Thôn Thất Lí hẻo lánh, trước mắt còn chưa có lương thương nào đến đây thu mua lúa mạch, cho nên Chu lão đầu cũng không biết giá thu mua lúa mạch ở nông thôn bây giờ là bao nhiêu.
Nhưng ông biết giá ở cửa hàng lương thực là bao nhiêu, bởi vì tối qua con gái ông mới nhắc đến với ông.
Cho nên ông thấy cái giá ít hơn mười văn tiền một đấu so với cửa hàng lương thực thật sự là quá rẻ rồi, đây chính là giá hữu nghị.
Vốn còn định hỏi sao Bạch lão gia còn phải vận chuyển lúa mạch từ Lũng Châu về mà không lấy lúa mạch nhà mình luôn... Nhưng chợt nhận ra, hóa ra mình quên.
Ở trong nhận thức của Chu lão đầu, trạch viện nhà họ Bạch và nhà họ Bạch tuy rằng xây nhà ở hai nơi riêng biệt, nhưng thật ra vẫn là một nhà.
Mà bên Lưu lão phu nhân không có nam đinh thành niên, tất nhiên là phải dựa vào Bạch lão gia, cho nên lời nói của Bạch Thiện Bảo ở nhà cậu là đại biểu cho Bạch lão gia rồi.
Chu lão đầu không khỏi cảm khái trong lòng, cảm thấy Bạch lão gia đúng là người tốt, lúc trước bọn họ còn kiếm một khoản tiền lớn ở chỗ ông kìa.
Nghĩ như vậy, Chu lão đầu lập tức nói: "Tiểu công tử à, cậu về nhà nói cho Bạch lão gia, chờ khi nào thu hoạch cây trồng vụ hè, nếu hắn còn muốn mua lúa mạch nhà ta để làm hạt giống thì ta có thể tính rẻ hơn cho hắn."
"Không được!" Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo trăm miệng một lời.
Hai người đồng thanh nói: "Cha (lão bá), sao người có thể phá giá chứ?"
"Hả?" Chu lão đầu trố mắt, con gái ông phản đối thì không nói, sao mà tiểu công tử nhà họ Bạch cũng phản đối vậy, không phải cậu cùng hội cùng thuyền với Bạch lão gia sao?
Tiền thị bất đắc dĩ nhìn ông, tận đến bây giờ mà ông còn chưa hiểu ra hả? Bạch Thiện và nhà Bạch lão gia là hai nhà!
Mãn Bảo nói: "Cha, người đang phá giá đấy, như vậy thì nông trang của chúng con phải làm sao đây? Chúng ta chính là người một nhà, người không thể làm như vậy."
Bạch Thiện Bảo vô cùng tán thành gật đầu.
Chu lão đầu ngây ngốc nhìn Bạch Thiện Bảo, ông và Mãn Bảo là người một nhà, nhưng tiểu công tử và Bạch lão gia không phải là người một nhà sao?
Không phải ông đang thông qua tiểu công tử bán cho Bạch lão gia một cái giá tốt hả?
Sao mà tiểu công tử nhà họ Bạch lại phản đối?
Mãi cho đến khi tiễn người ra cửa, Chu lão đầu vẫn thấy hơi mờ mịt.
Bạch Thiện Bảo còn lén nói thầm với Mãn Bảo, "Chúng ta chính là một hội, nhà ngươi không được phá giá đâu đấy."
"Yên tâm đi," Mãn Bảo nói: "Ta nhất định sẽ để ý cha ta, ta không ở nhà, còn có mẹ ta."
Bạch Thiện Bảo vẫn rất yên tâm với Mãn Bảo, nghe vậy thì khoát tay tạm biệt bé,
"Vậy được rồi, ta về nhà trước đây, ngày mai còn phải đi học nữa, ta phải về chuẩn bị bài trước."
Mãn Bảo cũng khẩn trương, nghĩ lát nữa bé cũng sẽ về phòng đọc sách.
Chờ đến khi chủ tớ hai người đi xa rồi, Chu lão đầu mới nhớ ra ông còn một vấn đề quan trọng chưa hỏi, "Mãn Bảo, con có nói với tiểu công tử là mua bao nhiêu bao lúa mạch chưa?"
Chu lão đầu nói mãi: "Thật ra chỉ một tháng nữa là thu hoạch lúa mạch được rồi, nhưng nếu Bạch lão gia lại mua hạt giống lúa mạch của chúng ta.. Thật ra cũng không có gì, trông có vẻ tháng này cũng không có lũ lụt đâu, lúa đã bắt đầu trổ bông, có bị hạn một chút cũng không ảnh hưởng gì lớn, dù sao hôm kia cũng vừa mới mưa xong.."
"Nên đến lúc đó trực tiếp mua một ít lương thực của người trong thôn cũng được," Chu lão đầu tự đếm ngón tay tính ngày thu hoạch lương thực vụ chiêm, cái khác ông không thạo, nhưng tính lương thực trong nhà thì ông nhanh hơn Mãn Bảo nhiều, vì vậy nói: "Trộn thêm chút cám vào thì hẳn chỉ cần hai bao tải là đủ.."
