Ngày mai chính là sinh nhật của Triệu Tông, Triệu Tông vẫn luôn cùng Tiễn Nguyệt Mặc ở trong nội thất trong chính điện, cũng không có người đến quấy rối.
Triệu Thập Nhất vẫn luôn ngồi một mình bên bàn đọc sách, nhìn chằm chằm bức tranh trước mặt.
Là cảnh đình vào thu, cũng là món quà hắn tặng sinh nhật Triệu Tông. Hắn gián đoạn, từ mùa hè vẽ cho tới đầu thu mới xong.
Từ khi mặt trời lặn, hắn đã ngồi vào bàn, thẳng đến lúc này.
Trà Hỷ sang xem đến mấy lần, mỗi lần đều chỉ thấy tiểu lang quân cúi đầu nhìn bức tranh kia, nàng cũng không dám quấy rối. Tới lúc nhất định phải đi ngủ, nàng lại đi vào, nhỏ giọng nói: “Tiểu lang quân, ngài phải đi ngủ rồi. Bạch ngự y, Đặng ngự y đều đã dặn, tay không thể rũ xuống quá lâu đâu.”
Triệu Thập Nhất chậm rãi hoàn hồn, hắn ngẩng đầu nhìn Trà Hỷ.
Chờ Triệu Tông chết rồi, Trà Hỷ cũng sẽ rất thương tâm nhỉ. Hoặc nên nói, cả Phúc Ninh Điện, tất cả mọi người sẽ rất thương tâm. Triệu Tông mặc dù mềm yếu, nhưng cũng là một người rất lợi hại, tựa hồ người tiếp xúc nhiều với hắn, đều sẽ có khuynh hướng thích hắn. Mà ngay cả tiểu tử Cát Tường, mặc dù không dám nói thật trước mặt hắn, hắn cũng nhìn ra được, mấy ngày nay, Cát Tường cũng thỉnh thoảng thất thần.
Hắn nghĩ xong, bèn tự an ủi mình, đến họ đều sẽ lưu luyến.
Hắn có chút lưu luyến, cũng tầm thường thôi.
Hắn duỗi tay phải bị thương, cầm lấy con dấu nhỏ bên cạnh, ấn xuống bức tranh ba chữ “Tiểu Thập Nhất”. Con dấu nhỏ này cũng là Triệu Tông đưa cho hắn, hắn ung dung làm xong mọi thứ.
Trà Hỷ hỏi hắn: “Tiểu lang quân, vẫn để trong hộp gấm hôm qua đã chọn sao?”
Hắn gật đầu, Trà Hỷ đi tới bên bàn, muốn trợ giúp hắn cuộn bức tranh lại.
Triệu Thập Nhất ngăn cản tay nàng, tự mình lần thứ hai ung dung cuộn bức tranh lại, lại dùng dây thừng cột chắc. Hai tay hắn nâng bức tranh, cẩn thận đặt vào trong hộp gấm.
Trà Hỷ mơ hồ cảm thấy hôm nay tiểu lang quân dường như không ổn.
Cũng không biết có phải nàng lỗi giác hay không, nàng luôn cảm thấy, trên người tiểu lang quân bao phủ một lớp đau thương mờ nhạt.
Nhưng tiểu lang quân lại có cái gì để đau thương?
Chớ nói chi ngày mai còn là sinh nhật của bệ hạ, một ngày thật đẹp.
Nàng không hiểu lắm, lại nhìn kỹ Triệu Thập Nhất, Triệu Thập Nhất cũng đã đứng dậy, đi ra ngoài.
“Tiểu lang quân, sáng mai ngài tự mình đưa hộp gấm này cho bệ hạ nhé?”
Triệu Thập Nhất sửng sốt, đưa lưng về phía Trà Hỷ lắc đầu.
“Hả ——” Trà Hỷ lần thứ hai nghi hoặc.
Triệu Thập Nhất đã ra khỏi thư phòng.
