Nơi Triệu Thập Nhất đánh Triệu Đình, là hắn cố ý tìm, ở sâu nhất trong hậu uyển, nếu như không có tiếng Triệu Đình rít gào, vốn sẽ không có ai phát hiện được.
Cố tình hắn lại gào thành tiếng.
Trong hậu uyển hôm nay rất nhiều quý nhân muốn tới ngắm trăng, trên đường chính đều có cung nữ, thái giám trông coi, nghe thấy âm thanh này, dồn dập bước nhanh tới, nhìn rõ ràng tình huống dưới thân cây, suýt bị doạ ngất. Họ xoay người nhanh chóng đi gọi người.
Triệu Tông đúng lúc dẫn mọi người đến hậu uyển.
Hắn cùng với Tiễn Nguyệt Mặc làm đôi tình nhân mới điển hình, tất nhiên là đứng bên hồ cùng ngắm trăng. Nhiễm Đào bị Triệu Tông Ninh kéo đi nói chuyện, bệ hạ vốn không có cách nào đến tham gia cung yến, đột nhiên sức khỏe tốt hơn rất nhiều, trong lòng Nhiễm Đào cũng nhẹ nhõm không ít, trên mặt có nụ cười, Triệu Tông Ninh hỏi nàng: “Nhiễm Đào tỷ tỷ thích lang quân thế nào?”
Nhiễm Đào đỏ mặt: “Quận chúa chuyện này…”
Triệu Tông Ninh vui cười: “Ngươi cứ âm thầm nói với ta, thư sinh tuấn tú, ngươi có thích không?”
“Quận chúa!” Nhiễm Đào ngại ngùng, quay người định đi, Triệu Tông Ninh đưa tay kéo nàng, định nói với nàng việc của Tiêu Đường.
Đang lúc mọi điều đều an lành, từ xa đột nhiên vang lên thanh sắc bén nhọn của tiểu thái giám: “Bệ hạ!!! Tiêu rồi!!!”
Phúc Lộc lớn tiếng quát lên: “Quy củ đâu!”
Tiểu thái giám thở hồng hộc chạy đến gần, quỳ xuống đất: “Bệ hạ! Tiểu lang quân và tiểu thập lang quân của Ngụy Quận vương phủ đánh nhau ở bên trong, dùng đến đao, trên người còn đổ máu!”
Cơ thể Triệu Tông cứng đờ, trong gió thu, cơ thể thon gầy lại có chút lung lay, Tiễn Nguyệt Mặc lo lắng đỡ lấy hắn.
Triệu Tông nhìn Ngụy quận vương theo phía sau, lạnh lùng nói: “Dẫn đường.”
“Vâng!”
Triệu Tông nhanh chân đi về phía trước, áo choàng khoác trên người không có gió cũng có thể tự phất lên.
Hậu uyển yên bình lại không còn gì giống cung trăng.
Ngụy quận vương ân hận không thôi, rốt cuộc đã đuổi theo bằng bước chân của Triệu Tông. Nhiễm Đào cuống quýt từ trong đình đi xuống, bước nhanh về phía bệ hạ, không đề phòng va vào một người, nàng vẫn chưa nhìn kỹ, vội vã thi lễ một cái, bèn mau đuổi theo bệ hạ.
Triệu Tông Ninh, Triệu Thúc An theo sát từ trên đình đi xuống, đi về phía sau hậu uyển
Chỉ một lát sau, tại chỗ chỉ còn hai người.
Tôn Trúc Thanh hoảng hốt nhìn hướng Nhiễm Đào rời đi, hỏi thái giám Tôn thái hậu phái tới đang đứng phía sau hắn: “Vị tỷ tỷ kia là ai? Giống như tiên tử vậy.”
“Đó là nữ quan kề cận của bệ hạ, Nhiễm Đào.” Tiểu thái giám đặc biệt nhấn mạnh hai từ “bệ hạ” và “nữ quan kề cận”.
Tôn Trúc Thanh lại nghe không hiểu, vẫn hoảng hốt: “Chắc là tiên tử tỷ tỷ trên cung trăng thật rồi.”
Triệu Tông bước nhanh vào sâu trong hậu uyển, nhìn thấy cảnh tượng dưới cành cây, tim ngay lập tức run lên.
