*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lộ Viễn còn chưa dứt lời, đã bị Triệu Tông đuổi ra ngoài.
Hắn đang buồn bực, Phúc Lộc vừa vặn từ bên ngoài trở về, thấy bộ dạng ngốc ngếch này của hắn, hỏi: “Ngươi đứng đây làm gì thế?”
“Sư phụ, tiểu nhân bị bệ hạ đuổi ra ngoài.”
Phúc Lộc lập tức cả giận nói: “Ngươi nói sai, hay là làm sai?!”
“Tiểu nhân không làm gì hết, hôm tiểu cùng tiểu lang quân ra ngoài, đi về trước ——”
“Vì sao ngươi về trước?”
“Tiểu lang quân mua cho bệ hạ cái phiến trụy*, ôi chao đó là món đồ rất hiếm á, làm bằng lưu ly, bên trong có thể khắc chữ nữa…”
*Phiến trụy: Dây đeo trang trí quạtPhúc Lộc đưa tay đánh hắn: “Thì ngươi nói sự thật ra chứ!”
Lộ Viễn trốn tránh hắn, vội la lên: “Không phải tiểu nhân đang nói sao, phiến trụy rất hiếm có còn có thể khắc chữ bên trong! Cái lỗ bé xíu, bên trong còn khắc một người, nhưng mà ở xa, tiểu lang quân sợ về trễ, bệ hạ lo lắng, liền lệnh tiểu nhân về trước rồi!”
“Nếu như thế, là chuyện tốt, bệ hạ vì sao không thích?”
“Tiểu nhân không biết, sư phụ.”
“Lúc ngươi báo cáo việc này cho bệ hạ, sắc mặt bệ hạ làm sao?”
“Sư phụ, tiểu nhân còn chưa kịp nói nữa, đã bị bệ hạ đuổi ra ngoài!”
Phúc Lộc nhấc chân đạp hắn.
“…” Lộ Viễn xoa cái mông, nhảy qua một bên.
Phúc Lộc lườm hắn một cái, muốn đi vào bẩm báo. Lộ Viễn cái gì cũng tốt, chính là còn ham chơi quá, nên không có cách nào được giao việc quan trọng. Thế này, Phúc Lộc thật sự nhớ niệm Cát Tường, Cát Tường rất hữu dụng, Cát Lợi mặc dù trung tâm, lại quá khờ, chỉ có Cát Tường là mọi thứ đều ổn.
Cố tình bây giờ còn đang bị nhốt đây, bệ hạ chưa nói thả, bọn họ cũng không dám nhắc.
Phúc Lộc muốn đi vào bẩm báo, thì thấy tiểu cung nữ bên trong đi ra, nhẹ giọng cười đáp: “Phúc đại quan, bệ hạ đã nghỉ ngơi rồi. Hôm nay bệ hạ dậy sớm quá.”
“…”
Phúc Lộc không thể làm gì khác hơn là chờ ngoài cử.
Mãi đến khỉ Triệu Tông tỉnh dậy sau giấc ngủ, Triệu Thế Tông còn chưa về, mà Tiễn nương tử lại có việc đến bẩm báo, Phúc Lộc cũng không tiện đi vào quấy rầy. Tiễn Nguyệt Mặc và bệ hạ cùng dùng vãn thiện, Phúc Lộc càng không tiện nói tỉ mỉ, hắn đứng dưới hành lang đều sầu chết rồi. Hắn không hiểu cái gì là khống chế quá mức, chỉ biết là bệ hạ không nhìn thấy tiểu lang quân thì sẽ không vui chút nào.
Mặt trăng đều treo cao, tiểu lang quân còn chưa về!
Hắn vẫy tay gọi Lộ Viễn tới: “Rốt cuộc tiểu lang quân đi đâu!”
“Sư phụ phố Trương Gia!”
Phúc Lộc cau mày, phố Trương Gia tuy là hơi xa, nhưng cũng không đến nỗi tới bây giờ còn không thể về.
Hắn lại vỗ đầu Lộ Viễn: “Nhanh qua Đông Hoa Môn coi đi!”
“Vâng vâng vâng…” Lộ Viễn xoay người chạy.
