Vương Đại Hoa đỡ Phùng thị đi về hướng phòng, ngay thời điểm các nàng sắp bước chân vào phòng, bỗng nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau truyền đến làm cả người Vương Đại Hoa dựng hết cả tóc gáy.
“Đại Hoa!!”
Giong nói này, là của mẫu thân nàng.
Nhưng mẫu thân nàng không phải đang ở ngay bên cạnh nàng sao? Vì cái gì âm thanh kia lại từ phía sau lưng nàng truyền tới?
Vương Đại Hoa theo bản năng quay đầu nhìn lại, nàng chỉ thấy một bóng người ướt sũng đang run rẩy đứng trước cửa nhà xí, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Cho dù thân thể kia hiện tại trông vô cùng chật vật, Vương Đại Hoa cũng nhận ra được, đó chính là mẫu thân nàng Phùng thị.
Chính là…
Người ở kia là nàng mẫu thân, vậy người bên cạnh nàng lại là ai?
Rốt cuộc nàng cũng biết vì cái gì mà nàng cảm thấy trên người ‘ Phùng thị ’ có chút kỳ quái, bởi vì nương nàng chưa bao giờ sẽ dùng ngữ khí nhẹ nhàng như vậy nói chuyện với nàng!
Vậy cái thứ quỷ quái ở bên người nàng rốt cuộc là cái gì?
Trong lúc nhất thời, Vương Đại Hoa thậm chí còn quên cả cách thở, nàng cảm thấy thân thể mình như rơi vào một cái hầm băng, lãnh lẽo đến nỗi nàng không khống chế được mà phát run.
“Nữ nhi ngoan, con như thế nào lại không đi nữa? Nương thực lạnh, liền muốn vào nhà cho ấm áp.” Giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến bên tai, cũng trong nháy mắt, Vương Đại Hoa cảm nhận đươc rõ ràng ‘Phùng thị’ bên cạnh nàng đang dùng sức mà mà nắm chặt cánh tay của nàng.
Vương Đại Hoa tiêu hao phần lớn sức lực, chậm rãi quay đầu nhìn về phía ‘Phùng thị’đang đứng ở bên cạnh mình.
Chỉ thấy khuôn mặt giống y hệt như mẫu thân nàng vẫn còn đang cười, nhưng càng cười lại càng khoa trương hơn, khóe môi nhếch đến phía sau mang tai, cõ lẽ vì cười quá nhiều, thịt trên mặt bà ta nhanh chóng rơi xuống từng mảng lớn.
Rất nhanh, khuôn mặt đó liền biến thành một hình dạng hoàn toàn khác.
Thối rữa và sưng tấy, không ra hình người.
“A a a a!” Lúc này nàng vô cùng hoảng sợ, một tiếng thét kinh hoàng cuối cùng cũng thoát ra khỏi miệng Vương Đại Hoa, âm thanh còn chưa kịp ngừng lại, nàng liền trợn tròn mắt cứ như thế mà hôn mê bất tỉnh.
Mà Phùng thị đang đứng bên nhà xí cũng ngất lịm đi.
Chỉ có điều, bà ta choáng váng vì bị chính mùi hôi trên người mình hun đến hôn mê.
Mắt thấy hai mẫu nữ lần lượt ngất xỉu, đầu sỏ gây tội cũng chính là hồng y nữ tử liền trở lại nguyên hình.
Đạp mấy cái vào người Vương Đại Hoa, hồng y nữ tử bĩu môi: “Thật là không vui một chút nào! Như thế này mà đã không nhịn nổi sợ phát khϊếp!”
….
Sáng sớm ngày hôm sau, Phùng thị liền mang theo mười con gà đến nhà Ôn gia.
Bà ta đem gà giao cho Kiều thị, một lời cũng chưa nói đã nhanh chóng rời đi, như thể trốn tránh bệch dịch gì.
Khiến Kiều thị không khỏi khó hiểu.
“Yến Trầm, ngươi xem Phùng đại thẩm của ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?” Kiều thị căn bản không ngờ rằng Phùng thị có thể tuân thủ ước định mà đem gà tới, bà cùng Phùng thị đã làm hàng xóm nhiều năm như vậy, còn không hiểu Phùng thị là dạng người như thế nào sao?
Lam Yến Trầm đang ở trong viện luyện công phu, nghe vậy, hắn liền buông kiếm gỗ trong tay xuống, cười với Kiều thị: “Ta cảm thấy có thể là lương tâm Phùng đại thẩm đột nhiên trỗi dậy đi.”
Kiều thị liền nhướng mày liễu mảnh khảnh, lương tâm trỗi dậy? Thật sự đơn giản như vậy sao?
“Thẩm thẩm, ta đem gà lùa vào chuồng nhé?” Lam Yến Trầm không cho Kiều thị cơ hội suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi.
“Được rồi, ngươi đi đi, ta cũng nên đi chuẩn bị cơm sáng.” Kiều thị đem cái sọt để phơi thảo dược trong tay xuống, cười nói.
Đến khi bữa sáng chuẩn bị xong, Kiều thị mới yên tâm liền đi kêu Ôn Ngọc Nhuyễn rời giường.
Ôn Ngọc Nhuyễn đã rất lâu không được ngủ nướng, có lẽ bởi vì thân thể này vẫn còn là tiểu hài tử trong giai đoạn khá yếu ớt, cho nên chẳng biêt khi nào liền ngủ thật lâu.
Chẳng qua, có thể ngủ ngon cảm giác thật thoải.
Trong lúc dùng bữa sáng, Ôn Tư Viễn liền nhắc tới vấn đề chuẩn bị lương thực cho mùa đông rất mau sẽ tới.
“Phụ thân, năm nay chúng ta nhất định phải chuẩn bị thực nhiều lương thực.” Nhắc tới chuyện này, Ôn Ngọc Nhuyễn lại nhớ tới một sự kiện quan trọng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên thực nghiêm túc.