Chương 91

Năm năm không dài không ngắn, miễn là người, đều có biến hóa.

Biến hóa của Tiễn Nguyệt Mặc kỳ thực cũng không nhỏ, năm năm nay, việc của Hậu cung việc đều là nàng quản. Bệ hạ không thích Thái hậu, nàng cũng không thường đến Bảo Từ Điện. Tính tình của nàng mặc dù còn thanh thanh nhã nhã, mà vì quản sự, làm việc cũng uy nghiêm hơn ngày xưa rất nhiều. Có vài lần đối mặt với Tôn thái hậu, nàng còn chưa bao giờ bị lép vế.

Tôn thái hậu đến hoặc không đến, nàng cũng không có hề để ý.

Sau khi nàng đi vào cùng Triệu Thế Tông chào hỏi, hai người chưa nói gì, chỉ ngồi đó.

Chỉ có điều Triệu Thế Tông ngồi bên giường, nàng ngồi trên tháp bên cạnh. Triệu Thế Tông quả nhiên nhìn chằm chằm Triệu Tông không chớp mắt, cảm giác kỳ lạ trong lòng Tiễn Nguyệt Mặc càng lúc càng nhiều.

Mà đúng như hai người đều ngờ tới, Tôn thái hậu đương nhiên không muốn đến đây.

Triệu Thế Tông cười lạnh, Tiễn Nguyệt Mặc thầm nói: Chính là nụ cười như thế! Giống hệt năm đó!

Nếu không phải Triệu Tông đang hôn mê, Triệu Thế Tông thật sự muốn đích thân đến Bảo Từ Điện, lại gϊếŧ mấy người dọa Tôn thái hậu cũng không sao. Triệu Tông bây giờ tuy có uy nghiêm, nhưng quá ôn hòa, xưa nay ít gϊếŧ người. Tôn thái hậu chính là do thói quen, nếu gϊếŧ mấy người trong điện nàng ta thêm nhiều lần, nàng ta còn dám như vậy?

Hắn nghe Phúc Lộc nói vậy, nhân tiện nói: “Nghe nói Trung Hiếu bá cùng phu nhân, bây giờ đang ở Lạc Dương?”

“Phải.” Phúc Lộc đáp.

“Nữ nhi của ông ta ở cung chọc bệ hạ tức giận ngất xỉu, thẹn với vạn dân, ông ta làm phụ thân không thể thoát khỏi quan hệ. Lập tức lệnh bọn họ hồi kinh!”

“…” Phúc Lộc không dám đáp.

Bây giờ bệ hạ không phải bệ hạ năm đó, những chuyện khác bọn họ có thể chấp hành, nhưng chuyện như thế, bọn họ thật sự không dám dễ dàng chấp hành. Hắn là thái giám kề cận của bệ hạ, có mấy lời, bệ hạ cũng nói với hắn. Bệ hạ luôn nói bốn chữ “chạm đáy bắn ngược”, nhổ cỏ tận gốc cũng phải nhìn rõ thời cơ. Mà đối với Trung Hiếu Bá phủ, bệ hạ có nói, bây giờ căn bản không phải thời cơ tốt.

Tuy nói Tôn gia quả thực hồ đồ, bệ hạ tỉnh lại sẽ có kế hoạch khác, mà lúc này, hắn thật sự không dám nghe theo.

Triệu Thế Tông ở Hàng Châu, dưới tay ban đầu là một đám muối hộ, sau đó là sơn tặc, bây giờ là tư binh riêng của hắn, phục vụ cho hắn, hắn sớm thành thói quen vung tay lên là người lãnh đạo. Huống chi, kiếp trước hắn chính là kẻ mang binh đánh giặc, còn làm Hoàng đế. Hắn đã quen tác phong này.

Chờ hắn thấy do dự trên mặt Phúc Lộc, hắn mới thoáng tỉnh táo, kỳ lạ là, hắn cũng không nổi giận, trái lại còn rất vui vẻ. Điều này nói rõ, Triệu Tông thật sự đã là một Hoàng đế có uy nghiêm.

Hắn muốn nói chuyện, Tiễn Nguyệt Mặc bỗng nhiên nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên: “Bệ hạ tỉnh rồi!”

Hắn lập tức quay đầu, nhìn lên giường.