Hắn vừa chạy, Nhiễm Đào từ bên trong đi ra, nói: “Sợ rằng hôm nay Tiễn nương tử sẽ nghỉ ở đây, ta thấy nàng và bệ hạ có lời muốn nói, Phiêu Thư đâu?”
“Đang nói chuyện với Trà Hỷ đó.”
Nhiễm Đào gật đầu, đi tìm Phiêu Thư.
Triệu Tông dựa lên tháp, trên đầu gối đắp thảm, Tiễn Nguyệt Mặc ngồi một bên, nhẹ giọng nói: “Vương cô cô mấy ngày gần đây vẫn thành thật, thϊếp cũng không thấy bà ta qua lại với ai. Mấy ngày trước, mấy vị thái giám của Bảo Từ Điện, bị thϊếp hạ lệnh đánh chết, chuyện này…”
“Nàng làm rất tốt.”
“Vâng, việc này qua rồi, thϊếp vẫn cung cấp người mới cho Bảo Từ Điện, nên các nàng đều không thiếu gì cả.”
Triệu Tông gật đầu, như vậy cũng rất tốt, mặt ngoài, hắn nhất định phải làm thật tốt.
Mấy năm qua, hắn cùng với Tiễn Nguyệt Mặc phối hợp hiểu ngầm, hắn cũng tiết lộ với Tiễn Nguyệt Mặc Vương cô cô có vấn đề, Tiễn Nguyệt Mặc quả nhiên liền giúp hắn coi chừng Vương cô cô. Chỉ tiếc Vương cô cô rất giảo hoạt, hoặc nên nói là kẻ sau lưng Vương cô cô cực kỳ giảo hoạt, quá mức gió êm sóng lặng.
Tiễn Nguyệt Mặc có tri thức hiểu lễ nghĩa, cũng thông minh. Đôi khi gặp phải vài nghi hoặc, cũng muốn thương lượng với Tiễn Nguyệt Mặc một phen.
Triệu Tông nhấp ngụm trà, lại nói: “Năm nay là năm tốt hiếm thấy, chờ rồng ngẩng đầu*, trẫm muốn thân canh*.”
*Rồng ngẩng đầu: Ngày 2 tháng 2 âm lịch, còn được gọi là lễ hội nông nghiệp, lễ hội thanh long truyền thống của TQ*Thân canh: Vua tự tự mình ra đồng canh tác“Bệ hạ nói phải, mấy năm trước vẫn thiếu mưa, đến cùng lệnh bách tính ủ rũ.”
Thiên tử thân canh là chuyện từ lâu rồi, chỉ là mấy năm trước hạn hán quá, bận nạn châu chấu còn không xong, hắn không tin thật sự có Táo quân gì đó, nên miễn việc này. Thế nhưng các lão bách tính chung quy vẫn lưu ý hình thức này, năm nay là năm cực tốt, hắn phải tiếp tục.
Chỉ là, cũng có chút thay đổi.
Tay hắn thả lỏng để lên thảm, lại nói: “Lúc Tiên đế còn tại vị, thân canh chỉ là dẫn các quan đến trước nông đài làm vài nghi thức xã giao thôi, có tác dụng gì. Năm nay, trẫm muốn tìm một mảnh ruộng bên ngoài Khai Phong Phủ, tự mình cày ruộng.”
Tiễn Nguyệt Mặc nhìn hắn.
“Đến lúc đó, nàng cùng với các cung phi khác đi cùng trẫm.”
“Vâng, thϊếp sẽ sắp xếp.”
“Không thể thiếu cũng phải xuống thân canh, các nàng hãy chuẩn bị, mặc trang phục nhẹ nhàng một chút.” Hắn dứt lời, ngẩng đầu nhìn Tiễn Nguyệt Mặc, “Sợ rằng sẽ làm cực cho các nàng một phen.”
Tiễn Nguyệt Mặc cười: “Sao lại cực? Thϊếp khi còn nhỏ từng ở điền trang ngoài thành, cũng từng theo mẫu thân ra ngoài đồng xem.”
Triệu Tông lộ ra một ý cười: “Ngày mai trẫm sẽ lệnh Thái Thường Tự* sắp xếp việc này.” Hắn dứt lời, liền nhíu mày, “Mấy vị nương tử khác, nàng nhất định phải dặn kỹ. Nàng thì trẫm yên tâm, chỉ là các nàng…”
*Thái Thường Tự: Cơ quan quản lý lễ nghi, âm nhạc, thờ cúng“Bệ hạ yên tâm, thϊếp nhất định sẽ nói với các nàng.”