Hắn và Triệu Tông sẽ không gặp mặt. Lần gặp mặt vội vàng ban sáng, coi như là một lần cuối. Đến bản thân hắn cũng biết, dù cho gặp lại một lần, dù cho chỉ có một khoảnh khắc, hắn nhất định sẽ đổi ý.
Thế nhưng hắn không thể đổi ý.
Hắn gian nan sống lại một đời, gian nan có một khởi điểm như vậy, không thể bị chính hắn đạp hỏng được.
Lần này Triệu Tông nếu không bị hại chết, đều sẽ khiến cho Triệu Tông Ninh chú ý, về sau người khác lại muốn hại Triệu Tông sẽ khó khăn. Dù như thế nào hắn cũng sẽ không ra tay gϊếŧ Triệu Tông.
Mà Triệu Tông không chết, cả đời hắn sẽ không bước qua được con suối kia.
Hắn không thể phá hỏng một đời được sống lại này.
Hắn lại nói với mình như vậy.
Chén mì sinh nhật mười sáu tuổi của Triệu Tông, Triệu Thập Nhất không có cách nào lại ăn cùng hắn.
Cùng lúc đó, Triệu Tông vẫn đang thương nghị cùng Tiễn Nguyệt Mặc.
“Bệ hạ, trong cung đều biết ngài đến ngôi đình trong hậu uyển đọc sách, nghỉ ngơi.”
Triệu Tông gật đầu.
“Vậy ngoài đình lại chính là hồ nước, vài ngày trước thϊếp có đi qua một lần, chỉ ngồi, đưa tay còn có thể nhìn thấy lá sen để lại từ mùa hè, cách rất gần. Mà dưới đình, là một đoạn đường đá, rất không bằng phẳng.”
“Nàng nghi bọn họ định ám hại ở đình?”
“Bệ hạ, dùng đồ ăn gây ảo giác này, đơn giản chỉ muốn cho trước mắt ngài hiện ảo giác, thừa dịp lúc ngài choáng, thì lại ——”
Triệu Tông hiểu ý của nàng, nếu như lúc này Triệu Tông không phải hắn, nói không chừng thật sự bị nấm độc kia gây ảo giác. Nếu có một người lừa gạt hắn đến bên hồ nước kia, hắn trượt chân rơi xuống nước, sau đó có điều tra, cũng không liên quan đến người khác. Dù sao hắn không trúng độc, cái gọi là nấm huyễn hiện tại rất hiếm thấy, lại có ai có thể tra ra?
Mặc dù hắn không tình cờ rơi vào trong nước, hoặc là cũng không ngã vào cái hố nào khác, cũng không bị ngã chết. Dẫn hắn đến nơi ít người, đánh một gậy vào sau gáy hắn, cũng không phải không thể.
Người đều chết hết, đến lúc đó còn có thể làm sao?
Người hại hắn đặt sẵn mưu kế, dùng biện pháp không rõ ràng như vậy, chắc chắn là đã nắm chắc phần thắng. Bọn chúng cũng cho rằng mọi chuyện do bọn chúng dẫn dắt, bọn chúng làm sao biết, từ lúc mới bắt đầu, bọn chúng đã rơi vào sân khấu Triệu Tông tự tay bố trí rồi.
Hắn không khỏi nở nụ cười.
Tiễn Nguyệt Mặc ngước mắt, thấy hắn cười, cùng cũng nở nụ cười.
Là nụ cười xứng đáng, chờ màn diễn này kết thức, có mấy người cuối cùng rồi sẽ chính thức xuống sân khấu.
Nàng đứng dậy, khom lưng hành lễ: “Bệ hạ, bây giờ thϊếp quay về, ngày mai —— sẽ cùng bệ hạ gặp mặt.” Lúc nàng nói đến “Sẽ cùng bệ hạ gặp mặt”, âm thanh kéo dài.
Triệu Tông dìu nàng đứng dậy, tự mình tiễn nàng ra ngoài.
Họ ra ngoài cửa, mới phát hiện bên ngoài đã đổ mưa.
Tiễn Nguyệt Mặc ngẩng đầu nhìn lên, cười: “Bệ hạ, lão thiên gia cũng đang giúp ngài.”
