Phương Nghị thấy
hắn mặc mỏng quá, cởϊ áσ ngoài khoác lên người hắn. “Gió đêm lạnh lắm, mặc vào đi.”
Thẩm Ngọc còn khóc thút thít, nghe vậy thì ngoan ngoãn
gật đầu, mặc áo vào, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
Áo ngoài mang lại cảm giác mềm mại thoải mái, chắc là đắt lắm.
“Đại nhân tên gì? Sáng sớm mai ta sẽ
mang
áo trả ngài.”
Phương Nghị vốn định nói
thôi, nhưng nghĩ lại, thấy
tính tình của
thiếu niên
này, nếu từ chối
không chừng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn.
“Phương Nghị, Phương
của ngay ngắn, Nghị
của
sức lực.”
Thiếu niên cười khẽ nói: “Nghe rất có khí thế, rất
phù hợp với khí chất của đại nhân đó.”
“Ta
tên
Bạch Ngọc, ý của câu
“bạch ngọc vô hạ”.”
Từ vào doanh đến giờ, Thẩm Ngọc vẫn luôn bên trong lều của
Khải điện hạ, người gặp qua hắn rất
ít. Mọi người vẫn luôn cho rằng Thẩm Ngọc
có gương mặt
yêu nghiệt khuynh quốc khuynh thành, nhưng thật ra gương mặt thật của Thẩm Ngọc
lại không thể gọi
là đẹp, cho nên không ai nghĩ
hắn chính là yêu nghiệt
họa thủy
trong lời đồn.
“Rất êm tai, cũng rất
phù hợp
với
khí chất
của ngươi.”
“Đại nhân quá khen.”
Hắn nhặt xong chiếc áo cuối cùng vào thùng, nói với
Phương Nghị: “Đại nhân đứng đây
lâu
rồi, nên về
sớm chút kẻo bị cảm lạnh.”
“Trời
cũng không còn sớm, ta còn thùng quần áo cần
giặt
lại, xin cáo từ
trước.” Bạch Ngọc mới dùng hết sức ôm thùng đồ
lên đã bị Phương Nghị cướp đi, hắn nghi hoặc nhìn Phương Nghị, Phương Nghị
dùng
một tay nâng thùng
quần áo lên một cách
nhẹ nhàng:
“Là ta hại ngươi té ngã, thùng quần áo này cứ
giao cho ta giặt đi.”
Rõ ràng là hắn vướng cây té
ngã, Phương Nghi
đỡ hắn.
Bạch Ngọc còn định
nói gò đó, Phương Nghị giục hắn một tiếng:
“Đừng từ chối nữa, đi thôi.”
Sao Bạch Ngọc còn không hiểu ý chứ, hắn nhỏ giọng nói cảm ơn, đuổi theo bước chân
Phương Nghị.
Mây tan trăng hiện, sóng nước Cửu Long lóng lánh, Bạch Ngọc ngồi trên một tảng
đá lớn nhìn
xa
xa, trong miệng nhẹ nhàng cất giọng hát du dương.
Gió
sông
phất
nhẹ vào
người, Phương Nghi vừa giặt
quần áo vật vừa
ngẩng đầu, hắn thấy mái tóc dài của Bạch Ngọc
theo gió bay bay, ngón tay thon dài vén
một sợi tóc dài qua
sau
tai.
Trái tim
Phương Nghi
đập mạnh mấy nhịp.
Bạch ngọc như nhận thấy hắn nhìn
mình
chăm chú, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Sao ngươi lại vào
trong quân?” Phương Nghị nói.
“Một người đã cứu ta, hắn đưa ta vào
quân doanh, rồi
biến mất không thấy. Ta vì sự sống, mà vào
quân nô, cả ngày làm việc
không nghỉ để có bữa ăn.”
“Quân nô lại
không dễ làm, hơn nửa là những người trong
gia đình tội phạm, bất đắc dĩ mới vào
quân
doanh
nghe người sai khiến.”
