Người nhà họ Chu còn chưa ăn cơm tối, nhưng đã nấu xong hết rồi, hiển nhiên là đang chờ bọn họ về. Bọn họ vừa mới đến đầu thôn, Đại Đầu đã dẫn mấy đệ đệ muội muội gào rú xông lên.
Cũng mặc kệ xe đẩy tay còn đang đi, ba chân bốn cẳng bò lên trên đó, Chu đại lang và Chu nhị lang nhìn thấy, đôi mắt đều cười híp cả lại, vừa quát bọn họ vừa bớt thời gian nhấc mấy đứa nhỏ lên trên xe đẩy tay.
Từ xa, Chu lão đầu thấy vẻ tươi cười trên mặt bọn họ liền biết chuyến này khá thuận lợi, chắp tay sau lưng quay người về nhà.
Tiểu Tiền thị mang hai em dâu bê bàn ra ngoài sân, trong phòng hơi tối, thắp đèn dầu thì quá lãng phí, dù sao ngoài trời còn sáng, ăn ở bên ngoài là được.
Chu ngũ lang và Chu lục lang, một người ôm túi tiền, một người vác sọt gà trống, song song đi về nhà.
Còn chưa tới cửa đã gào lên, "Đại tẩu, đại tẩu, tối nay hầm gà ăn."
Tiền thị cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói: "Nghĩ hay quá nhỉ, vào huyện thành một chuyến liền đòi ăn gà hầm, gà trong nhà đều phải giữ để đẻ trứng."
Chu lục lang đã vọt tới trước mặt, quay người lại để nàng nhìn sọt sau lưng hắn, lớn tiếng nói: "Không cần gà trong nhà, lấy con này."
Tiểu Tiền thị nhìn con gà thê thảm này, kêu lên kinh hãi, "Các ngươi lấy gà này ở đâu? Trộm, trộm?"
Tiểu Tiền thị trợn mắt, chẳng lẽ sau khi tứ lang biết chơi bài bạc, hai thằng nhóc này cũng học được cách ăn trộm gà?
Vậy có phải lần sau còn muốn đi trộm chó hay không?
Tiểu Tiền thị nhịn không được véo eo, Chu lục lang lại thấy không vui, xoay người nói: "Đại tẩu, ta là hạng người như vậy sao? Gà này là người khác tặng cho."
Tiểu Tiền thị liền thở dài nhẹ nhõm, xách con gà trống thê thảm kia từ trong sọt ra, ước lượng, phát hiện còn rất nặng, nàng không nhịn được hỏi: "Ai lại không có mắt như vậy, tuy rằng con gà này trông hơi thê thảm, nhưng cũng là thịt đó, còn rõ là béo, thế mà đi tặng cho ngươi."
Chu lục lang liền cười he he, "Ta cũng cảm thấy mắt hắn bị mù, nhưng mà có người nói chúng ta còn bị lỗ ấy, dù sao việc này kể ra cũng khá dài, đại tẩu, tẩu vẫn nên mổ gà để hầm trước đi, đây là Mãn Bảo cố ý lấy về để cho mẹ bồi bổ sức khỏe đó."
Tiểu Tiền thị tính thời gian một chút, nói: "Hôm nay thì thôi, để sang mai đi."
Nàng cẩn thận nhìn kỹ gà trống trong tay, không nhịn được nói thầm, "Thật ra thử nuôi không chừng còn sống được......"
Chu ngũ lang và Chu lục lang trợn to mắt, dường như cảm thấy thịt gà đang rời xa bọn họ, hai anh em không chút nghĩ ngợi, quay đầu hô lên với Mãn Bảo vừa vào sân: "Mãn Bảo, đại tẩu định nuôi gà đi bán, muội mau vào khuyên nàng đi."
Tiểu Tiền thị trừng mắt với hai cậu em chồng.
Mãn Bảo không kịp chờ xe đẩy tay dừng lại, xoẹt một cái trượt từ trên xe đẩy tay xuống, sau đó lịch bịch chạy đến bên người tiểu Tiền thị, lay lay cánh tay nàng, "Đại tẩu, đại tẩu mau mổ gà đi, gà trống bổ khí bổ máu, mẹ ăn vào không chừng sẽ tốt lên."
Tiền thị cũng chậm rãi ra khỏi cửa, cười nói: "Mãn Bảo, đừng quấy đại tẩu của con nữa, trời tối rồi, muốn mổ cũng phải chờ đến ngày mai."
"Không đâu, người xem, trời còn sáng mà, buổi tối chúng con sẽ nhóm lửa nấu cơm, không muộn."
Bọn nhỏ cũng đưa mắt trông mong, Chu lão đầu liền nói: "Được rồi, nếu mấy đứa nhỏ hiếu thuận, vậy cứ làm tối nay đi, dù sao sớm hay muộn cũng đều phải mổ. Ta thấy con gà này chẳng có tinh thần gì, để đến ngày mai có khi lại chết."
Mãn Bảo cũng liên tục gật đầu, "Gà chết ăn không ngon."
Tiểu Tiền thị xách gà đi mổ, Phùng thị và Hà thị cũng vội vàng vào bếp giúp đỡ, một người đi đun nước, một người chuẩn bị nguyên liệu hầm gà.