Không phải là đang giúp hắn, mưa như thế, đường trơn như vậy, chẳng phải càng dễ diễn kịch hơn?
Hắn muốn gọi Nhiễm Đào bung dù đưa nàng trở về, bị Tiễn Nguyệt Mặc ngăn cản: “Bệ hạ, chắc chắn còn có người chờ tin của thϊếp.”
Triệu Tông cười: “Nguyệt nương đi đường cẩn thận.”
“Thϊếp ghi nhớ.” Tiễn Nguyệt Mặc lại thi lễ một cái, đưa tay vịn lấy tay Phiêu Thư dưới bậc đi tới đón nàng, cùng đi vào trong mưa. Phiêu Thư bung dù cho nàng, phía trước còn có hai tiểu cung nữ cầm đèn l*иg.
Đoàn người các nàng ra khỏi Phúc Ninh Điện, vòng qua lối đi, đi về Tuyết Lưu Các.
Mới vừa vào Tuyết Lưu Các, đã có một vị tiểu cung nữ chào đón.
Các nàng dừng bước lại, Phiêu Thư nhìn kỹ một cái, nhíu mày nói: “Trời mưa, ngươi dám chặn đường nương tử chúng ta!”
Tiểu cung nữ không chê mặt đất ẩm ướt, lập tức quỳ xuống, ngập ngừng nói: “Thỉnh nương tử thứ tội, nô tỳ là cung nữ hầu hạ bên người Thích nương tử. Thích nương tử lo lắng cho bệ hạ, đặc biệt lệnh nô tỳ đến chờ Thục phi nương tử. Nương tử nói, ngày mai chính là sinh nhật của bệ hạ, muốn đi thỉnh an bệ hạ, kính xin Thục phi nương tử giúp nương tử nói chuyện trước mặt bệ hạ.”
Tiễn Nguyệt Mặc ôn nhu nói: “Bệ hạ hôm nay sức khỏe không ổn, ngày mai sợ rằng không thể đứng dậy. Thích nương tử các ngươi nếu là thực sự muốn vấn an, cứ dập đầu ngoài điện là được.”
Tiểu cung nữ vùi đầu, ánh mắt sáng lên, vừa sợ vừa nói: “Bệ hạ… sức khỏe không ổn?”
“Ai, vào thu rồi, trời lạnh, sức khỏe bệ hạ ngày càng yếu kém. Hôm nay còn… Thôi, ngươi đi xuống đi.” Tiễn Nguyệt Mặc không muốn nói nữa, đi vào Tuyết Lưu Các.
Phiêu Thư nhỏ giọng nói: “Thích nương tử cũng không khỏi quá không biết phép tắc! Sao có đạo lý như vậy?!” Dứt lời, nàng lại nhỏ giọng nói, “Nương tử, nô tỳ vừa mới nhìn sắc mặt bệ hạ, tựa hồ cũng không phải không ổn…”
Tiễn Nguyệt Mặc cười: “Nuốt vào bụng là được.”
Tiểu cung nữ kia nào phải người của Thích nương tử?
Thích nương tử cũng đáng thương, tính tình nóng nảy, còn ngu ngốc, bị người lợi dụng thành như vậy còn không tự biết đây.
Như nàng dự đoán, tiểu cung nữ chờ đoàn người đi xa rồi, nàng ta quy củ rời Tuyết Lưu Các, nhìn như là đi về Yên Minh Các.
Sau khi vòng qua góc tường, lại nhân lúc không người chạy về phía Khôn Ninh Điện.
Vì trời mưa, trên lối đi tạm không bóng người, ban đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước đọng vang lên giữa lúc nàng ta chạy trốn.
Triệu Tông còn băn khoăn chuyện Triệu Thập Nhất lần đầu xuất tinh mà Cát Lợi đã nói.
Buổi chiều hắn cùng với Tiễn Nguyệt Mặc có việc muốn thương lượng, trắc điện cũng không có ai đến, Triệu Thập Nhất đã ngoan ngoãn uống thuốc, hắn cũng không đến trắc điện nữa.