Triệu Tông chầm chậm mở mắt ra, trước mắt còn có chút mơ hồ.

Hắn đầu tiên là nghe thấy giọng nói của Tiễn Nguyệt Mặc: “Bệ hạ?”

Sau là giọng của Phúc Lộc: “Bệ hạ, Nhiễm Đào tỷ tỷ đến Ngự Dược Cục sắc thuốc rồi, sẽ đến ngay!”

Nghe đến chữ “thuốc”, hắn mới nhớ ra, hình như hắn đã nôn rất nhiều máu, rồi hôn mê bất tỉnh.

Vì sao hắn lại nôn ra máu?

Đầu hắn lần thứ hai đau đớn, hắn thực sự một chút cũng không muốn nghĩ đến những chuyện đó.

Đầu mặc dù đau, trước mắt lại càng ngày càng rõ ràng, hắn rốt cuộc vẫn thấy rõ người trước mặt.

Ngoại trừ hai gương mặt từ đâu là quen biết là Tiễn Nguyệt Mặc và Phúc Lộc, lại thêm một gương mặt.

Gương mặt này, vừa quen, lại vừa lạ.

Trên gương mặt này xen lẫn quá nhiều biểu cảm, tha thiết, thấp thỏm, căng thẳng, hưng phấn.

Triệu Tông lại suýt nôn ra máu, hắn không khỏi ho khan vài tiếng, Phúc Lộc lập tức đi rót nước ấm, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, tiểu nhân hầu hạ ngài uống chút nước.”

Triệu Tông lại nhìn chằm chằm gương mặt kia.

Năm năm không gặp.

Năm năm vốn có bao nhiêu gian nan, lúc này hắn vô cùng muốn tưởng trở lại thời khắc trước khi biết chân tướng.

Triệu Tông đưa tay, muốn chống giường ngồi dậy, Tiễn Nguyệt Mặc nhanh tới trước nâng dậy hắn. Từ đầu đến cuối, Triệu Tông đều nhìn chằm chằm Triệu Thế Tông.

Triệu Thế Tông nguyên bản trong lòng quả thật rất hỗn loạn đan xen đủ loại cảm xúc, như Triệu Tông nhìn thấy, tha thiết, thấp thỏm, căng thẳng và hưng phấn đều có. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt Triệu Tông như thế, tay chân của hắn bất tri bất giác cũng có chút lạnh. Hắn tuy rằng còn không biết đến cùng là vì sao, nhưng Triệu Tông như thế làm cho hắn hoảng hốt.

Triệu Tông, tựa hồ rất ghét hắn?

Nhưng tại sao lại ghét hắn?

Chỉ vì lúc trước mình lừa hắn, giả chết rời khỏi nơi này?

Triệu Tông không nên là người lòng dạ ác độc như thế.

Triệu Thế Tông sớm biết, chỉ cần gặp lại Triệu Tông, hắn sẽ hoàn toàn biến thành một người khác. Nhưng giây phút này, hắn cũng không nghĩ tới hắn sẽ trở nên đến chính hắn cũng quên để ý những biến hóa này.

Hắn thậm chí có chút sợ sệt.

Tinh thần của hắn tựa hồ đã bị Triệu Tông khống chế.

Hắn lại càng không biết Triệu Tông sắp sửa nói cái gì.

Nhưng Triệu Tông đã chống người ngồi dậy, hắn vẫn nhìn chằm chằm Triệu Thế Tông trước mặt.

Người này không phải Tiểu Thập Nhất của hắn, hoặc là, xưa nay chưa từng là Tiểu Thập Nhất của hắn.

Cái gọi là Tiểu Thập Nhất, cũng chẳng qua là người này lừa gạt hắn.

Triệu Tông thậm chí đã lười suy nghĩ, vì sao tỉnh lại, người đó lại ở chỗ này. Hắn đều có thể trực tiếp để bồ câu đưa thư đến Phúc Ninh Điện, thì có cái gì là hắn không làm nổi?! Hắn đều có thể đùa bỡn hắn Triệu Tông xoay vòng vòng, còn có cái gì là hắn không làm được?!

Người trước mặt, lại rất là đẹp.

Hồi mười một tuổi, đã trêu rằng các cung nữ mỗi ngày đều cnhìn lén hắn, vây quanh hắn. Hắn của hôm nay, thậm chí còn đẹp đến làm người hoa mắt.