Trong nhà bây giờ cũng chẳng có đồ ăn gì xứng với nó, nhưng có thể nhổ hai củ cải to thái vào hầm cùng.
Ba chị em dâu bận rộn ở trong bếp, mấy người Chu đại lang thì ở trong phòng báo cáo chuyện hôm nay với Chu lão đầu.
Gạo bán được bao nhiêu tiền, mua thuốc hết bao nhiêu, còn thừa lại thì nộp cho Chu lão đầu, Chu lão đầu lại giao cho Tiền thị.
Tiền trong nhà vẫn luôn là do Tiền thị quản lý.
Ruộng đồng của Chu gia không ít không nhiều, ngày mùa được vụ tốt cũng chỉ dư được ít tiền, cũng may nhà bọn họ nhiều lao động, ngoài trồng trọt còn có thể ra ngoài tìm việc vặt, phân tán ra làm mới dành được ít tiền.
Trong nhà có thể tích được nhiều tiền như vậy, công lao của Tiền thị rất lớn, bởi vì chuyện trong nhà đều do bà điều hành. Ai làm việc gì, làm như thế nào, đa số là do bà sắp xếp, ngay cả Chu lão đầu cũng phải nghe bà.
Tiền thị cầm tiền, đếm đếm, trong lòng nhớ kỹ từng khoản, vừa quay đầu liền phát hiện Mãn Bảo đang tụ tập một nhóm với bọn trẻ, không biết đang thì thầm gì. Bà nhịn không được mỉm cười, hỏi Chu đại lang, "Hôm nay Mãn Bảo có gây thêm rắc rối cho các ngươi không?"
Chu đại lang nhìn thoáng qua Mãn Bảo đang chổng mông đưa lưng về phía bọn họ, không biết thầm thì cái gì mà cả đám hô lên từng tiếng kinh ngạc, hắn do dự một chút rồi nói: "Cha, mẹ, hôm nay ở huyện thành, bọn Mãn Bảo kiếm được không ít tiền."
Chu lão đầu ái dà một tiếng, cười nói: "Lẵng hoa của Mãn Bảo bán được?"
Chu đại lang nói: "Không chỉ thế, nàng còn đổi được một con gà trống, vừa đổi liền kiếm được ba lạng bạc."
Chu lão đầu và Tiền thị ngớ ra, vội gọi Mãn Bảo lên dò hỏi.
Mãn Bảo còn đang khoác lác với đám cháu trai cháu gái, thấy cha mẹ hỏi, ngực nhỏ càng ưỡn cao, kiêu ngạo kể lại một lần những chuyện bọn họ làm trên huyện thành.
Từ nhỏ bé đã lớn lên trong những câu chuyện xưa, cha mẹ kể chuyện cho bé, huynh tẩu kể chuyện cho bé, Trang tiên sinh kể chuyện cho bé, Khoa Khoa cũng hay kể chuyện cho nghe, hơn nữa gần đây bé còn được tiếp xúc với mấy quyển sách xưa, đã hơi lần mò được bí kíp kể chuyện, cho nên bé quơ chân múa tay, miêu tả sinh động, mọi người đều nghe đến say xưa.
Đặc biệt là đám Đại Đầu chưa từng đi huyện thành, tuy rằng bọn họ chưa đến, nhưng nghe cô nhỏ miêu tả như vậy, bọn họ lại tưởng tượng trong đầu, liền cảm thấy như mình đã đến đó rồi.
Mãn Bảo nói tới mức miệng đắng lưỡi khô, Tiền thị im lặng rót một cốc nước cho bé.
Mãn Bảo uống xong, mắt sáng long lanh nói: "Mẹ, mẹ biết không, huyện thành nhiều người lắm, lần sau con đưa mẹ đi được không?"
Tiền thị hơi mỉm cười, "Ta đi huyện thành làm gì? Các con đi là được."
Ánh mắt Chu đại lang chuyển từ túi nhỏ của Mãn Bảo sang túi Chu ngũ lang đang ôm, nói: "Mẹ, chắc không thể để bọn trẻ giữ nhiều tiền như vậy đúng không, chẳng may rơi mất thì sao bây giờ?"
Tiền thị nói với Mãn Bảo: "Mãn Bảo, đưa tiền cho mẹ, để mẹ giữ giúp con được không?"
Mãn Bảo lắc đầu: "Con muốn tự mình giữ, con đã là người lớn rồi."
Tiền thị hơi mỉm cười, xoa xoa đầu bé nói: "Con cũng là một thành viên trong nhà ta, con có biết quy củ trong nhà không?"
Mãn Bảo lắc đầu.
Tiền thị liền nói: "Mấy ca ca chị dâu của con kiếm tiền bên ngoài, đều phải nộp sáu phần vào quỹ trung, con muốn tự mình giữ tiền cũng được, nhưng phải nộp lên sáu phần."
Nếu đã là quy củ, Mãn Bảo sẽ không từ chối, bé nghĩ ngợi rồi nói: "Được ạ, nhưng con phải đếm xem tổng cộng có bao nhiêu đã."