Chương 14

Sau khi Hạ Cửu Đình trở về, nháy mắt thế cục triều đình bị lật lại.

Đầu tiên là đại hoàng tử bị phát hiện tham ô thuế muối, Hoàng đế tức giận, tước đi trợ thủ đắc lực của hắn.

Tiếp đến là Cố Hách Thần bị tra ra là nhi tử của một khách hàng của nguyên Bộ binh Thượng thư, nghiệt dư của Cố gia.

Người khách hàng này tham lam thành tính, lợi dụng chức vị của bộ binh, cắt giảm nguyên liệu, tất cả nguyên liệu để rèn vũ khí đều bị đổi thành sắt vụn, dẫn đến cuộc chiến có quy mô lớn nhất của triều đại bị thua trận.

Năm vạn đại quân bị bao vây, tiêu diệt trong ba ngày ba đêm, thành Lăng Châu thành thành vong hồn.

Ba mươi dặm về phía Lăng Châu đều bị nước khác đánh hạ, vận số triều đại tổn thương nặng nề.

Hoàng đế lo người nhà hắn căm thù, nên trước mắt chỉ cách chức Cố Hách Thần, giam trong Cố phủ chờ điều tra thêm rồi mới định đoạt.

Đại hoàng tử sợ rước họa, rời khỏi cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng.

Đến đây, tứ hoàng tử coi như gặt hái thành quả, được sắc phong Thái tử.

Cũng chính vào thời khắc này ta mới giật mình biết được đáp án vấn đề kia.

Vì sao một thám hoa lang nho nhỏ lại được bệ hạ yêu thích đến thế.

Vốn dĩ chàng là thanh đao bên người Hoàng đế.

Mẫu thân tứ hoàng tử là Đoan Quý phi và bệ hạ tình cảm chân thành, nhưng nhi tử này lại bị hạ độc tử nhỏ, thái y nói hắn không sống được quá mười tuổi. Hoàng đế ngoài mặt ghét bỏ tứ hoàng tử ném đến Đại Tướng Quốc tự nhưng thật ra là đang ngầm bảo vệ hắn.

Hạ Cửu Đình nói, khi tứ hoàng tử mười tuổi đã giúp Hoàng đế sửa tấu chương, đủ để thấy Hoàng đế coi trọng đến nhường nào.

Hoàng đế cũng vì củng cố địa vị của tứ hoàng tử, cố ý lộ ra tin tức, giả vờ trọng dụng Cố Hách Thần, khiến đại hoàng tử lấy thúng úp voi, một khi quyền lực càng lớn, sai lầm phạm phải cũng lớn vô cùng, đến lúc đó liền có thể một kích là tan tác.

Hạ Cửu Đình nói, nhiều năm qua, Hoàng đế mới là người khổ sở nhất.

Tình cảm chân thành lại ch bởi cung đấu, vì lo nghĩ đến đại cục nên không thể báo thù ngay, vì vậy Hoàng đế trù tính mười tám năm, chỉ để sau này có thể bồi tội tranh công với Đoan Quý phi.

Ta cảm thán hoàng bá phụ thâm tình, thiên địa chứng giám.

Ba tháng sau, Cố Hách Thần bị ch đầu ngoài phố chợ, năm vạn quân hồn đã có thể yên nghỉ.

Vương phủ thấy Hạ gia phất lên, lập tức dùng kế cầu hòa.

Không thèm để ý, ta chọn một ngày ngày lành tháng tốt để đến từ đường, gọi lão tộc trưởng đến chứng kiến, đích thân gạch tên mình ra khỏi gia phả Vương phủ.

Cũng chính vào ngày này, ta gặp lại a tỷ.

Nàng ta vô cùng tiều tụy, hai mắt vô hồn.

Nghe nói sau khi Cố Hách Thần ch, a tỷ thành quả phụ, phụ vương mẫu phi tốn không ít mối quan hệ mới có thể lấy được hộ tịch của a tỷ từ tay quan phủ quay về vương phủ.

Sau đó, phụ vương vì nàng mà ăn nói khép nép, tìm không ít binh sĩ, điều buồn cười chính là, những binh sĩ này đều tránh nàng còn không kịp.

Thời gian trôi qua, ở kinh thành càng ngày càng có nhiều lời đồn chói tai.

Có người nói nàng ta không có lương tâm, tai họa ập đến thì trốn đi một mình.

Có người lại nói nàng ta da mặt dày, đã là quả phụ rồi còn muốn mang tai họa đến cho nhà bọn họ.

Càng có người đồn ác độc hơn chính là, nàng ta là sao chổi, khắc ch phu quân mình.

A tỷ nhìn ta một thân hoa lệ, sắc mặt hồng nhuận, lập tức ánh mắt trở nên ghen tỵ.

“A Phàm nên cảm tạ a tỷ, tìm cho ngươi vị hôn phu tốt như vậy.”

Thật không biết xấu hổ.

“A tỷ nói đúng, A Phàm tạ ơn a tỷ.”

Nàng ta thấy bộ dạng không ăn mắm ăn muối của ta, cảm xúc càng thêm kích động.

Ngay khi Hạ Cửu Đình bước đến ôm lấy thắt lưng ta bảo vệ, cả người nàng ta giống như sợ ma, run rẩy thì thào:

“Quả nhiên ông trời vẫn thiên vị ngươi, tại sao ta cố gắng lâu như vậy, cuối cùng người hạnh phúc mỹ mãn vẫn là ngươi, ông trời bất công, ông trời bất công!”