Nhưng những thứ xinh đẹp, đều sẽ ăn thịt người.

Những thứ xinh đẹp, đều có độc.

Triệu Tông trong lòng đau xót, khóe miệng tràn ra một tia máu.

Phúc Lộc sợ hãi, lập tức nói: “Bệ hạ!” Hắn dứt lời, muốn quay người gọi ngự y.

Triệu Tông kéo tay hắn, Phúc Lộc lo lắng: “Bệ hạ! Tiểu nhân đi gọi ngự y!”

Triệu Tông tự lau máu trên khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Các ngươi ra ngoài, hắn ở lại.”

“Bệ hạ… Dù gì ngài cũng nên để ngự y xem thêm một cái đi.” Tiễn Nguyệt Mặc cũng gấp.

“Trẫm không sao. Lui ra.”

Đồng dạng, Triệu Tông không chỉ rõ “hắn” là ai, mà bọn họ cũng đều biết.

Phúc Lộc và Tiễn Nguyệt Mặc đều không dám không nghe lời hắn, bây giờ bệ hạ vô cùng doạ người, mang bệnh tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lại sáng cực kỳ, khóe miệng có vệt máu tươi, tuy chói mắt, nhưng cũng không khỏi lóa mắt.

Triệu Tông uy nghiêm rất đủ, hai người bọn họ rốt cuộc đều lùi ra.

Sau đó chính là hoàn toàn yên tĩnh.

Triệu Thế Tông đột nhiên cũng không dám nhìn Triệu Tông, hắn cúi đầu, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên nói: “Ta ——” Hắn không biết nên nói cái gì, Triệu Tông lại nhìn hắn, bộ dạng chờ hắn nói chuyện. Hắn cuối cùng lại nói, “Ta được người cứu, ta và mẹ ta sợ bị bọn họ tìm tới, vẫn luôn không trở về. Chúng ta ở tại Hải Châu, mẹ ta lúc đó quản lý hậu viện vương phủ, trên người có chút bạc, mới có thể sống tiếp. Ta ——” Đây là lời giải thích hắn đã nghĩ kỹ, lại đột nhiên nói không được.

Vì lúc hắn ngẩng đầu, thấy được ánh mắt trào phúng của Triệu Tông.

Triệu Tông biết mình lừa hắn.

Nhưng hắn phải nói sự thật thế nào?!

Nói hắn trọng sinh đến đây?

Nói lúc trước hắn tiến cung để cướp hoàng vị?

Nói lúc trước hắn chờ Triệu Tông chết?!

Hắn không thể nói như vậy, cả đời này hắn đều không thể nói như vậy, bằng không cả đời này Triệu Tông sẽ chán ghét hắn, cả đời này Triệu Tông cũng sẽ không tin hắn nữa.

Hắn thà rằng lại dùng một trăm lời nói dối đi để lấp liếʍ lời nói dối ban đầu, cũng không muốn dùng lời nói dối ban đầu, to lớn nhất khiến Triệu Tông thương tâm.

Lỗi tại hắn, không thể để Triệu Tông vô cớ bị liên luỵ vào.

Triệu Thế Tông bị Triệu Tông nhìn càng thêm hoảng loạn, nhưng trong lòng cũng càng thanh minh. Hắn biết, câu nào có thể nói, câu nào dù có chết cũng không thể nói.

Triệu Tông thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng tràn đầy khó chịu.

Đã đến lúc này rồi còn không muốn nói thật.

Hắn rất là khó chịu, trong lòng đau nhói, hắn dựa lên gối, giữa nôn nóng và tức giận, không khỏi nôn ra một chút máu. Triệu Thế Tông tay run run, hoảng loạn tiến lên muốn lau đi máu trên khóe miệng hắn, nhưng tay hắn còn chưa chạm mặt Triệu Tông, Triệu Tông đã hất tay hắn ra.

Triệu Thế Tông có chút oan ức, hắn cũng hoảng hốt, năm đó hắn rời đi rổ cuộc có đúng hay không?

Nếu đúng, vì sao bây giờ đã về điểm khởi đầu, hắn còn tự mình về đây, còn chọc cho Triệu Tông giận hắn như vậy.