Trên đất tràn đầy máu, dưới ánh đèn l*иg và ánh trăng, máu ấy tăng thêm phần quỷ dị.
Cát Lợi cẩn thận ôm dìu Triệu Thập Nhất đang nhắm mắt, nghe tiếng bước chân, Triệu Thập Nhất mở mắt nhìn hắn. Triệu Tông lần này thấy rõ mặt Triệu Thập Nhất, trên mặt đều là máu! Dạo này hắn đang “sức khỏe yếu ớt”, vốn đang vịn tay Nhiễm Đào, làm ra dáng vẻ yếu ớt. Hiện tại thấy Triệu Thập Nhất như vậy, hắn thật sự có chút đứng không vững.
Trên mặt Triệu Thập Nhất toàn là máu thì cũng thôi! Đao còn nằm bên cạnh hắn, dưới ánh trăng, mũi đao dính máu nhấp nháy, mũi đao còn hướng về hắn. Cánh tay của hắn còn đang không ngừng chảy máu!
Hắn nhắm mắt lại, nói: “Mau đưa tiểu lang quân về! Gọi hết ngự y của Ngự Dược Cục vào Phúc Ninh Điện!”
“Vâng!” Phúc Lộc cuống quýt cho người tiến lên dìu Triệu Thập Nhất.
Triệu Thập Nhất nhìn Triệu Tông, thấy trong mắt Triệu Tông toàn là kinh hoảng và lo lắng, thậm chí có chút mê man, hiển nhiên là đã bị dọa.
Hắn đột nhiên cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Triệu Tông quả nhiên vẫn lo lắng cho hắn nhất.
Hắn nhất thời cảm thấy máu không chảy uổng.
Hắn lại mỉm cười.
Triệu Tông lần thứ hai nhắm mắt bình ổn tâm trạng, lúc mở mắt, vừa vặn thấy Triệu Thập Nhất lại đang cười!
Hắn nhất thời cả giận nói: “Ngươi còn cười!”
Nơi này vốn hoàn toàn yên tĩnh, âm thanh giận dữ của Triệu Tông càng ngày càng lẫm liệt, cũng không có ai dám nói chuyện.
Các tiểu thái giám sợ hãi, cẩn thận nhấc Triệu Thập Nhất lên, vội vã muốn đi về, hắn lại quay đầu nhìn Triệu Tông.
“Mau trở về!” Triệu Tông liền dạy bảo một tiếng.
Lúc này hắn mới thu tầm mắt, ngoan ngoãn để người nhấc trở về. Khi đi ngang Tiễn Nguyệt Mặc, hắn thậm chí có chút đắc ý nhìn nàng.
Tiễn Nguyệt Mặc: “…” Nàng cảm thấy hình như không đúng, nhưng cũng không biết là chỗ nào không đúng.
Lúc này Triệu Tông lại nhìn Triệu Đình nằm dưới đất, hắn nhắm mắt, sau đó quay người nói với Ngụy quận vương: “Vương thúc.”
“Bệ hạ ơi!” Ngụy quận vương nói rồi muốn quỳ, lần này, Triệu Tông không cản. Ngụy quận vương cũng không ngờ Triệu Tông lại không cản ông! Ông chỉ có thể thẳng tắp quỳ xuống.
Triệu Tông nhẹ giọng nói: “Trẫm cũng không nói thêm nữa, đứa nhỏ này, trẫm không muốn gặp lại hắn nữa, các ngươi thừa dịp trẫm còn chưa đổi ý, mau đưa người đi.” Dứt lời hắn quay người rời đi, người của Phúc Ninh Điện vội vàng đi theo hắn, chỉ có Cát Lợi thừa dịp không người chú ý, nhặt thanh đao kia.
Ngắm trăng trong hậu uyển, mới bắt đầu, đã hoảng loạn kết thúc với một cảnh tượng mà tất cả mọi người không nghĩ tới như vậy.
Có vài tông thất thậm chí còn oán Ngụy quận vương gia, bệ hạ vất vả lắm mới đồng ý uỷ quyền cho tông thất, lại vì hỗn tiểu tử nhà Ngụy quận vương mà không còn rồi! Lỡ như bệ hạ oán tông thất thì biết làm sao?!
