"Nàng không hiểu rồi, nàng có biết hôm nay các lương thương thu mua lúa mạch ở nông thôn là bao nhiêu tiền một đấu không?"
"Bao nhiêu?"
"28 văn!" Bạch lão gia hừ một tiếng: "Hôm kia vẫn là 30 văn đấy, hôm nay đã giảm xuống 28 văn rồi, cho nên giờ mà bán thì chỉ có lỗ vốn, mà bọn họ còn đổi về không ít, như vậy sẽ càng mất công.
"
Bạch lão gia gối đầu lên tay, rung chân cười nói: "Nàng cũng không nghĩ xem năm nay bọn họ mới mấy tuổi, không nói thằng nhóc ngốc nhà ta, Thiện Bảo đưa ra quyết định mới mấy tuổi? Càng đừng nói tiểu cô nương Mãn Bảo kia còn nhỏ hơn Thiện Bảo một tuổi.
"
Cho nên tuy lần này Bạch lão gia phải nhảy xuống hố, nhưng vẫn rất vui mừng.
"Càng diệu hơn là, lần này bọn họ là tay không bắt sói," Sau khi ba đứa trẻ đi khỏi, Bạch lão gia mới từ chỗ quản sự nhà mình biết được hóa ra hôm nay sau khi hắn rời đi không lâu thì đã có mấy xe lương thực vận chuyển vào thôn, nghe quản gia nói, lương thực cũng không tiến vào nhà mà trực tiếp đổi hạt giống lúa mạch với mọi người ngay trong thôn.
Quản gia cũng đi theo xem thử, thế mới biết số lương thực này là chuyển từ Lũng Châu tới.
Bạch lão gia không ngốc, chỉ hơi suy nghĩ một chút là biết lương thực này từ đâu ra.
Hắn đã bảo mà, cho dù ba đứa trẻ có không ít tiền, nhưng bây giờ mọi người đều thiếu lương thực, người trong thôn sao có thể bán hết lúa mạch cho bọn họ?
Lúc trước hắn còn nghi ngờ có phải ba đứa trẻ vì mua đứt số mạch giống này nên đã ra giá cao không, còn thầm chê cười một lúc, bọn họ trai cò đánh nhau, làm người trong thôn hưởng lợi.
Kết quả ba đứa trẻ làm ván này còn đẹp hơn hắn dự đoán nhiều, còn nghĩ ra cách lấy lương thực đổi lương thực.
Một cân đổi một cân hai lạng, thôn dân thôn Thất Lí được lợi, trong lòng cảm kích, mà bọn họ cũng không tốn nhiều phí tổn.
Qua tay xong là có thể bán cho hắn rồi kiếm được một khoản lớn, đừng nói lúc hắn tám chín tuổi, cho dù là bây giờ cũng không thể làm tốt hơn thế.
Biện pháp này vốn đã rất xuất sắc, càng xuất sắc hơn là, ngay đến lương thực bọn họ dùng để trao đổi cũng chẳng phải mất tiền để mua, mà trực tiếp nợ của Lũng Châu bên kia.
Bạch lão gia để tay lên bụng, thở một hơi dài: "Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
"
Bạch phu nhân do dự nói: "Không thể tính vậy được, con trai ta đâu có thông minh như vậy, trước kia chàng luôn nói em họ thông minh, ta còn không tin lắm, nhưng hôm nay nghe chàng nói vậy thì ta tin rồi.
"
Em họ này đương nhiên là Bạch Khải - cha ruột của Bạch Thiện Bảo.
Bạch lão gia không cẩn thận nghe hiểu ẩn ý của Bạch phu nhân:.
Hắn cảm thấy mình vẫn nên đi ngủ thôi, sáng sớm ngày mai còn phải sang bên cạnh xem mạch giống bọn họ đổi về nữa.
Trong lúc này, Chu đại lang và Chu nhị lang đang giơ cao cây đuốc, chân thấp chân cao đi tới thôn nhà họ Tiền, đuốc của hai người đều đã cháy gần hết, chỉ còn một đốm lửa nhỏ xíu.
Cũng chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi một bước.
Hai người lần mò trong bóng tối đến nhà bác cả Tiền, khẽ khàng gõ cửa chính.
Người nhà họ Tiền đã đi ngủ từ lâu, bác cả Tiền còn ngủ rất sâu, cho nên cửa bị gõ vài lần cũng không nghe thấy tiếng.
Vẫn là bác gái cả Tiền thính ngủ nghe thấy rồi đẩy bác cả Tiền.
Bác cả Tiền mơ mơ màng màng quay ra ngoài đáp lại một tiếng, đánh thức con trai cả ở phòng sát vách, bảo hắn ra mở cửa, còn mình thì mắt nhắm mắt mở đứng dậy mặc quần áo.
Tiền đại lang làu bàu đi ra mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài thì hoảng sợ, "Em họ? Sao các chú tới đây?"
Chu đại lang thấp giọng nói: "Chúng ta vào rồi nói.
"
Tiền đại lang vội vàng mở cửa cho hai người vào nhà, còn mình thì vội vàng chạy đi tìm cha hắn, "Cha, là em họ tới.
