Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 418: 418: Cùng Hưởng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu lão đầu châm thuốc, hút mấy hơi rồi gọi Chu đại lang tới, "Con và lão nhị đi suốt đêm đến nhà các bác con, ừm, trước đừng để cho bác hai cậu ba con biết, con cứ đi tìm bác cả, hỏi thử xem năm nay ông ấy thu hoạch thế nào, thật ra hai ngày trước chúng ta cũng nên đến thăm một chuyến rồi."

Chu lão đầu nhắc mãi câu này rồi mới nói: "Hỏi rõ ràng vào, nếu hạt giống ở bên đó cũng tốt, thì con nói thầm việc này với ông ấy, sáng sớm ngày mai chọn lúa mạch tốt nhất mang tới đây, đừng mang nhiều, mỗi người một gánh là được."

"Vậy bác hai và cậu ba thì sao ạ.."

"Để bác cả con quyết, ông ấy biết nên làm gì." Chu lão đầu nói: "Các con phải về thôn trước khi trời chưa sáng, cố gắng đừng làm cho người trong thôn thấy, mà thấy cũng không sao, cứ nói là mẹ con hết bệnh rồi, mấy bác của con tới nhà thăm.."

Chu đại lang gật đầu.

Chu lão đầu nói: "Nhớ kỹ, lúa mạch mang đến đây nhất định phải là loại chất lượng, phải nói rõ với bác cả con, đây là để Bạch lão gia ở thôn chúng ta dùng làm hạt giống, nếu không chất lượng thì chính là làm hỏng thanh danh của nhà họ Chu chúng ta.

Lão nhị, con cũng phải để ý kỹ."

Chu đại lang và Chu nhị lang cùng gật đầu.

Chu lão đầu hút một hơi thuốc, sau đó nói: "Bác cả bác hai con ta không lo, nhưng cậu ba của các con.."

Chu lão đầu bỗng cảm thấy đau eo.

Tiền thị thu lại tay từ trên eo của ông, Chu lão đầu cũng không dám nói xấu cậu em vợ tiếp, ho nhẹ một tiếng rồi khoát tay nói: "Được rồi, đi đi."

Tiểu Tiền thị lập tức vào phòng bếp chuẩn bị đuốc cho hai anh em, đây chính là chuyện có liên quan trực tiếp đến nhà mẹ đẻ của nàng, nàng châm cây đuốc vừa nhanh vừa chắc.

Phùng thị cũng vào giúp đỡ, thầm thấy hâʍ ɦộ vô cùng, nhà mẹ đẻ của nàng khá xa, bình thường chỉ có lúc ăn Tết và lễ trùng dương mới có thể về nhà thăm một lần.

Nàng cẩn thận nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng hỏi tiểu Tiền thị, "Đại tẩu, tẩu nói xem nếu cha mẹ muội tới đổi lương thực.."

Tiểu Tiền thị liền hạ thấp giọng cười nói: "Yên tâm đi, mẹ đã chuẩn bị xong từ trước rồi, trong phòng ta và đại ca muội có ba bao lúa mạch, đều là bao vẽ vòng tròn."

Ánh mắt Phùng thị sáng lên, động tác cũng nhanh hơn, nàng hạ thấp giọng nói: "Vậy mấy ngày này muội sẽ về nhà mẹ đẻ một chuyến."

Hà thị và Phương thị ôm con nên không tiện đi vào giúp đỡ, nhưng nghe thế thì cũng động lòng.

Năm ngoái lúc đổi hạt giống lúa mạch, các nàng đều không ngờ hạt giống này sẽ tốt như vậy, nên tuy rằng bọn họ có nói cho nhà mình một tiếng, nhưng thật ra nhà họ cũng không đến đây đổi.

Hà thị là vì nhà cách hơi xa, còn nhà họ Phương bên này là do mới kết thân, hai nhà còn chưa thân thiết đến vậy.

Hơn nữa, nhà họ Phương, nhà họ Hà, nhà họ Phương đều cảm thấy đây là nhà họ Chu đang khách sáo, chứ ai lại rảnh rỗi cố ý vác một bao lúa mạch đến đổi hạt giống chứ.

Nếu muốn trao đổi hạt giống, thì lúc thăm người thân mang đến một hai cân là được, trồng trong một góc ruộng để thử nghiệm là tốt nhất.

Con dâu hai ba bốn của nhà họ Chu vô cùng hối hận, lúc ấy không hề để bụng, ai ngờ chỉ thế mà đã chậm một bước dài.

Lúc này trong thôn đã có khá nhiều nhà sáng đèn, mọi người bắt đầu tắm rửa để đi ngủ.

Chu đại lang và Chu nhị lang nhận lấy cây đuốc rồi ra khỏi nhà, đi về phía thôn Tiền gia.

Từ thôn Thất Lí đến thôn Tiền gia xa hơn đến thôn Đại Lê nhiều, hơn nữa còn đi đường buổi tối, vậy phải đi ít nhất một canh giờ mới tới nơi.

Chu lão đầu chờ hai con trai rời đi xong mới nhìn về phía Mãn Bảo, hỏi: "Mãn Bảo, như vậy cũng được đúng không?"

Mãn Bảo: "..

Cha, người bảo đại ca nhị ca đi cả rồi mới hỏi con, người không thấy muộn rồi sao?"