Lúc này mọi người đều quên mất, vị còn lại kỳ thực cũng thuộc Ngụy Quận vương phủ.
Danh vọng của Ngụy Quận vương phủ cũng vì vậy mà giảm sút.
Nhưng cái này thì nói sau.
Triệu Thập Nhất là người tàn nhẫn, đối với bản thân càng ác, một đao trên cánh tay kia là đâm thật, vết rách còn rạch rất mạnh, vết đao rất sâu, cũng dài. Lúc ngự y băng bó cho hắn, nước mắt Trà Hỷ không ngừng rơi.
Hai người Cát Tường và Cát Lợi vì lơ là tiểu lang quân, đang quỳ trong sân, lúc Triệu Tông trở về, thấy hai người này, dừng bước, nói: “Lát nữa xử lý các ngươi!”
Hai cái đầu đang cúi thấp lại cúi càng thấp hơn.
Hắn đi rồi, Cát Tường nói với Cát Lợi: “Lát nữa bệ hạ hỏi tới, cứ nói là tiểu lang quân của chúng ta thương tiểu thập lang quân của Ngụy Quận vương phủ, lệnh chúng ta đi tìm hắn tới hỏi thăm.”
Cát Lợi “Ồ” một tiếng, nhưng trong lòng nghĩ nếu bệ hạ hỏi cậu, cậu vẫn phải nói thật.
Triệu Tông nhanh chân tiến vào trắc điện, đêm thu lạnh lẽo, trên người hắn còn khoác áo choàng, sau khi đi vào cũng không kịp mở ra, đã vội vội vàng vàng đi đến trước giường.
Thấy hắn đến, người bên giường đều tản ra, Triệu Thập Nhất lại dùng đôi mắt trong suốt nhìn hắn.
Triệu Tông giận điên người: “Ngươi nói ngươi kìa, ngắm trăng thì ngắm trăng! Leo cây cũng không sao, bình thường hay leo cây kia mà! Ngươi gặp Triệu Đình làm cái gì?” Nhiễm Đào đi hỏi chuyện, hai tiểu thái giám lại kín miệng, hỏi một không biết ba! Thế nhưng hắn cũng đoán được, “Có phải cảm thấy Triệu Đình đáng thương? Ngươi muốn gặp hắn? Tên ngốc nhà ngươi! Hắn đáng thương, hay ngươi đáng thương?! T rên người hắn còn cầm đao nữa đó, ngươi không nhìn thấy à?!”
Triệu Tông giận đỏ cả mặt, tâm lý Triệu Thập Nhất lại sảng khoái cực kỳ, vẫn dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Triệu Tông.
Triệu Tông bèn ngồi bên giường, hỏi Bạch ngự y: “Sao rồi?!”
“Bệ hạ, trên mặt, sau lưng và đùi của tiểu lang quân đều có ngoại thương, chườm lạnh là được. Chỉ là vết đao trên cánh tay…”
“Bao lâu mới lành?”
“Chung quy phải một hai tháng, vết thương mới có thể khép lại.”
“…” Triệu Tông vừa tức vừa thương tâm, “Vết thương đã xử lý tốt?”
“Đều đã xử lý tốt.”
“Nhanh đi sắc thuốc.”
“Vâng!”
Triệu Tông nhìn hắn uống thuốc, rồi nhìn hắn uống mật thủy.
Triệu Thập Nhất kỳ thực căn bản không muốn uống thuốc, trước kia trên chiến trường còn chịu nhiều thương tổn hơn nữa, một đao kia chẳng là gì, hắn sẽ tự cầm máu. Thế nhưng Triệu Tông theo dõi hắn uống thuốc, hắn cảm thấy cực kỳ sung sướиɠ, ngay cả mật thủy kia nữa, cũng ngoan ngoãn uống vào.
Nhiễm Đào lúc này bèn khuyên nhủ: “Bệ hạ, tiểu lang quân uống thuốc rồi cũng phải nghỉ ngơi, ngài hãy trở về thôi? Nô tỳ ở đây trông coi, ngài yên tâm.”
Vừa nghe vậy, Triệu Thập Nhất lập tức nhìn chằm chằm Triệu Tông.
