dược sẽ cứu được mạng người.
Ôn Ngọc Nhuyễn dùng đủ mọi cách xin đại ca mang nàng lên núi, lúc nàng chuẩn bị xuất phát thì thấy phụ thân cũng đang thu dọn hộp thuốc, tựa hồ muốn đi ra ngoài khám bệnh.