Triệu Tông gật đầu, định nói giữ nàng nghỉ ngơi ở đây. Mấy năm qua đều là như vậy, mỗi tháng chung quy phải giữ nàng ở lại vài lần. Hắn cũng không phải không muốn sắc phong Tiễn Nguyệt Mặc làm Hoàng hậu, chẳng qua ban đầu hắn cho rằng Tiểu Thập Nhất đã chết, căn bản không muốn làm hỷ sự, mấy năm đó hắn càng khoa trương, thậm chí ra lệnh Ngụy Quận vương phủ để tang Tiểu Thập Nhất một năm.
Đây không chỉ không hợp lễ, đây là hoàn toàn không có lễ, rất nhiều đại thần cầu hắn suy nghĩ lại.
Hắn vẫn quyết một ý, lúc đó hắn cực hận Ngụy Quận vương phủ.
Bây giờ suy nghĩ đúng là buồn cười cực.
Mấy năm qua vì không có cách nào lập Tiễn Nguyệt Mặc thành Hoàng hậu, hắn luôn cảm thấy thiệt thòi cho nàng, dù sao Tiễn Nguyệt Mặc đã giúp hắn rất nhiều việc, hắn cũng đã từng chính miệng nói muốn lập nàng thành HậuaGHHhh. Mặc dù Tiễn Nguyệt Mặc cũng không để ý, hắn lại có chút băn khoăn. Hắn đành phải thường cho nàng đồ tốt, cũng rất chăm sóc nhà mẹ đẻ của nàng, phụ huynh cùa Tiễn Nguyệt Mặc đều làm việc rất tốt.
Tiễn gia cả nhà trung tâm, hắn cũng nguyện ý tin tưởng.
Lúc này hắn không khỏi nghĩ, không bằng thừa dịp năm tốt, thẳng thắn lập Tiễn Nguyệt Mặc thành Hậu đi? Cũng khiến thiên hạ bách tính cùng náo nhiệt một chút.
Nhưng trong lòng hắn không khỏi có chút không tình nguyện, mà cũng không biết sự không tình nguyện này đến từ đâu.
Chỉ là hắn cùng với Tiễn Nguyệt Mặc bàn việc xong, hắn lại nghĩ tới Triệu Thập Nhất, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối như vậy rồi, người vẫn chưa về.
Sắc mặt của hắn không khỏi vừa đen lại.
Tiễn Nguyệt Mặc vẫn luôn cẩn thận nhìn hắn, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc.
Đúng vào lúc này, Phúc Lộc cười ngoài cách song nói: “Bệ hạ, tiểu lang quân đã về rồi!”
Đôi mắt Triệu Tông lập tức sáng lên, đang dựa lưng lên gối cũng ngồi thẳng người, hỏi: “Tới đâu rồi?”
“Lộ Viễn sai người qua truyền lời, đã đến Đông Hoa Môn rồi, chắc là một hồi nữa sẽ đến Phúc Ninh Điện!”
“Muộn như vậy mới trở về, cũng không biết có dùng thiện chưa, Nhiễm Đào đâu? Gọi nàng đem đồ ăn đến. Sau khi người đến rồi, thì ——” Triệu Tông nói được một nửa, lại dựa lưng ra sau. Một ngày không thấy bóng người, giờ sắp đến, hắn cần gì phải như vậy? Không chừng người đã ăn no căng bên ngoài rồi đấy, cùng với tiểu nương tử đã nhận quà của hắn.
Tia sáng trong mắt Triệu Tông thu đi.
Tiễn Nguyệt Mặc chớp mắt một cái, thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn tay mình, đứng dậy hành lễ nói: “Bệ hạ, thϊếp về trước.”
Triệu Tông gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đi đi.”
Tiễn Nguyệt Mặc cười quay người, ra khỏi Phúc Ninh Điện.
Nàng đi trên đường cũng không nhanh, không bao lâu đã nhìn thấy Triệu Thế Tông ở phương xa nhanh chân đi tới.