Trong lòng Triệu Tông có chút không yên lòng, lại nhìn ánh mắt đáng thương như cún con của Triệu Thập Nhất, thở dài nói: “Trẫm lại ở cùng hắn một lúc nữa vậy.”
Ở cùng một lúc, lại mất một canh giờ, cũng không thể ở lại tiếp nữa.
Dù sao hắn cũng đang “bệnh trong người”, cũng đang “trúng độc”, cũng phải trở về uống thuốc.
Lúc hắn đi, Triệu Thập Nhất đưa tay kéo tay áo hắn, Triệu Tông vội la lên: “Tay vừa băng bó! Mau buông ra!”
Triệu Thập Nhất căn bản không thấy đau, nhưng thấy dáng vẻ Triệu Tông sốt ruột, không thể làm gì khác hơn là buông tay ra.
Triệu Tông bèn khuyên nhủ: “Tiểu Thập Nhất phải nghe lời, ngày mai trẫm quay lại thăm ngươi.”
Triệu Thập Nhất có thể làm sao, không thể làm gì khác hơn là nhìn theo Triệu Tông rời đi.
Hắn vừa đi, ánh mắt Triệu Thập Nhất liền tối tăm, không biết Tiễn Nguyệt Mặc kia có còn ở lại Phúc Ninh Điện chăm bệnh không, thực sự rất chướng mắt!
Triệu Tông quay về điện, uống thuốc, cũng có lời muốn nói.
Tiễn Nguyệt Mặc đã dẫn cung nữ của nàng toàn bộ trở về Tuyết Lưu Các, chính điện rốt cục khôi phục yên lặng của dĩ vãng.
“Nhiễm Đào.” Hắn nhẹ giọng nói.
“Bệ hạ?”
“Mấy ngày nay, các ngươi cũng sợ hãi rồi nhỉ.”
Hốc mắt Nhiễm Đào đỏ lên: “Tóm lại sức khỏe bệ hạ tốt lên, chúng nô tỳ có thể yên tâm rồi.” Họ cũng tưởng bệ hạ thật sự không thể đến cung yến Trung Thu, cơ hội tốt như vậy, một khi mất đi, thật sự chẳng biết lúc nào mới có lần nữa. Ai mà ngờ tới, sức khỏe bệ hạ mặc dù yếu, nhưng vẫn đến Khôn Ninh Điện! Còn nói mấy câu như vậy! Còn chọc Tôn thái hậu tức giận bỏ đi!
Cuộc chiến này rốt cuộc đánh thế nào, trong lòng họ đều nắm chắc.
“Về sau, sẽ càng ngày càng tốt.”
Nhiễm Đào cười gật đầu: “Vâng, nô tỳ tin bệ hạ.”
Triệu Tông ngửa người ra sau, thâm sâu nói: “Chỉ là tối nay sợ rằng rất nhiều người sẽ khó ngủ.”
Tôn thái hậu khó ngủ là chuyện không cần nói nhiều.
Ngoài cung, cũng có rất nhiều nhà khó ngủ.
Đầu tiên khó ngủ chính là nhà Yến quốc công.
Nguyên nhân Tôn Bác Huân khó ngủ tất nhiên không cần nhiều lời, thời cơ và tốc độ bệ hạ quật khởi làm ông ngạc nhiên, đúng là đột ngột bất ngờ, nhanh đến nỗi ông không kịp ứng phó.
Mà nhà Yến quốc công, ngoại trừ Tôn Bác Huân ra, có một người khác cũng khó ngủ.
Tôn Trúc Thanh lăn qua lộn lại trên giường như bánh rán, cuối cùng lại gọi tiểu tư ngoài cửa tiến vào.
“Đại lang quân có gì dặn dò? Tiểu nhân gọi Trần nương tử tới?” Tiểu tư lấy lòng nói, Trần nương tử là thị thϊếp ngày xưa hắn sủng ái nhất.
Tôn Trúc Thanh không kiên nhẫn lắc đầu, trước mắt lại xẹt qua một gương mặt.