Nhưng nếu không đúng, lúc trước hắn đã hoàn toàn bị Triệu Tông cải tạo thành một người khác.

Hắn không muốn.

Mà vô luận có đúng hay không, hắn lúc này, chỉ hy vọng Triệu Tông đừng giận hắn.

Mà lúc này Triệu Tông rốt cục mở miệng, nhưng hắn vừa mở miệng, Triệu Thế Tông đã cứng người.

Bởi vì Triệu Tông hỏi hắn: “Ngươi và Cát Tường, có quan hệ như thế nào.”

Giọng nói của Triệu Tông cực nhỏ, mà suy yếu,

Mà Triệu Thế Tông rõ ràng đều nghe vào tai.

Hắn nói không nên lời.

Triệu Tông cười: “Ngươi lừa ta.”

Triệu Tông thậm chí ngay cả “Trẫm” đều không nói, không tự chủ đã nói “Ta”.

Triệu Tông lại cười: “Từ lúc bắt đầu ngươi đã lừa ta.”

Triệu Thế Tông căn bản không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn không biết Triệu Tông rốt cuộc biết được bao nhiêu, hắn không dám hỏi.

Triệu Tông thở dài một hơi, lại nói: “Nếu ngươi lừa ta, vì sao còn phải quay về, vì sao không lừa ta cả đời?!” Giọng nói của hắn đã từ từ lớn dần.

Triệu Thế Tông vẫn cúi đầu.

“Nếu chết rồi, thì cả đời đừng có trở về! Thì cả đời hãy chết ở bên ngoài!” Giọng nói của Triệu Tông đã ẩn chứa một chút nghẹn ngào. Kiếp trước bị lừa gạt, kiếp này vẫn bị lừa gạt. Vì sao mỗi một người hắn chân tâm đối xử, đều lừa hắn? Rốt cuộc là hắn sai ở đâu, đáng đời dùng chân tâm đổi lấy lừa dối?

Lúc này Triệu Thế Tông mới hoảng loạn ngẩng đầu, lập tức nói: “Ta không có lừa ngươi.”

Triệu Tông cười lạnh: “Không lừa? Không lừa ta, vì sao ngươi giả chết? Không lừa ta, vì sao ngươi cùng Cát Tường dùng bồ câu đưa thư truyền tin qua lại? Ngươi ở trước mặt ta giả ngốc! Giả vờ không biết nói chuyện! Ngươi rốt cuộc là vì cái gì? Vì hoàng vị của ta? Vì mạng của ta?!” Càng nói, Triệu Tông càng bi thương, đứa trẻ hắn chân tâm đối xử, điều mong muốn thế mà cũng chỉ là những thứ này.

“Ta không có!” Triệu Thế Tông nói thật trái lương tâm, tuy nói sau đó hắn sửa lại rồi, nhưng lúc đầu hắn thật sự vì điều này mà tiến cung. Nhưng hắn vạn lần không thể nói thật với Triệu Tông. Hắn không thể nói thật, trong lòng càng ngày càng chán ghét chính mình.

“Triệu Thế Tông!” Triệu Tông phẫn nộ, lớn tiếng gọi tên hắn, nói rồi lại nôn ra máu.

Triệu Thế Tông theo bản năng đi lên dùng tay áo lau máu bên miệng hắn, Triệu Tông lần thứ hai hất tay hắn, rồi nói: “Vì sao ngươi tiến cung, vì sao lừa trẫm, vì sao giả chết, chết rồi vì sao lại phải về đây. Những cái đó trẫm không hỏi, trẫm chỉ coi lòng tốt xưa nay đều đút cho chó! Chỉ là hôm nay, ngươi có mặt ở đây, trẫm nói thẳng cho ngươi: Trẫm lệnh ngươi từ nay về sau không được bước vào Khai Phong Phủ một bước! Trẫm lệnh ngươi tức khắc rời khỏi Khai Phong Phủ! Cũng đừng xuất hiện trước mặt trẫm nữa!”

“Ta không!” Triệu Thế Tông không chút suy nghĩ, lập tức từ chối.

Triệu Tông bị hắn chọc tức đến run rẩy, bỗng nhiên đến, bỗng nhiên đi, rồi lại bỗng nhiên đến.