Lúc này hắn đến trắc điện, bởi vì đội mưa đến, người trong trắc điện cũng không nghĩ tới hắn sẽ đến vào lúc này. Tiểu thái giám dưới hành lang toàn bộ quỳ xuống: “Bệ hạ.”
“Tiểu lang quân đã nghỉ ngơi chưa?”
“Dạ rồi.”
“Ai gác đêm bên trong thế?”
“Bẩm báo bệ hạ, là Cát Tường các trưởng.”
Triệu Tông gật đầu, Nhiễm Đào tiến lên đẩy cửa ra, hắn đi vào.
Triệu Thập Nhất thật sự đã nghỉ ngơi, chỉ là rốt cuộc ngủ không được.
Hắn tự biết mình không ngủ được trên giường này được quá lâu, kỳ thực trên giường này hắn cũng chưa từng ngủ quá lâu.
Bên tai là tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, hắn không khỏi đưa tay sờ lên vết thương vẫn còn băng bó. Mới bắt đầu, hắn chậm rãi sờ, trước mắt không khỏi hiện lên hình ảnh Triệu Tông lúc nhìn thấy vết thương trên người hắn, trong mắt cấp tốc dâng lên thương tâm, thất vọng và lo lắng, cùng với cảnh Triệu Tông giận dữ đứng trong hậu uyển, còn có dáng vẻ Triệu Tông đứng bên giường nổi giận nói với hắn “Ngươi còn cười!”.
Không tự chủ, hắn kéo ra một nụ cười.
Hắn mở mắt ra, nhìn nóc giường, vẫn còn có thể nhìn thấy Triệu Tông đứng trong ánh đèn ngoài cửa Khôn Ninh Điện, lạnh nhạt như vậy đưa tay về phía hắn, nói với hắn “Lại đây”.
Đôi mắt của hắn có chút cay.
Triệu Tông thật sự là người đối xử với hắn tốt nhất.
Hắn đúng là một kẻ bạc tình bạc nghĩa, hắn thậm chí không phải là người, hắn chẳng ra gì, mẹ hắn đối xử tốt với hắn, vì đó là mẹ của hắn.
Triệu Tông lại là người duy nhất, không có bất kỳ huyết thống liên quan đến hắn, lại đối xử tốt với hắn đến quá đáng.
Là một người duy nhất đối tốt với hắn, trong hai đời ba mươi năm này.
Người đối tốt với hắn như vậy, hắn lại muốn trơ mắt nhìn Triệu Tông chết.
Hắn ra sức cào lên miệng vết thương một cái, miệng vết thương đau đớn, nhưng ngay cả đôi mắt hắn cũng không chớp một cái, chỉ là vị cay ở khóe mắt chung quy ngừng lại. Vết thương hình như đã nứt ra, có máu chảy.
Chảy máu cũng tốt, chỉ cần không phải rơi lệ, làm sao cũng được.
Hắn kéo chăn che mặt mình.
Hắn hãy còn đắm chìm trong tâm sự.
Bỗng nhiên ngoài màn vang tiếng bước chân, cơ thể hắn cứng đờ.
Cát Tường cuống quýt quỳ xuống, hành lễ, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ.”
Triệu Tông cũng nhỏ giọng hỏi: “Đang ngủ?”
“Vâng.”
“Trẫm xem hắn.” Triệu Tông tiến lên, vén màn, thấy Triệu Thập Nhất nhốt chính mình trong chăn. Hắn khẽ cười thành tiếng, đưa tay định kéo chăn xuống, nhưng Triệu Thập Nhất trước khi ngủ tựa hồ dùng sức, quấn chăn cực chặt. Hắn lại kéo xuống, sợ là sẽ đánh thức Triệu Thập Nhất, thấy dù gì cũng còn chừa lại một ít khe hở, hắn thu tay lại.
Hắn buông màn xuống, cúi đầu nói với Cát Tường: “Ngươi tới.”