Nàng ta đứng ở từ đường kêu to, hoàn toàn không để ý đến lão tộc trưởng đang ở đây.

Mẫu phi ôm lấy nàng ta: “Ninh An đừng khóc, mẫu phi sẽ tìm một vị hôn phu tốt cho con, đừng khóc, con chính là tiểu phúc tinh của vương phủ chúng ta, vận đen qua đi may mắn lại tới thôi.”

Phụ vương cũng đau lòng lau nước mắt cho nàng ta.

Cũng may, tâm ta đã chết từ lâu rồi.

Huống chi, ta cũng có sự thiên vị của người ta thương.

A tỷ lại nói tiếp, nhưng sự thật nói ra càng ngày càng không đúng.

“Rõ ràng ta đã hoán đổi sinh nhật của ta và ngươi, tại sao ta lại là tai tinh giáng xuống, gây ra tai họa vô tận chứ!”

* phúc tinh: ngôi sao phúc lành may mắn

tai tinh: ngôi sao tai ương, xui xẻo

“A Phàm, buồn cười là, a tỷ đã cố gắng mười tám năm, cuối cùng vẫn không thể thay thế được phúc phận vô song, vượng gia vượng phu của ngươi.”

*vượng: thịnh vượng, gia: nhà, phu: chồng

Nàng ta nói xong câu này, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

Phụ vương cùng mẫu phi ngây ra như phỗng.

Ta nhướng mày, loáng thoáng đoán ra được điều gì đó thú vị.

Sau khi định thần lại, mẫu phi hét lên chói tai: “Ngươi nói là, người Tuệ Lễ đại sư tính ra là phúc tinh không phải ngươi?”

Bà buông a tỷ ra, hết sức tức giận.

Phụ vương ngược lại lại ổn định hơn rất nhiều, nhíu mày hỏi: “Ngươi đổi sinh thần của ngươi và A Phàm?”

Ta nhớ lại một chút năm bảy tuổi ấy, sau khi dựa vào lễ pháp của Tuệ Lễ đại sư, a tỷ bệnh nặng khỏi hẳn, từ đó về sau đối với đạo pháp đó mẫu phi không chút nghi ngờ.

Bà làm cho ta và a tỷ một tấm thẻ ghi sinh thần thật đẹp, đưa đến Đại Tướng Quốc tự xem một cái.

Ta không biết kết quả sau đó như thế nào, chỉ biết từ đó ta không còn được bọn họ yêu thương nữa.

Hóa ra… đúng là như vậy.

Đại Tướng Quốc tự tính ra một phúc một tai, a tỷ trộm đổi tờ giấy ghi chú, một lần mở ra, ta bị thiên vị mười năm.

Buồn cười, thật buồn cười.

Tinh thần a tỷ ngày càng điên loạn, càng ngày càng kích động hỏi tại sao phúc tinh không phải là nàng ta.

Ta không trả lời nàng ta, vì ta không tin.

Con người sinh ra vốn đơn thuần, họa hay phúc không quan trọng, tất cả đều dựa vào tâm tính của chính mình.

Phụ vương ngu ngốc, mẫu phi ngoan độc, a tỷ độc ác.

Người một nhà bọn họ, tốt nhất là sống với nhau đời đời kiếp kiếp đừng gặp lại ta nữa.

Mượn thánh chỉ của Hoàng đế, ta và vương phủ phân rõ ranh giới, khoảnh khắc in dấu tay đỏ xuống, tất cả nỗi đau tuổi thơ của ta đều bị cuốn trôi.

Mẫu phi cầu xin ta đừng nhẫn tâm như vậy, ta cậy từng ngón tay đang cố bám chặt lấy tay ta của bà ta ra, gằn từng chữ: “Quang vinh Vương phi, trân trọng đi.”

Phụ vương, mẫu phi và Cố Hách Thần đều giống nhau.

Bọn họ vì quyền thế mà lấy a tỷ, vì một cái phúc khí mà sủng ái tỷ ấy.

Cẩn thận nghĩ lại, cuối cùng a tỷ mới là người không được yêu thương.

Thói đời đúng là kỳ quái, nữ tử sống được trên thế gian này thật gian khổ.

Phần lớn chúng ta đều bị lợi dụng.

Bị lợi dụng để thăng chức, bị lợi dụng để quản gia, bị lợi dụng để sinh nở, bị lợi dụng để cầu hòa…

Rất ít rất ít người quan tâm chúng ta với tư cách con người, đếm lại thì, người quan tâm ta vì con người của ta chỉ có một người là hoàng bá phụ, một người là Hạ Cửu Đình.

Trừ bọn họ ra, thế gian còn có mấy người?

Đại đa số nam nhân đều không đáng tin cậy.

Sau khi thế cục triều đình ổn định, ta thành lập một thư viện cho nữ tử, bất luận tuổi tác, không hỏi gia thế.

Ta không chỉ dựa vào chính sức mình thoát khỏi khổ đau, quãng đời còn lại sau này, ta hy vọng có thể giúp đỡ càng nhiều thêm các nữ tử, giúp các nàng tự lập, mạnh mẽ, tự do.

Hoàn.