Triệu Thế Tông bây giờ cao lớn, chân dài, bước chân cũng lớn, Lộ Viễn đi theo sau hắn chạy chậm bước, mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Nàng dừng bước lại, chờ Triệu Thế Tông đi tới trước mặt, mới liếc mắt cười nói: “Tiểu lang quân sao lúc này mới trở về?”
Triệu Thế Tông vừa nhìn liền biết, nàng vừa đi ra từ Phúc Ninh Điện. Trong lòng hắn có chút không vui, chỉ cần ở gần Triệu Tông, hắn đều không thích. Hắn biết Tiễn Nguyệt Mặc là sủng phi của Triệu Tông, nhìn gương mặt cười ôn nhu tinh xảo trước mặt, hắn không khỏi nghĩ, bây giờ vì hắn đang ở trong trắc điện, Triệu Tông không triệu Tiễn Nguyệt Mặc thị tẩm.
Vậy chờ hắn xuất cung rồi, chẳng phải Triệu Tông sẽ thường triệu nàng đến thị tẩm?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Triệu Thế Tông nhìn về phía Tiễn Nguyệt Mặc lần thứ hai bất thiện.
Tiễn Nguyệt Mặc đã sớm thành thói quen, nàng cũng đã không phải là nàng của năm năm trước, sẽ bởi vậy mà nghi hoặc. Nàng tránh người, nhẹ giọng nói: “Tiểu lang quân mau trở lại đi, bệ hạ nhớ ngươi đó.”
Triệu Thế Tông nghe nàng nói vậy, sắc mặt đơ ra, sau đó một chút do dự cũng không có, nhanh chân đi xa.
Tiễn Nguyệt Mặc quay người nhìn bóng lưng của hắn, suy tư.
Triệu Tông ngồi trên tháp, thực tế lại lo lắng cực kỳ, nhưng trên mặt hắn không để lộ điều gì.
Cuối cùng hắn vẫn lệnh Nhiễm Đào đi chuẩn bị đồ ăn, nàng đang cùng Trà Hỷ để từng món lên bàn bên cạnh tháp. Mặc dù đã tháng giêng, trời còn lạnh, trong nội thất lại ấm áp cực kỳ. Mà ấm áp lúc này lại khác, dù sao bây giờ Triệu Tông trong đó cũng là ấm áp.
Trên bàn trước mặt hắn, đồ ăn cũng bốc lên khói trắng nóng hổi.
Nhiễm Đào cùng Trà Hỷ bày món ăn xong, nhìn nhau cũng nở nụ cười.
Trong nội thất ngoại trừ hương thơm của hoa mai, còn có mùi thơm của đồ ăn chín.
Không có thông báo, Triệu Thế Tông trực tiếp đi tới, Triệu Tông suýt định ngồi thẳng, may là vào lúc mấu chốt hắn đã khắc chế bản thân. Gương mặt hắn bình tĩnh, nhìn Triệu Thế Tông đang cười đi qua đây.
Triệu Thế Tông đi gấp, vòng qua cách song, đi tới trước mặt hắn, khẽ thở hổn hển. Trong lúc nhất thời cũng không nói chuyện, chỉ nhìn hắn.
Nhiễm Đào kéo tay Trà Hỷ, hai người lặng lẽ đi ra ngoài, trong nội thất chỉ còn hai người họ.
Triệu Thế Tông biết hắn về trễ, Triệu Tông sẽ không vui. Nhưng không oán Triệu Tông, mấy năm hắn “chết”, Triệu Tông bị sợ hãi. Lúc trước hắn lệnh Nhân Mặc đi hỏi thăm chuyện của Ngụy Quận vương phủ, hôm nay xuất cung, Nhân Mặc nói với hắn thật lâu.
Hắn mới biết, trước kia Triệu Tông lệnh Ngụy Quận vương phủ để tang cho hắn một năm.
Lúc đó hắn lúc đó cũng không cảm thấy vui vẻ, chỉ cảm thấy chua xót trong lòng.
Vì hắn nhớ tới kiếp trước, kiếp trước khi Triệu Tông chết, Ngụy Quận vương phủ để tang được mấy ngày?
Kiếp này, hắn giả chết, Triệu Tông lại đối với hắn như vậy.
Nghĩ tới những điều này, trong mắt của hắn không khỏi tràn ngập cảm xúc xa lạ tên là nhu hòa.