Vị nữ quan tỷ tỷ tên là Nhiễm Đào kia, khóe mắt còn có một nốt lệ chí, mặc sam bào nữ quan màu đỏ tía, dưới ánh trăng, thật sự giống tiên tử trên cung trăng hạ phàm.
Chỉ tiếc, đó là nữ quan trong cung, hắn chỉ có thể nhìn.
Mà nhìn, cũng hiếm có lắm mới được nhìn một lần!
Nếu là nữ quan bình thường cũng có thể nghĩ cách, Thái hậu nương nương chắc chắn sẽ chỉ hôn cho hắn, cố tình đó là nữ quan của bệ hạ.
Tôn Trúc Thanh thở dài.
Nhà Ngụy Quận vương phủ cũng khó ngủ, Triệu Đình ở trong cung mắc phải sai lầm lớn thế này. Ngụy quận vương suốt đêm kêu người đưa Triệu Đình đi Tống Châu, ở đó có điền trang của Ngụy Quận vương phủ. Từ trắc phi mất sạch thể diện, kêu khóc từ hậu viện chạy đến trước cửa, kéo xe ngựa không chịu buông tay.
Hạ nhân vương phủ đâu dám kéo trắc phi?
Ngụy quận vương luôn sĩ diện hảo giận dữ: “Dẫn nàng xuống cho bản vương!! Nếu không nghe, cũng đưa nàng theo luôn!!”
“Vương gia, vương gia, thϊếp chỉ có một đứa con trai là Đình Nhi thôi, vương gia, nó cũng cháu của ngài, ngài tha cho Đình Nhi đi!” Từ trắc phi liên tục dập đầu lạy, thấy vô dụng, bèn ôm đùi Triệu Từ Đức, khóc ròng nói, “Thế tử, ngài cầu tình giúp Đình Nhi đi, nó mới mười ba tuổi thôi Thế tử!”
Triệu Từ Đức trước giờ là người ngông ngênh, bây giờ lại cúi đầu, nhìn Từ trắc phi, lạnh lùng nói: “Hoặc là ngươi đi cùng nhi tử ngươi, ta sẽ xem vương phủ chưa từng có mẫu tử các ngươi, tương lai Nhiên Nhi xuất giá sẽ do Thế tử phi lo liệu. Hoặc là, ngươi ngoan ngoãn về hậu viện, tiếp tục làm Từ trắc phi của ngươi, quản lý hậu viện vương phủ.”
“Thế tử!!!” Từ trắc phi đau đớn khóc thành tiếng, cơ thể lập tức mềm nhũn ra, co quắp dưới đất.
Triệu Từ Đức vung tay lên, mấy nhũ mẫu mạnh mẽ đưa nàng về hậu viện.
“Đi đi!” Ngụy quận vương quát một tiếng.
Ngươi đánh xe cho xe ngựa chạy ra khỏi vương phủ, Triệu Đình đã ngất từ lâu còn chưa biết, chuyến đi này của hắn, nhiều năm không thể về.
Ngụy quận vương và Triệu Từ Đức cùng đứng trong sân, hai người đều im lặng.
Mười lăm mặt trăng quả nhiên là vô cùng tròn, lại chiếu xuống mỗi người đang hoảng loạn trong vương phủ.
Sau một hồi lâu, Ngụy quận vương lên tiếng nói: “Ta còn có thể sống mấy năm? Ngươi cứ tự lo đi.”
“Phụ thân ——”
“Giờ chỉ mới bắt đầu. Bệ hạ cho chép tông thất làm quan, làm việc lâm thời, về sau tông thất sẽ càng một lòng với ngài.”
“Nếu hắn ủy nhiệm hết các chức quan, đâu còn chuyện của hắn?” Triệu Từ Đức còn có chút xem thường, gã cho rằng hành động này của Triệu Tông vô cùng hồ đồ.
Ngụy quận vương cười, hiếm khi không xem thường, cũng không lạnh lùng, mà ôn hòa cười, ông nói: “Chúng ta đều bị bệ hạ lừa!”
“Nhi tử không tin, nhất định có người dạy hắn! Bây giờ hắn đang sủng Tiễn thục phi, phụ thân của Thục phi còn là Tiễn Thương.”
