Ngày đầu tiên Mãn Bảo đi học đã bị gọi phụ huynh.
Ngay cả Tiền thị sức khỏe không tốt cũng hoảng hốt sốt ruột ra khỏi phòng, được tiểu Tiền thị dìu đến trường học.
Người nhà họ Bạch cũng đến rất nhanh.
Năm nay Bạch lão gia bị gọi đến không ít lần, biết con trai nhà mình hay gây chuyện ở trường học, càng biết nếu đánh nhau thì chắc chắn nó là người đánh, cho nên cũng không vội.
Nhưng vừa nghe thấy Bạch Thiện Bảo cũng tham gia đánh nhau, hắn liền không ngồi được nữa, Bạch Thiện Bảo không giống con của hắn, đó chính là cục cưng bảo bối đó.
Bạch lão gia không dám chậm trễ, vội vàng đi thông báo cho thím và em dâu, vì thế người nhà họ Bạch mênh mông cuồn cuộn đi đến.
Người hai nhà gặp nhau ở trường học.
Một bên là lăng la tơ lụa, bên còn lại là áo vải mụn vá, lại mặt đầy lo lắng như nhau.
Nếu là so số người, thế lực hai bên ngang nhau.
Nhưng hiện tại hai bên đều không có ý định đánh giá đối phương, Tiền thị và một lão thái thái tuổi xấp xỉ cùng nhanh chóng bước về chỗ Trang tiên sinh.
Tiểu Thiền thị đỡ Tiền thị oan gia ngõ hẹp chạm mặt đối phương ở cửa, tuy rằng Tiền thị lo lắng, nhưng vẫn kéo con dâu dừng lại một chút, để đối phương đi trước.
Đối phương cũng dừng lại một chút, thấy Tiền thị nhường mình, bà cũng không khách khí, đỡ con dâu của mình đi qua cửa chính, vội vàng vào bên trong.
Liền thấy trong phòng, bốn đứa nhỏ xếp thành một hàng, mà Trang tiên sinh đang tức giận ngồi trên ghế không nói một lời.
Hai nhà tiến vào liền thấy mấy đứa trẻ đứng thẳng tắp, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt so kè nhau, liền biết chuyện không to tát lắm, bất kể là cặp mẹ chồng nàng dâu tới trước, hay là cặp mẹ chồng nàng dâu đến sau đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó các nàng đồng thời làm lơ ánh mắt trông mong của con cháu mình, cùng hướng về phía Trang tiên sinh thỉnh tội.
Con cháu đánh nhau trong trường học, cho dù là không biết nguyên nhân, các nàng cũng thấy xấu hổ trước.
Trang tiên sinh thấy các nàng biết lễ nghĩa, sắc mặt liền hơi dịu xuống, sau đó chỉ vào bốn đứa trẻ nói: "Bốn đứa trẻ này, Nhị Đầu không nói, ba đứa khác đều là học trò của ta, bọn họ có thể đánh nhau ngoài trường học, đều là do ông già này dạy dỗ không đủ nghiêm. Hôm nay gọi hai nhà đến đây, một là để cho các vị về nhà nhắc nhở con mình một chút, hai cũng là để ta nói trước cho các vị một tiếng, sau này ta sẽ tập trung chú ý đến ba đứa trẻ này. Đúng thưởng sai phạt, mong chư vị phụ huynh hiểu cho."
Ngày hôm qua lúc Trang tiên sinh đi đến Bạch gia đã gặp qua Bạch Thiện Bảo, lúc ấy mẹ chồng nàng dâu Lưu thị cũng đã gặp Trang tiên sinh, cũng nói muốn cho Bạch Thiện Bảo vào trường học đọc sách, cho nên nghiêm túc mà nói, Bạch Thiện Bảo cũng là học sinh của Trang tiên sinh.
Lưu thị nhìn thoáng qua cô gái nhỏ trắng trắng mềm mềm bên cạnh cháu trai, biết bé chính là Chu Mãn, là học trò của Trang tiên sinh, ngày hôm qua Trang tiên sinh đến Bạch gia chính là vì chuyện nhập học của bé.
Đương nhiên Lưu thị không tin cháu trai bà sẽ đánh nhau với một bé gái trắng trẻo mềm mại như vậy, cho nên bà quét mắt nhìn qua Bạch nhị lang và Nhị Đầu, cúi đầu hỏi: "Trang tiên sinh, không biết vì sao mấy đứa trẻ lại đánh nhau?"
Hiển nhiên Trang tiên sinh đã giận rồi, nhưng lúc này nhắc lại, vẫn không nhịn được tức giận, hắn bỏ cục đá trong tay lên bàn, trầm giọng nói: "Chỉ vì cục đá này."
Mọi người cùng nhau trừng mắt nhìn cục đá, không thấy nó có gì khác thường, trên đường chỗ nào chẳng có đúng không?
Bạch lão gia tiên phong chất vấn Bạch nhị lang, hắn vỗ đầu cậu nhóc một cái, tức giận nói: "Ta bảo ngươi ngoan ngoãn học tập, ngươi lại đi nghịch đá làm gì, chỉ vì một cục đá, ngươi liền đánh nhau với em họ?"
Bạch nhị lang ôm đầu nói: "Con mới không thèm đánh nhau với nó đâu, con giúp nó mà, cục đá xấu như vậy con còn chướng mắt ấy chứ, đá trong phòng còn đẹp hơn nhiều!"