Sợ rằng chính hắn cũng không biết, hắn cũng có lúc như thế, trong mắt hắn cũng sẽ có tình cảm như vậy.
Như bây giờ Triệu Tông lo lắng hắn đến thế, hắn dỗTriệu Tông cũng không có gì, trước kia đều là Triệu Tông dỗ hắn. Hai đời của hắn gộp lại, vốn đã lớn hơn Triệu Tông. Triệu Tông mặc dù đã thân chính, tuy là Hoàng đế, nhưng cũng mới hai mươi mốt tuổi.
Nghĩ như vậy, hắn bèn tiến lên ngồi bên cạnh Triệu Tông, cười nói: “Bệ hạ, ta đã trở về.”
Nghe hắn nói chuyện, Triệu Tông rốt cuộc không kiềm được, nhíu nhíu mày, hỏi: “Sao về trễ như thế?”
“Ta đến phố Trương Gia tìm một người có tay nghề, ông ấy lại về quê rồi, ta đành chạy ra ngoại thành một chuyến, nhưng cũng trở lại trước khi đóng cửa thành.”
“Đi tìm người có tay nghề làm gì?” Triệu Tông hiếu kỳ.
“Hôm nay ta một vật hiếm lạ, trong thành chỉ có ông lão này có thể khắc chữ bên trong.”
Triệu Tông vốn còn hiếu kỳ, vừa nghe vậy thì không vui, hóa ra là vì hoàn thiện món quà, để đem đi tặng chứ gì!
Triệu Thế Tông vẫn luôn quan sát hắn, thấy rõ biểu tình biến hóa trên mặt hắn, Triệu Thế Tông không rõ vì sao hắn đột nhiên lại không vui. Hắn ngồi cao hơn Triệu Tông nhiều, Triệu Tông cúi đầu không nhìn hắn, hắn không nhìn thấy mặt Triệu Tông. Hắn thuận thế trượt xuống quỳ bên giường, ngửa đầu nhìn Triệu Tông: “Bệ hạ?”
Triệu Tông không phản ứng hắn.
Hắn đưa tay kéo thảm trên gối đầu Triệu Tông: “Bệ hạ…”
Triệu Tông liếc hắn một cái, thấy ánh mắt hăns có chút tội nghiệp, cuối cùng không đành lòng, miễn cưỡng nói: “Không có gì.”
Triệu Thế Tông từ trong cổ áo móc ra một tiểu hầu bao, đưa nó tới trước mặt Triệu Tông: “Bệ hạ.”
“Hả?”
“Bệ hạ, người nhìn này.” Triệu Thế Tông đặt hầu bao trên đùi hắn.
“Đây là cái gì?”
“Người mở ra xem.”
Triệu Tông ngẫm nghĩ, bỏ xuống lò sưởi tay trong tay, rút dây buộc hầu bao, từ bên trong lấy ra một thứ hìnhgiọt nước mưa. Là lưu ly. Hắn lập tức nghĩ đến lời nói của Lộ Viễn, hóa ra đây chính là vật Triệu Thế Tông muốn tặng người kia!
Ôi! Quà tặng cho tiểu nương tử, còn lấy ra cho hắn kiểm định?
Thật sự coi Triệu Tông hắn là cha mình à!
Dù là cha, cũng không đạo lý giúp con trai xem những thứ này mà?!
Triệu Tông buồn bực cũng không nhìn kỹ một cái, liền nhét trở vào hầu bao.
Triệu Thế Tông ngơ ngác, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ không thích sao?”
Triệu Tông ôm lấy lò sưởi tay, lần thứ hai không phản ứng hắn.
Triệu Thế Tông cũng có chút mất mát, cửa hàng bạc lần trước hắn mua trang sức cài đầu cho Triệu Tông Ninh, bây giờ chưởng quỹ vừa có thứ tốt sẽ đưa tới chỗ Nhân Mặc. Cửa hàng bạc kia đúng là cũng rất có bản lĩnh, thường có thể tìm được những vật tinh xảo còn hiếm lạ. Hôm nay hắn xuất cung đi xem tòa nhà, mới tùy tiện đi xem thử, muốn tìm vài thứ tặng cho Triệu Tông Ninh.
Nào ngờ, hắn liếc mắt một cái liền vừa ý lưu ly này.
