Chương 8

Từ lần đoàn viên yến đó trở đi, quan hệ giữa ta và vương phủ đã hoàn toàn tan vỡ.

Đêm đó khi ta cởϊ áσ cho Hạ Cửu Đình, ta hỏi: “Không còn chỗ dựa vững chắc như vương phủ, chàng có trách ta không?”

Thật ra, trong lòng ta nghĩ, nếu chàng trách ta, thì chúng ta hòa ly, ta sẽ đem theo của hồi môn đến một trấn nhỏ không ai nhận ra, sống những ngày tự yêu lấy chính mình.

Nhưng Hạ Cửu Đình chỉ cười, sau đó dịu dàng ôm mặt ta: “Ta đường đường là thám hoa lang, lại còn muốn vương phủ chống lưng, vậy thì thi đậu công danh chẳng phải thành chuyện cười sao?”

Đến đây ta mới yên lòng.

Lễ Trung thu rất nhanh đã tới, đèn đuốc trong cung mờ ảo, thỏ ngọc đào thuốc, hằng nga bay lên cung trăng, từng bức họa một một loạt treo trên tường thành, cứ cách mười thước lại có cung nhân tay bưng bánh trung thu và trái cây hỏi có muốn ăn một cái hay không.

Cung yến Trung thu, những nhóm đích nữ ai nấy đều ăn mặc tinh xảo rực rỡ, mặt hoa da phấn, các công tử thế gia cũng dáng vẻ đoan chính, tuấn mỹ bất phàm.

Nhớ đến muội muội phu quân, Hạ Cửu Vận cũng sắp tới tuổi cập kê, ta liền thầm nghĩ phải tìm cho nàng một nam nhân ưng ý.

Cũng vì chuyện này mà trước khi ra khỏi cửa nàng vui đùa với ta nói: “Tẩu tẩu, nếu có nam tử nào cao lớn, nhẹ nhàng nhã nhặn, tẩu nhớ hỏi rõ giúp muội xem là công tử nhà ai nhé.”

Ta cười ấn nhẹ mũi nàng: “Nếu không phải giờ phong tục đã cởi mở hơn rồi, ngày xưa mà vậy ta sẽ xấu hổ chết mất thôi.”

Hạ Cửu Đình bị Hoàng đế triệu đến ngự thư phòng bàn công sự, nghĩ tiệc tối còn một canh giờ mới bắt đầu, ta liền thầm trộm nhìn quanh xem nhi tử nhà ai xứng đôi với Cửu Vận, tốt nhất là đến hỏi xem đã có hôn phối chưa, thúc đẩy lương duyên một phen.

Nhi tử nhà Trấn Bắc Tướng quân không tồi, năm nay mười tám, tướng mạo tuấn tú, học vấn cũng thường được phu tử trong kinh thành khen ngợi.

Đang định tiến đến hỏi, sau lưng lại truyền đến một câu cay nghiệt:

“A tỷ ngươi còn nói ngươi đơn thuần nhát gan, giờ lại thấy ngươi trong yến tiệc nhìn chằm chằm nam tử khác, ngươi không sợ phu quân ngươi biết được ngươi tâm tính lỗ mãng, mơ mộng hão huyền sao?”

Cố Hách Thần ăn nhầm cái gì rồi à?

Ta quay lại, ghét bỏ nói: “Cố đại nhân chưa rõ nguyên do đã mỉa mai nữ tử xa lạ, chẳng phải là càng lỗ mãng, kém cỏi hơn hay sao?”

Ngọc bội bên hông hắn chính là thanh hoàn viên bội, tượng trưng cho sự thanh chính liêm minh, xem ra đeo trên người hắn không thích hợp cho lắm.

“Miệng của ngươi cũng thật lợi hại, cũng đúng, bằng không làm sao có lá gan giả mạo a tỷ ngươi, giả mạo làm ân nhân cứu mạng ta.”

“Cố Thừa tướng nói rất đúng, là gan A Phàm lớn, cho nên làm phiền Cố Thừa tướng đừng đi mách lẻo với phu quân ta, A Phàm muốn đi câu dẫn tiểu công tử nữa.”

Dứt lời ta lưu loát xoay người, thướt tha đi về phía Tiêu Miễn.

Tiêu Miễn là bằng hữu tốt của ca ca ta.

“A Phàm, đến đây, lâu lắm rồi không gặp, tiểu tử Hạ Cửu Đình kia có tốt với muội không?”

Ta cười ngọt ngào với Tiêu Miễn, dùng sự ngọt ngào cả đời tích lại cất tiếng nói: “Tiêu Miễn ca ca, trung thu an lạc, tính ra đã nửa năm không gặp, hay là chúng ta ra đình giữa hồ ôn chuyện đi?”

Ta cố tình đi sát Tiêu Miễn, trên đường đi còn quay đầu lại thấy Cố Hách Thần vẫn đứng tại chỗ, mặt không chút thay đổi, trong mắt là tầng tầng lớp lớp, ta nhìn không hiểu hắn đang nghĩ gì.

Vì chọc tức hắn, lần đầu tiên ta không để ý lễ nghi, trợn mắt liếc hắn một cái, sau đó xoay người trở về.

Tiêu Miễn nhìn thấy hết thảy, mặc dù không biết ta làm vậy có ý gì, lại sủng nịch xoa đầu ta, phối hợp rất ăn ý.