"
Bác cả Tiền nhập nhèm mặc quần áo, nhưng hai mắt vẫn nhắm, hỏi: "Em họ nào cơ?"
"Ai da, còn có em họ nào chứ, em họ nhà cô cả ấy ạ, em họ cả và em họ hai cùng đến đây.
"
Bác cả Tiền giật mình, suýt chút nữa lăn từ trên giường xuống, "Có phải cô cả của con?"
Bác cả Tiền run tay, nói: "Không đúng mà, không phải lần trước có đứa tới nói, sức khỏe cô cả con rất tốt sao? Sao tự dưng lại không được?"
Bác gái Tiền cũng hoảng sợ, vội vàng bước xuống giường, "Đến đưa vải trắng?"
Tiền đại lang: ".
.
Không, cha à, con thấy em cả và em hai đều rất bình thường, trông không giống như xảy ra chuyện gì.
.
"
Mặt bác cả Tiền vẫn rất ngưng trọng, đêm khuya tối lửa tắt đèn, ai lại đến nhà gõ cửa, trừ khi là người cùng thôn sang chơi, nếu không bình thường đều là vì việc tang lễ.
Bác cả Tiền khoác áo đi ra ngoài, Tiền nhị lang cũng dậy rồi, còn thắp đèn dầu, hắn xách hai cái ghế ra cho bọn họ ngồi, ngáp hỏi: "Có chuyện gì à?"
Lúc này bác cả Tiền cũng đi ra, Chu đại lang và Chu nhị lang lập tức đứng dậy, một người gọi "Cha", một người gọi "Bác".
Bác cả Tiền khoát tay, hỏi: "Xảy ra chuyện gì hả?"
Chu đại lang nhìn trái ngó phải, thấy bọn trẻ vẫn chưa dậy, ở đây đều là người lớn, hắn thở phào nhẹ nhõm, hạ thấp giọng kể về chuyện hạt giống lúa mạch.
Nghe Chu đại lang nói, bọn họ bán một đấu lúa mạch 150 văn, không nói huynh đệ nhà họ Tiền, ngay đến bác cả Tiền cũng sáng hết cả mắt.
Bác cả Tiền khẽ nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Cha con nói có thể làm vậy hả?"
"Được ạ, cha con bảo con dặn cha chọn ra những hạt lúa mạch tốt nhất, chỉ cần hạt giống không có vấn đề gì là được.
Chỗ của bác hai cậu ba thì để cha đi nói.
" Chu đại lang nói: "Ý của cha con là, không nên mang quá nhiều, mỗi người một gánh, chuyển đến trước khi hừng đông rồi bỏ vào nhà con, chúng ta sẽ không nói cho ai biết.
"
Bác cả Tiền gật đầu, ánh mắt đảo qua hai người con trai, sau đó nhíu mày, "Lão tam đâu? Ngủ gì mà ngủ như lợn chết vậy?"
Tiền đại lang lập tức nói: "Để con đi gọi hắn.
"
"Tạm thời đừng gọi," Bác cả Tiền nói: "Trong nhà chỉ có hai gánh sọt tre, con đi tìm thêm mấy cái bao tới, sau đó lại lót thêm một cái bao ở ngoài, chúng ta cứ trực tiếp vác bao đi.
"
Bác cả Tiền bảo đảm với Chu đại lang: "Bảo cha con cứ yên tâm, hạt giống này nhà con đúng là rất tốt, lần mới đây nhà ta thu hoạch tốt nhất trong thôn, lúc trước nhà ta không chỉ lưu lại đủ hạt giống, còn tách riêng đợt lúa mạch đầu tiên ra, lúc ấy trong thôn đã có người đến muốn đổi mạch giống với ta rồi.
"
Chẳng qua bây giờ bác cả Tiền không định đổi mạch giống vô cùng tốt kia nữa, trực tiếp gánh đến nhà họ Chu để bán.
Chu đại lang gật đầu.
Bác cả Tiền vui mừng, ông nhìn ánh trăng bên ngoài: "Chỗ bác hai con không cần lo lắng, hắn luôn cẩn thận, chắc chắn cũng biết nguyên tắc của việc này, còn cậu ba con.
.
"
Bác cả Tiền dừng lại một chút rồi nói: "Cũng may mợ ba con cũng là người biết suy nghĩ, mà hai em họ con cũng chăm chỉ, hẳn là không có vấn đề gì, cùng lắm thì ta đi tìm hắn trước, bảo hắn chia ngay trước mặt ta.
"
Chu nhị lang liên tục gật đầu, cách này hay, chứ nếu nói cho cậu ba trước, ông ấy có ngủ được hay không là chuyện nhỏ, chẳng may ông ấy bô bô ra ngoài mới là chết.
Chu đại lang cũng rất lo lắng tính tình kia của cậu ba: "Vậy sau này.
.
"
"Hắn được tiền, còn dám nói ra ngoài sao?" Bác cả Tiền nói: "Đừng lo, có ta để ý rồi, nếu hắn dám nói ra ngoài, ta đánh chết hắn.
".