Đặc biệt là khi nghe nói bên trong có thể khắc chữ, hắn liền lập tức mua. Vật này rất đẹp, làm phiến trụy không thể thích hợp hơn. Mà lưu ly này nóng lên sẽ thành màu trời xanh sau mưa, chính là loại mông lung mờ ảo Triệu Tông yêu thích.
Nhưng Triệu Tông rất không thích.
Triệu Thế Tông cũng cúi đầu im lặng.
Nội thất yên tĩnh cực kỳ, Triệu Tông đau lòng, hắn nhìn Triệu Thế Tông cúi đầu một cái, vẫn nói: “Đồ ngươi tặng cho nữ nương, cho trẫm xem, trẫm cũng không thể thay ngươi quyết định.”
“Bệ hạ, đây là đưa cho người!” Triệu Thế Tông lập tức ngẩng đầu.
“…” Triệu Tông sửng sốt.
Triệu Thế Tông lấy phiến trụy từ trong hầu bao, đưa tới trước mắt hắn: “Bên trong có khắc chữ.”
Triệu Tông rơi vào trong sương mù mà cầm trong tay, nhìn kỹ, bên trong còn khắc chữ thật.
Khắc chữ “Bảo”.
“Phiến trụy nhỏ quá, lão sư phụ nói chỉ đủ khắc một chữ.”
“… Ờ.” Nửa ngày, Triệu Tông đáp lại một chữ.
Triệu Thế Tông lại nghiêng đầu qua tựa lên cánh tay, tiếp tục ngửa đầu nhìn hắn: “Bệ hạ thích không?”
Triệu Tông không khỏi cảm thấy được mặt có hơi nóng, thời điểm thế này, đối diện gương mặt này, cùng với ánh mắt và biểu tình mong đợi như vậy, có chút khó đỡ…
“Có thể kêu Nhiễm Đào làm một nút kết phối cùng, dùng sợi tơ màu thiên thanh.” Triệu Thế Tông đề nghị.
nút kết
Triệu Tông đã không còn biết nói chuyện, may mà sức khỏe hắn không tốt, sắc mặt quanh năm thiên trắng, mặc dù giờ khắc này vì mặt nóng mà có hơi hồng, cũng nhìn không ra quá nhiều khác biệt.
Hắn nắm phiến trụy trong lòng bàn tay, qua hồi lâu mới bình tĩnh lại, hắn ngẩng đầu hỏi: “Có ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
Triệu Tông nhanh chóng chỉ vào bàn: “Ăn.”
“Bệ hạ thích ——” Triệu Thế Tông còn muốn hỏi.
Triệu Tông đánh gãy: “Mau ăn, không ăn là nguội bây giờ.”
“Vậy bệ hạ thích không?” Triệu Thế Tông cũng không chịu từ bỏ.
Triệu Tông trầm mặc một lát, nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này Triệu Thế Tông mới cười chống tháp đứng dậy, tiếp tục dựa vào Triệu Tông mà ngồi, quay lưng về phía hắn, vùi đầu bắt đầu ăn đồ ăn trên bàn. Hắn đã bốn, năm canh giờ chưa ăn uống, lúc này quả thực đói bụng cực kỳ, chỉ biết vùi đầu ăn, mà ăn cũng rất đẹp.
Triệu Tông dựa lên gối, nhìn lưng của hắn, tràn đầy trong mắt, có phức tạp, còn có khó hiểu, càng có chút mê man.
Giống với Triệu Thế Tông, mặc dù đều là người sống hai đời, sao hắn lại chưa nếm thử tình yêu chân chính?
Hắn chưa nếm thử sao biết được yêu thích và yêu thích kỳ thực cũng bất đồng? Còn nữa, hắn vẫn luôn xem Tiểu Thập Nhất là cháu trai của hắn, chưa bao giờ nghĩ tới những hướng khác.
Hắn cúi đầu nhìn giọt nước nằm trong lòng bàn tay, mơ hồ hiện ra chữ “Bảo” trong đó.
Hắn mặc dù không hiểu, giây phút này này quả thực cũng cực kỳ cao hứng.
Hắn lại nhìn bóng lưng Triệu Thế Tông nghiêm túc ăn cơm, cuối cùng vẫn lộ nét tươi cười.