Mãn Bảo nghe đến đây thì lập tức la lên: "Con không muốn ăn màn thầu trộn cám đâu!"
Mấy đứa Đại Đầu cũng lập tức xúm lại, nhao nhao nói: "Ông nội, ông nội, con cũng không muốn ăn."
Hô hào ồn ào như thể có cả trăm con gà kêu cục tác bên tai ông, Chu lão đầu hậm hực khoát tay, "Được rồi, được rồi, không ăn thì không ăn, vậy thì mua ba bao tải."
Bọn trẻ nghe thế thì vui sướиɠ, mấy người lớn nghe vậy cũng vui mừng, trong nhà mới kiếm được nhiều tiền như vậy, sao có thể trộn cám để ăn chứ?
Chu lão đầu quay đầu tìm Tiền thị, hỏi: "Không biết mấy người đại ca có muốn mua lúa mạch không, dù sao bột mì nhà mình cũng đủ để ăn mấy ngày nữa, hay là chờ ngày mai mấy người đại tẩu tới thì hỏi một tiếng?"
Tiền thị gật đầu: "Được."
Chu lão đầu cúi đầu cười toe toét với Mãn Bảo, thanh âm hiền hòa nói: "Mãn Bảo à, con xem có thể nói với tiểu công tử thêm một tiếng, để lại lúa mạch cho chúng ta thêm hai ngày, tạm thời đừng bán vội, có lẽ đến lúc đó nhà chúng ta sẽ mua thêm mấy bao nữa."
Mãn Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề, dù sao Bạch Thiện Bảo cũng không thể bán được số lúa mạch đó ở thôn Thất Lí.
Mà nếu bán cho lương thương huyện La Giang thì cậu sẽ lỗ vốn.
Chu lão đầu vui mừng, đưa tay xoa đầu Mãn Bảo thở dài: "Mãn Bảo nhà chúng ta ngày càng giỏi giang."
Mãn Bảo và người nhà họ Chu vô cùng tán thành gật đầu, bé cũng cảm thấy bé ngày càng giỏi, mà sau này bé sẽ càng giỏi hơn.
Bởi vì Trang tiên sinh đã lộ ra tiếng gió, rằng sau này chuyện học hành của bọn họ chỉ sợ sẽ kịch liệt như gió to mùa thu, rét lạnh mùa đông.
Haizzz --
Vào nhà, Chu lão đầu liền bảo người đóng cửa lớn lại.
Chu tam lang và Chu tứ lang không hiểu tại sao phải đóng cửa lớn lại, bây giờ mặt trời mới vừa xuống núi thôi, trời còn sáng rõ mà, ban ngày ban mặt đóng cửa cái gì?
Đóng cửa xong, chủ gia đình – Chu lão đầu liền đặt mông chiếm cứ vị trị ngạch cửa nhà chính, chỉ cần là lúc có hội nghị gia đình thì trên cơ bản vị trí này đều do ông đều độc chiếm.
Tiền thị không thích ngồi ngạch cửa, bà vẫn thích ngồi trên ghế hơn, Mãn Bảo kéo cái ghế nhỏ lại ngồi cùng mẹ bé.
Tuy rằng đã đồng ý, nhưng đến khi bắt đầu thì Chu lão đầu vẫn thấy hơi đau lòng.
Nhưng thấy vợ già và con gái đều đưa mắt sáng quắc nhìn ông, mà đám con cháu phía dưới cũng đang khó hiểu nhìn mình, Chu lão đầu bèn gõ tẩu thuốc xuống, tự cho là rất khí thế nói: "Lão đại, mang bạc mới kiếm được ra đây."
"Dạ." Chu đại lang khó hiểu vào phòng cha mẹ, phát hiện sọt bạc hắn cõng về vẫn để nguyên dưới đất, bạc bên trong chưa có ai động vào.
Chu đại lang mơ hồ cảm thấy không bình thường, nhưng vẫn bê sọt ra ngoài. Chu lão đầu bảo hắn lấy bạc bọc trong vải ra. Chu đại lang nghe lời để bạc ra trước mặt cha.
Chu lão đầu mở bọc vải ra, bên trong là số bạc nhiều gấp đôi lúc trước, nhưng kích cỡ mỗi thỏi lại nhỏ hơn một nửa.
Chu lão đầu đã đổi hết mười hai thỏi bạc mười lượng thành thỏi năm lượng.
Ông cảm thấy nhà bọn họ sẽ rất khó có lúc phải dùng đến thỏi mười lượng.
Cho dù đã nhìn qua vài lần, nhưng giờ xem lại, người nhà họ Chu vẫn không khỏi sáng mắt, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ: Nhà chúng ta có tiền thật đó.
Mà điều Chu lão đầu nghĩ là, rất nhanh thôi là ta sẽ không còn nhiều tiền như vậy nữa, quả nhiên, tiền không ở lâu với ông được.
Không đúng, là không ở lâu trên tay vợ ông được!
Chu lão đầu trầm ngâm nói: "Ta và mẹ con đã bàn bạc, chúng ta cầm nhiều tiền như vậy cũng chẳng để làm gì, mà các con đều đã thành gia lập nghiệp.."