Lần thứ nhất đến, lừa gạt lòng thông cảm của hắn. Lần thứ nhất đi, lừa gạt một nửa tâm thần của hắn.

Lần này đến, lại muốn lừa gạt cái gì của hắn?!

Hắn ngoại trừ mạng và hoàng vị, rốt cuộc còn cái gì đáng để người đến lừa gạt?

Kiếp này còn không bằng chẳng cần!

Kiếp trước hắn đều đã nhảy xuống biển tự sát rồi, vì sao lại muốn đưa hắn tới kiếp này tiếp tục chịu dằn vặt?!

“Ngươi, đi ngay lập tức!” Tay hắn để trên chăn không ngừng run rẩy, cố chịu đựng, lần thứ hai nói ra một câu như vậy.

“Ta không đi.” Triệu Thế Tông chỉ còn một câu này, “Ta không đi, ta tuyệt không đi…”

Triệu Tông liên tục thở dốc, lớn tiếng gọi: “Phúc Lộc!!”

“Bệ hạ!” Phúc Lộc nhanh chóng xông vào.

Triệu Tông giơ tay lên, chỉ vào Triệu Thế Tông: “Kéo hắn ra ngoài! Đuổi ra khỏi Khai Phong Phủ! Không bao giờ chấp nhận hắn tiến vào Đông Kinh Thành!”

“…” Phúc Lộc có chút há hốc mồm.

“Mau lên!”

“Vâng!” Phúc Lộc giật mình, lập tức muốn kéo Triệu Thế Tông.

Triệu Thế Tông lại đột nhiên quỳ xuống, quỳ bên giường, hắn ngẩng đầu nhìn Triệu Tông, nhẹ giọng nói: “Ta sai rồi.”

Triệu Tông suýt không thở nổi.

Hắn rất hận chính mình.

Tên lừa gạt này cứ như vậy quỳ xuống, hốc mắt rưng rưng, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nói một câu như vậy, ba chữ như thế, hắn lập tức mềm lòng.

Hắn rất hận, rất không cam lòng!

Hắn thở một hơi, cả người vô lực, co quắp ra sau, như muốn nôn ra máu.

Triệu Thế Tông dùng đầu gối đi về trước một bước, hai tay vịn bên giường, vẫn ngẩng đầu nhìn hắn, lại nói: “Ta sai rồi.”

Triệu Tông bị bức ép đến trực tiếp nôn ra máu, mà lần này cũng không dừng được nữa, Triệu Thế Tông đưa tay dìu hắn, Triệu Tông mặc dù xụi lơ, cũng nhớ tới phải đẩy hắn ra, cũng nói với hắn: “Cút.”

Phúc Lộc khóc tiến lên đỡ lấy Triệu Tông, hướng ra ngoài gọi ngự y.

Bạch đại phu chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng này cũng thấy buồn bực, tiến lên muốn trị liệu.

Triệu Thế Tông lại chắn trước mặt.

Phúc Lộc khóc ròng nói: “Tiểu lang quân! Ngài ra ngoài trước! Bệ hạ không muốn gặp ngài! Bệ hạ đều như vậy rồi! Tiểu nhân van xin ngài, ngài ra ngoài đi!”

Bạch đại phu đau đầu hết sức, một câu cũng không dám nhiều lời.

Triệu Tông cũng không muốn nằm xuống, nôn ra máu cũng phải nhìn Triệu Thế Tông.

Triệu Thế Tông cắn răng đứng lên, quay người đi ra ngoài.

Triệu Tông cơ thể mềm nhũn, trượt xuống dưới, hốc mắt nhưng cũng biến đỏ, lần thứ hai ngất xỉu.

Triệu Thế Tông vừa đi, vừa cởϊ áσ choàng lông thú trên người, ném xuống đất. Hắn đi ra nội thất, trải qua chính sảnh. Các quan viên lần thứ hai nhìn về phía hắn, hắn lại không thèm nhìn một cái.

Hắn rất lạnh lùng, cũng rất trầm mặc.

Nguyên lai chọc Triệu Tông tức giận hộc máu, không phải Tôn thái hậu.

Là hắn Triệu Thế Tông.

Hắn đi xuống bậc thang, quay người, vén vạt áo, hướng về phía Triệu Tông nằm quỳ xuống.