“Ta biết.” Bạch Ngọc nói: “Nhưng ta còn muốn gặp lại
hắn một
lần.”
Hắn từ từ cong
khóe môi:
“Hắn mặc
áo giáp đen
uy phong lẫm lẫm, bên hông đeo
bảo kiếm. Đôi mắt…
đôi mắt như chim ưng bay lượn trên
bầu trời, bá đạo
lại
hung ác.”
Trong ánh mắt hắn dấy lên sự
chờ mong:
“Đại nhân, ngươi gặp hắn chưa?”
Phương Nghị nói: “Hắn là sát thần uy chấn tứ phương, Hàn Cẩn điện hạ của
nước Chu.”
Bạch Ngọc kinh ngạc nói: “Hắn lại là Hàn Cẩn điện hạ?!”
“Ngươi có thể nói thêm cài chuyện của hắn cho ta nghe không?”
Họ nói chuyện đến khi
mặt trời mọc lên ở chân trời
mới
cáo biệt
nhau.
Phương Nghị trở về
lều
mình, rửa mặt chải đầu sơ sơ, ngồi xuống, cầm sách về quân đội lật xem
từ từ, chưa được mấy câu, trong đầu đã
hiện ra giọng nói,
dáng điệu và nụ cười
của Bạch Ngọc.
Xa nhau chưa được bao lâu, hắn đã bắt đầu nhớ thiếu niên ấy.
Phương Nghị không khỏi chờ mong
cảnh tượng lúc
Bạch Ngọc
trả
áo
cho mình.
Phương Nghị còn
chưa
chờ lâu, hắn lệnh
vài người âm thầm chăm sóc
Bạch Ngọc xong thì
một tiểu binh chạy vào nói: “Tướng quân, bên ngoài có một tên
quân nô muốn tìm ngươi.”
“Mau mau mời vào!”
Sau khi chiếm được
Nam thành,
quân đội mỏi mệt,
Hàn Cẩn điện hạ lệnh
cho
toàn quân tại chỗ đợi lệnh. Ba ngày sau tiến quân vào phía nam, công phá phòng thủ
quân Triệu.
Trong
ba ngày này, Bạch Ngọc theo lời hẹn mà
thường
hay
tới tìm Phương Nghị.
Hai người bên nhau
dần dần quen thuộc, Phương Nghị càng không muốn chia lìa với
Bạch Ngọc. Hắn nhớ
đến chỗ ở
của
Bạch Ngọc đơn sơ, bữa cơm mỗi ngàycàng là
đạm bạc. Cho nên, hắn bèn
đưa ra
đề nghị
muốn Bạch Ngọc ở cùng mình, Bạch Ngọc đồng ý.
Chỗ ở của Phương Nghị và
Hàn Cẩn
liền nhau, mỗi lần ra ngoài Bạch Ngọc đều có thể ngẫu nhiên gặp được Hàn Cẩn, nhưng mỗi lần
hắn
chỉ khách sáo nói mấy câu.
Đối phương đi rồi,
hắn lại luôn
nhịn không được
mà nói với
Phương Nghị vài câu
về
Hàn Cẩn điện hạ. Có một còn
buột miệng nói
mình ngưỡng mộ Hàn Cẩn điện hạ, hy vọng có thể bên hắn
một lần.
Phương Nghị nghe vậy, trong lòng vừa chua sót
lại đau
khổ, lúc này mới nhận ra
tâm ý của mình dành cho
Bạch Ngọc.
Phương Nghị muốn
độc chiếm Bạch Ngọc lại không nỡ để
hắn mỗi ngày phải
chịu nỗi khổ tương tư. Thế là vào buổi tối lúc
đại quân
chuẩn bị
xuất phát, hắn
nói với
Hàn Cẩn điện hạ
đêm nay mình có việc muốn bẩm báo, nhưng còn bận việc khác, Tối nay
sẽ sai người đáng tin cậy
đến
trước.
Ngày
ấy, hắn cho Bạch Ngọc
một tấm
lệnh bài
của mình.