Trong cung yến, a tỷ và Cố Hách Thần ngồi phía trên, ta và Hạ Cửu Đình ngồi phía dưới cho nên ta thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Rượu dương mai dùng trong cung yến hôm nay được ủ từ mùa hè, tới giờ là tháng ba mới mở ra, hương vị trong vắt ngọt ngào.

Ta ham uống rượu, tự uống đến say chuếch choáng.

Hạ Cửu Đình thỉnh thoảng lại đưa cho ta chút kẹo để ăn, sợ ta xót dạ dày.

Thường xuyên qua lại, bầu không khí ngọt ngào lại dẫn tới “ruồi bọ”.

“A Phàm, đây là cung yến, đừng ăn nhiều mà thất lễ.”

Giọng nói a tỷ không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người nghe rõ ràng lại không có cảm giác mạo phạm.

Ta vừa đưa đến miệng khối bánh trung thu nhân đậu mật ong ngọt ngào, vừa nhai vừa uống đột nhiên bị nói ngạc nhiên đến phát ngốc.

Có phải nàng ta có bệnh không?

Cả sảnh tân khách đều im lặng nói chuyện phiếm, dùng bữa, Phò mã cũng tình cảm gắp rau cho Công chúa, một mình chúng ta tình cảm thì là thất lễ?

Quả nhiên, ngũ Công chúa vừa mới tân hôn không lâu xấu hổ thu lại đĩa bánh than và rượu nếp than trong tay, nhân tiện trừng mắt nhìn a tỷ một cái.

Phò mã cũng ngượng ngùng ngồi ngay ngắn lại.

Cố Hách Thần và a tỷ kẻ tung người hứng: “Muội muội này của nàng đúng là không hiểu thế nào là cấp bậc lễ nghi, vừa nãy còn ở ngự hoa viên dám trắng trợn cùng Tiêu công tử ôn chuyện.”

Nếu là ta của trước đấy chắc chắn đã buông đũa, cúi đầu, cố gắng không nói thêm một lời nào nữa, duy trì lễ giáo rồi.

Nhưng ta của hiện tại lại trực tiếp hắng giọng: “Cố Thừa tướng nói chuyện phải cẩn thận, thanh danh với nữ nhân mà nói vô cùng quan trọng, Tiêu đại ca là bằng hữu tốt của ca ca ta, trông thấy ta từ nhỏ đến lớn, cũng coi như là một nửa ca ca rồi, lời này của ngài truyền ra ngoài, chỉ sợ ta không làm người nổi nữa.”

“Còn nữa, a tỷ, đây không phải cung yến, đây là gia yến, Hoàng bá phụ, người nói xem.”

Ta ung dung tự nhiên nhìn hoàng bá phụ.

Hoàng bá phụ cười yếu ớt gật đầu, vẻ mặt hài lòng “A Phàm có tiến bộ.”

Hoàng hậu nương nương cũng lên tiếng, bầu không khí lập tức dịu đi, nói vài ba câu:

“Ninh An, gia yến thôi mà, không cần câu nệ như thế, Ninh Lan cùng Hạ Cửu Đình phu thê hòa thuận ân ái, cứ ăn nhiều một chút, Cố Thừa tướng, đây là ngươi không phải, ăn nói phải cẩn thận, còn nữa, sao ngươi có thể một mình ngồi uống rượu, mau gắp cho Ninh An chút đậu trộn mật ong.”

Cố Hách Thần bị ta chọc tức, không mấy hứng thú, thoạt nhìn còn có chút không kiên nhẫn.

Hừ, đúng là hả giận.

Hắn gắp một đũa dưa leo cho a tỷ cho có lệ, rồi lại một mình uống rượu không nói một lời.

Ta đột nhiên nhớ ra, hắn làm gì có người nhà.

Giật mình, ta dường như nghe được tiếng thiếu niên kia ghé đầu vào tường, kiên nhẫn mà hèn mọn hỏi ta: “Nàng nguyện ý làm người nhà ta không?”

Khi đó ta vẫn còn khờ dại, vui vẻ trả lời: “Chờ khi lớn lên ngươi cưới ta, chúng ta sẽ là người một nhà.”

Tiếng đàn sáo kéo suy nghĩ của ta trở về.

Hạ cửu Đình không chút để ý tiếp tục gắp điểm tâm cho ta, trong lòng ta ấm áp, nắm tay chàng.

Thoạt liếc qua, ta thấy a tỷ làm rơi chiếc đũa, đạp phải chén rượu của Cố Hách Thần, hình như còn ghé sát vào hắn tức giận nói gì đó.

Nhưng cũng chẳng quan trọng, bởi vì hí khúc nổi tiếng trong kinh thành “Vân Nương Kí” đã mở màn.

“Lí lang này đúng là mắt mù, nhận sai Vân Nương, lấy nhầm Hà Nương, chỉ biết hối hận cả đời, chỉ còn mong kiếp sau có thể nối tiếp tình cảm thôi.”

Sau khi gánh hát xướng xong khúc hí, sắc mặt a tỷ u ám, Cố Hách Thần nắm chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Mà ta và Hạ Cửu Đình đã ăn uống no say, đang đổ xúc xắc chơi đùa.