Cát Tường theo hắn ra khỏi nội thất, Triệu Tông tùy ý chọn cái ghế ngồi xuống, nhìn cậu vài lần, đầy cũng là một quái nhân, tay cầm cẩu kỷ độc cũng không hại hắn.
Hỏi cậu: “Ngươi cũng biết chuyện lần trước tiểu lang quân xuất tinh?”
Cát Tường sững sờ, ngẩng đầu nhìn Triệu Tông một cái, lúc này mới thấy sắc mặt bệ hạ không ngờ có chút xám trắng, quả nhiên lại trúng độc.
Bản thân Triệu Tông cảm thấy Triệu Thập Nhất vì chuyện như vậy mà sợ canh thịt dê là chuyện đặc biệt đáng yêu, nhưng đối với Cát Tường, hắn cũng không có thái độ tốt, hắn cười lạnh: “Cần các ngươi có ích lợi gì?!” Cười lạnh xong, hắn mới nhớ tới, hắn còn đang giả bệnh đây, giờ đang trước mặt Cát Tường, bèn nhanh chóng ho khan vài tiếng.
Cát Tường cuống quýt đáp: “Là tiểu nhân thất trách!”
“Hắn ở trong vương phủ bị người bắt nạt, bây giờ ở trong cung thật vất vả mới nuôi hoạt bát một chút. Chuyện này, hắn làm sao hiểu? Ngươi thì hay rồi, không thể trấn an hắn cũng không sao, thế mà còn không biết gì!” Triệu Tông vừa nói vừa giận, âm thanh rất nhẹ, hô hấp rõ ràng không đủ.
“Tiểu nhân có lỗi.”
“Thôi, việc này đã qua rồi. Về sau ngươi tỉ mỉ quan sát, lại có thêm lần nào nữa, lập tức đến báo cáo cho trẫm biết!”
“Vâng!”
Triệu Tông đứng dậy định đi, cơ thể hắn lảo đảo, Nhiễm Đào vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, lo lắng nói: “Bệ hạ, mau mau trở lại nghỉ ngơi đi.”
Nhiễm Đào hôm nay lại có chút tâm thần không yên, nhưng bệ hạ và Thục phi nương tử vẫn ở bên trong nói chuyện, nàng không thể đi vào quấy rối. Chờ đến khi bệ hạ trở ra, sắc mặt lại không tốt. Cũng may nàng còn nhớ bệ hạ nói, bệ hạ tựa hồ trong lòng có dự định.
Ngày ấy tại Thùy Củng Điện, Tôn thái hậu đều hết cách với bệ hạ, lại có gì phải sợ?!
Nàng an ủi chính mình như vậy, dìu Triệu Tông trở về.
Triệu Tông đi rồi, Cát Tường yên lặng đi vào nội thất.
Cậu không nói chuyện, Triệu Thập Nhất trong màn cũng không nói chuyện.
Cát Tường không biết có nên báo việc này cho hắn không, mà đến cậu nghe đều có chút không đành lòng, lang quân nghe được, còn có thể trơ mắt nhìn bệ hạ đi chết sao?
Bệ hạ nếu không chết, dự định mấy năm qua của lang quân lại có ý nghĩa gì?
Bệ hạ không dễ, lang quân lẽ nào lại dễ dàng?
Lại có ai là dễ dàng.
Cậu do dự như vậy, Triệu Thập Nhất vén màn lên, nhìn nhìn cậu.
Cát Tường không khỏi quỳ xuống đất.
“Hắn nói gì với ngươi.”
Cát Tường khẽ cắn răng, cúi đầu nói: “Bệ hạ kêu tiểu nhân chăm sóc lang quân kỹ càng, muốn ngài uống thuốc đúng giờ.”
Một hồi lâu sau, Triệu Thập Nhất chậm rãi nói: “Biết rồi.” Hắn lại buông xuống màn.
Cát Tường thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại tràn đầy đau thương vô tận.
Một vị Hoàng đế tốt như vậy.
Cuối cùng thật là đáng tiếc.