Bạch lão gia liền nhìn về phía Nhị Đầu, đây chính là đứa trẻ đánh nhau với Thiện Bảo.
Thấy vóc dáng bé và Thiện Bảo cũng không khác nhau lắm, nhưng sức của trẻ con nông thôn chắc chắn lớn hơn nhiều, hắn không khỏi lo lắng, mong trên người Thiện Bảo không bị thương gì, nếu không có khi thím khóc đến chết mất.
Lưu thị cũng hơi lo lắng, nhưng đang ở chỗ Trang tiên sinh, bà không tiện làm gì, nhưng con dâu Trịnh thị của bà lại không nhịn được, vội vàng kéo Bạch Thiện Bảo lại, sờ trên ngắm dưới, hỏi: "Thiện Bảo, con bị thương ở đâu?"
Mãn Bảo đứng bên cạnh liền nhăn mặt trêu ngươi với cậu, người vốn dĩ viền mắt chớm nước, đang định khóc ra tiếng là Bạch Thiện Bảo lập tức không khóc nữa, hung ác trừng trở lại, ỷ có bà nội và mẫu thân làm chỗ dựa, còn định duỗi tay đẩy Mãn Bảo.
Tiểu Tiền thị nhanh tay lẹ mắt kéo Mãn Bảo ra đằng sau, ôm vào trong lòng.
Vì thế người lớn hai nhà liền mặt đối mặt.
Nhị Đầu đứng một bên bị Bạch lão gia nhìn chằm chằm, sợ không chịu được, quay đầu nhìn thấy cha mình, liền chui đầu vào l*иg ngực hắn, khóc oa oa nói: "Cha, cha, ta không đánh hắn, là hắn đánh ta!"
Bạch Thiện Bảo cũng quay đầu nhìn sang, học dáng vẻ nhăn mặt của Mãn Bảo, "Bại tướng dưới tay!"
Cậu quay đầu tố cáo với mẹ, "Mẹ, người đánh ta không phải hắn, là nàng!"
Mọi người theo đầu ngón tay cậu nhìn thấy Mãn Bảo, im lặng một lúc.
Trang tiên sinh bổ sung nói: "Bạch Thiện đánh Nhị Đầu, Mãn Bảo liền đánh nhau với Bạch Thiện, Nhị Đầu muốn hỗ trợ, Bạch Thành liền đánh nhau với Nhị Đầu, bốn đứa nhỏ này ai cũng không chịu ai."
Trang tiên sinh nói: "Ta thấy là do mấy đứa trẻ quá thừa tinh lực, Nhị Đầu không nói, phụ huynh đưa con về dạy dỗ một chút, Bạch Thành, tối nay con phải viết hai mươi chữ lớn, Bạch Thiện, Mãn Bảo, mỗi người các con viết mười chữ lớn, ngày mai ta sẽ kiểm tra."
Bạch Thành không cam lòng, "Tiên sinh, sao ta lại phải viết nhiều bọn nó?"
"Bởi vì con lớn hơn chúng nó, chúng nó đánh nhau, con không chỉ không khuyên can, còn ở bên cạnh châm dầu vào lửa, tham gia đánh nhau, con nói con có nên bị phạt hay không?"
"Vậy cũng không thể bị phạt nặng hơn bọn nó chứ ạ."
Trang tiên sinh bình thản nói: "25 chữ lớn."
Bạch lão gia liền trừng mắt nhìn con mình, Bạch nhị lang chỉ có thể rúc đầu rụt cổ.
Sau khi biết đánh nhau với Bạch Thiện Bảo là Mãn Bảo, Lưu thị và Trịnh thị đều xấu hổ, các nàng nhìn thoáng qua Mãn Bảo trông thấp hơn, gầy hơn, còn vẫn là một bé gái nhỏ cười ngại ngùng một cái, ôm Bạch Thiện Bảo, không nhắc đến chuyện bị thương hay không nữa.
Tiểu Tiền thị lặng lẽ sờ Mãn Bảo, dường như Mãn Bảo cảm thấy ngứa, cười khanh khách trốn đi.
Tiền thị và tiểu Tiền thị đang tập trung quan sát đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, đứa nhỏ này nhìn cũng không giống bị thương.
Người lớn hai nhà đưa từng đứa trẻ lên nhận phạt, người nhà Bạch gia còn bắt Bạch nhị lang và Bạch Thiện Bảo xin lỗi Nhị Đầu và Mãn Bảo.
Không còn cách nào, Bạch nhị lang lớn hơn Nhị Đầu, Bạch Thiện Bảo không chỉ lớn hơn Mãn Bảo, còn là con trai đánh con gái, người nhà họ Bạch đều cảm thấy là con mình chiếm lợi của người ta.
Hơn nữa nguyên nhân đánh nhau còn vì chuyện bé tí như giành nhau một cục đá này.
Đừng nói Bạch nhị lang, ngay chính Bạch Thiện Bảo cũng ngoan cố không chịu cúi đầu, còn hừ hừ hai tiếng với Mãn Bảo.
Mãn Bảo không cam lòng yếu thế, cũng trừng mắt nhìn cậu không còn cách nào, nhìn hai đứa trẻ không giống kiểu có thể nhận sai, vì không muốn để lại ấn tượng xấu hơn với Trang tiên sinh, người nhà họ Bạch vội vàng cười xin lỗi với người nhà họ Tiền, sau đó kéo con mình rời đi.
Định sau này sẽ dẫn con mình đi xin lỗi sau.