Chu lão đầu có chút xấu hổ, khẽ ấn đầu bé xuống, nói: "Ta đây không phải chỉ đang hỏi con lần nữa cho chắc thôi hay sao?"

Mãn Bảo nói: "Yên tâm đi cha, chỉ cần hạt giống không có vấn đề gì là được."

Chu lão đầu vẫn có chút lo lắng, "Liệu nhiều hạt giống như vậy Bạch lão gia có thể dùng hết không? Đừng để đến cuối hắn thấy nhiều quá lại không mua nữa."

"Sẽ không đâu ạ, chú ấy cũng không mua để cho mỗi mình dùng, mà còn muốn bán ra ngoài nữa, cho nên cha cứ yên tâm đi, chỉ cần hạt giống tốt, có bao nhiêu thì chú ấy sẽ mua bấy nhiêu." Mãn Bảo nói: "Chỉ cần là mạch giống mới là được, nếu không phải sẽ làm hỏng thanh danh nhà ta."

Chu lão đầu cũng không lo bác cả sẽ giở trò bịp bợm, khụ khụ, nghiêm túc mà nói, cho dù ông có giở trò bịp bợm thì bác cả cũng không bao giờ giở trò bịp bợm.

Đương nhiên, Chu lão đầu tỏ vẻ đây không phải là một phép so sánh hợp lý.

Chu lão đầu nhận được câu trả lời chắc chắn của con gái thì yên tâm, bắt đầu có tâm tình nói chuyện phiếm, "Bạch lão gia còn muốn bán ra bên ngoài nữa hả, như này đã là giá trên trời rồi, liệu hắn bán ra ngoài thì kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Con đoán là 180 văn," Mãn Bảo nói: "Đây là giá mà con và Thiện Bảo định ra lúc đầu."

Chu lão đầu liền dựng ngón tay cái với bé, phớ lớ cười nói: "Các con đúng là chưa làm chủ nhà không biết củi gạo quý, cái giá gì cũng dám nói ha."

Chu lão đầu cười nói, "180 văn, ai mua chứ?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

2.

Trùng Sinh Để Gặp Người

3.

Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào

4.

Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh

=====================================

Mà lúc này, Bạch phu nhân cũng đang hỏi Bạch lão gia vấn đề này.

Đến tận bây giờ nàng mới từ trong miệng con trai biết được trượng phu đã bàn xong cuộc buôn bán này với ba đứa trẻ, trực giác đầu tiên của nàng là, đây là lão gia lấy tiền để chơi với ba đứa trẻ.

Bởi vì ở trong mắt nàng, 150 văn một đấu lúa mạch cũng là cái giá trên trời.

Kết quả Bạch lão gia lại nói, thật ra cái giá này đã là rẻ.

Bạch lão gia cười nói: "Giờ đúng là thời điểm Ích Châu có trăm chuyện đang chờ hoàn thành, đặc biệt là hai năm này, cho nên hạt giống lúa mạch này ở trên tay ta không thiếu nơi để bán."

"Vậy có thể bán được bao nhiêu tiền? Thật sự được như bọn trẻ nói, 180 văn một đấu?"

Bạch lão gia bèn cười nói: "Lá gan của ba đứa trẻ vẫn còn hơi nhỏ, thật ra cái giá này vẫn còn thấp."

Bạch phu nhân không khỏi hoảng sợ kêu lên, "Cái giá này vẫn còn thấp?"

Bạch lão gia gật đầu, gối đầu lên gối, thích thú nói: "Ta đang tính lấy giá 200 văn một đấu bán cho Ngô Phóng, còn Ngô Phóng mua xong rồi bán ra ngoài bao nhiêu tiền, đó là chuyện của hắn."

Bạch phu nhân:.

Được rồi, bây giờ nàng tin, đúng là lá gan của ba đứa trẻ vẫn còn hơi nhỏ.

Bạch phu nhân không nhịn được hỏi: "Không phải chàng nói số mạch giống này vẫn chưa từng trồng ở nơi khác, không biết có thể thích ứng với khí hậu nơi khác không sao? Cứ bán đi như vậy.."

"Không phải mạch giống đều từ các địa phương vận chuyển đến sao? Nó có thể thích hợp với khí hậu địa phương không, đây hẳn là chuyện mà người mua cần phải suy xét, chúng ta chỉ cần đảm bảo hạt giống của chúng ta là mạch giống mới, đảm bảo chúng nó rất được mùa ở thôn Thất Lí là được." Bạch lão gia nói: "Còn vấn đề khác, nếu có thì tự họ phải gánh vác."

"Trên đời này, làm chuyện gì cũng cần phải có sự mạo hiểm nhất định, chỉ xem mức độ lớn hay nhỏ thôi." Bạch lão gia cười nói: "Nàng cho rằng ba đứa trẻ nợ lúa mạch của thím về đổi mạch giống không phải là mạo hiểm sao?"

Hắn cười nói: "Mạo hiểm của bọn họ ở trong mắt người lớn chúng ta có thể không là gì, nhưng đối với tuổi của bọn họ đã là rất lớn.

Cũng may bọn họ may mắn, đúng là mạch giống này tốt thật, nếu không hạt giống lúa mạch này sẽ nện vào tay bọn họ."

Bạch phu nhân bèn cười nói: "Lương thực còn có thể nện ở trong tay? Lại bán đi là được mà.".
« Chương TrướcChương Tiếp »