Chương 8

“Tàn đảng của hoàng thất

nước Triệu

ẩn vào

khách dự lễ,

không ai đoán được chúng

sẽ đột nhiên gây rối.”

Bạch Ngọc vội nắm chặt áo cưới, vội vàng hỏi: “Phương Nghị đâu? Hắn có bị thương

không?”

Hàn Cẩn

đi đến trước bàn rót

hai ly rượu.

“Ngài

mau nói đi chứ?”

“Trưởng

quân nhờ

ta sau

này

chăm sóc ngươi thật tốt, ta đồng ý với hắn

rồi.” Hắn bưng chén rượu thong thả

tới gần Bạch Ngọc:

“Thân phận của ngươi đặc biệt, ta nghĩ mãi, quyết định thay thế Phương Nghị cưới ngươi, có thân phận như ta bên cạnh, ngươi sẽ không bị người ta nói xấu.”

“Ngài

nói bậy! Phương Nghị đâu? Ta muốn đi tìm hắn.”

Hàn Cẩn

chắn

trước mặt

hắn, như một bức

tường đồng vách sắt.

“Ngài

tránh ra!” Bạch ngọc muốn

đẩy hắn ra.

“Ngươi muốn ta

nói rõ mới chịu à?” Hàn Cẩn

nói: “Phương Nghị chết

rồi!”

Bạch Ngọc không thể tin muốn

phản bác: “Không thể nào, hắn chính là chiến thần!”

“Chiến thần cũng là người có máu có thịt, bị đâm xuyên qua tim cũng sẽ chết.” Hàn Cẩn

đưa

rượu đến trước môi Bạch Ngọc:

“Uống nó đi. Tuy chúng ta không bái thiên địa, nhưng uống rượu giao bôi cũng coi như

phu thê, ta sẽ bảo vệ

ngươi cả đời.”

Bạch Ngọc trầm mặc nhìn chằm chằm Hàn Cẩn, bỗng

duỗi tay hất đổ ly

rượu.

Hương rượu bỗng chốc

lan tỏa cả

phòng.

Hàn Cẩn

bắt lấy cổ tay

hắn, giọng nói vững vàng: “Nếu ngươi không muốn uống, vậy giờ chúng ta làm đi.”

Bạch Ngọc trừng lớn mắt, liều mạng giãy giụa, nhưng Hàn Cẩn

không hề cho hắn cơ hội. Cởi đai lưng

ra,

trói chặt

hai cổ tay

hắn lên

đầu giường.

Hàn Cẩn

đè lên người

hắn,

xé áo cưới màu đỏ ra.

Bạch Ngọc muốn chửi ầm lên, nhưng đã bị đôi

môi lạnh lẽo chặn

lại, hàm răng cạy đôi

môi mềm mại

ra, vị

rỉ sắt

nồng đậm tràn ngập cả

khoang miệng. Hàn Cẩn

bị cắn chảy

máu, không lùi

ra mà còn

tiến

vào, đầu lưỡi của hắn thăm dò, khai phá, không bỏ qua bất cứ nơi nào.

Bạch Ngọc bị bắt nuốt vào mấy ngụm máu.

Hắn bị Hàn Cẩn

thế công hung mãnh dọa sợ, quên mình muốn làm gì,

không chút

phòng bị

nào. Khi tách ra, khóe miệng Bạch Ngọc chảy

một hàng máu xuống.

Hàn Cẩn mặc kệ đôi máu mất quá nhiều mấu của mình, hắn lau dòng nước mắt của Bạch Ngọc

một cách thật dịu dàng.

“Qua đêm

nay, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi.”

“Ngài

không phải ghét ta sao?”

Bạch Ngọc không thể tin những gì mình vừa nghe.

“Tối đó,

ta đuổi theo……”

Hàn Cẩn

không nói thêm gì nữa, nhưng Bạch Ngọc nghe

vậy thì đã hiểu.

“Ngươi hối hận?”

Bạch Ngọc cất tiếng nói mang

vài phần nức nở:

“Sao

đến giờ ngài

mới nói cho ta?” Giữa họ đã có

một Phương Nghị.

Nến cưới khắc hình rồng phượng cháy hết, ánh nắng ấm áp sáng sửa ngoài cửa sổ

chiếu

vào, rọi trên nền đất tạo nên những hình ảnh loang lỗ sáng tối.

Bạch Ngọc đau nhức

khắp người.

Cả đêm

qua,

Hàn Cẩn

không biết nói qua bao nhiêu lần hai chữ “Lần nữa”, hắn cuối cùng

hết chịu nổi mà

ngất xỉu, dường như

Hàn Cẩn

còn làm

tiếp.

Bạch Ngọc nhịn không được

dùng một chân

đá Hàn Cẩn, cổ chân lại bị nắm lấy, Hàn Cẩn

hôn nhẹ lệ

sườn

mặt hắn.

“Chào buổi sáng, Ngọc

nhi.”

Bạch Ngọc vốn định cũng định “bố thí” một

câu chào buổi sáng, nhưng nhớ ra

Phương Nghị chết

rồi, sắc mặt hiện lên

vẻ

đau buồn, trầm mặc không nói câu nào.