“Thôi, cuối cùng làm sao, ngươi cứ nhìn cách làm sau này của hắn đi. Chỉ là, về sau, đối với hắn mà nói, Ngụy Quận vương phủ không còn bất luận ân tình gì nữa. Nếu ngươi là người thông minh, hãy thường vào cung thăm Tiểu Thập Nhất.”
“Phụ thân.”
Ngụy quận vương không nói tiếp, quay người rời đi.
Trừ họ ra, nhà Huệ quận vương, nhà Nhận Trung hầu, cùng với các nhà tông thất khác, tất cả đều đang suy nghĩ. Các nhà cơ hồ đốt đèn đến bình minh.
Khuấy loạn một hồ xuân thủy bản thân Triệu Tông, cũng mất ngủ.
Chung quy hắn vẫn là lo cho bạn nhỏ trong trắc điện, hắn ngồi dậy từ trên giường, chỉ mặc áσ ɭóŧ, khoác thêm áo choàng, Phúc Lộc cầm đèn l*иg, Nhiễm Đào dìu hắn, đồng thời đến trắc điện.
Hôm nay Trà Hỷ cũng trông coi, thấy hắn qua, lập tức hành lễ, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ tới.”
“Hắn ngủ chưa?”
“Ngủ rồi ạ.”
Triệu Tông tiến lên, đưa tay đẩy màn ra, nhìn Triệu Thập Nhất trên giường, cánh tay băng bó khăn vải quá mức dễ thấy. Gương mặt cũng sưng lên hai cục, gương mặt bình thường tuấn tú như vậy, giờ sưng thành cái bánh bao rồi.
Triệu Đình ra tay cũng độc ác quá! Cứ thả hắn về như vậy, đúng là tiện nghi cho thằng ranh đó! Mà không thả thì sao? Ngụy quận vương vào lúc hắn không đắc thế nhất, mặc dù giấu rất nhiều tư tâm, nhưng quả thực đã giúp hắn vài lần. Hắn cũng không thể không nể mặt Ngụy quận vương, huống hồ việc này, cũng chỉ là ai đứa nhỏ đánh nhau, nếu hắn muốn làm lớn chuyện hơn nữa, cũng sẽ người nghị luận, cũng không tốt cho Tiểu Thập Nhất.
Dù sao Tiểu Thập Nhất vẫn người của Ngụy Quận vương phủ, làm lớn thì huynh đệ tương tàn, dù gì đây cũng là hoàng cung quy củ lớn hơn trời.
Cũng được, về sau, tình của Ngụy quận vương, hắn cũng trả hết. Chuyện Ngụy quận vương lúc trước lợi dụng nhóc con Tiểu Thập Nhất, hắn vẫn còn nhớ đó, về sau cứ xem như tông thất bình thường là được.
Hắn sẽ càng tốt với Tiểu Thập Nhất hơn nữa.
Triệu Tông thở dài, thả màn xuống muốn đi.
Triệu Thập Nhất lại đột nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng hắn.
Triệu Tông nhỏ giọng nói: “Trẫm tới thăm ngươi một chút, ngươi ngủ tiếp đi.”
Triệu Thập Nhất lại duỗi tay nắm lấy tay áo hắn.
“Tay ngươi bị thương, mau buông ra.”
Triệu Thập Nhất lúc này cũng không muốn buông tay, chỉ nhìn hắn.
“Phải nghe lời.”
Triệu Thập Nhất không nghe lời.
Triệu Tông nhìn hắn nửa ngày, bất đắc dĩ nói: “Ngươi buông ra, đêm nay trẫm ngủ cùng ngươi.”
Triệu Thập Nhất vẫn nắm tay áo hắn.
“Thật.”
Lúc này Triệu Thập Nhất mới buông tay ra.
Triệu Tông bật cười thành tiếng, xoay người lại nói: “Đêm nay trẫm nghỉ ở đây.”
“Vâng.” Nhiễm Đào đáp, tiến lên cởϊ áσ choàng cho Triệu Tông, Triệu Tông thuận thế nằm lên giường, nói với Triệu Thập Nhất: “Tiểu ngốc tử, nhích vào trong một chút.”
Giờ Triệu Thập Nhất lại nghe lời, dịch vào trong một chút.
Nhiễm Đào cũng cười, khom lưng nói: “Tiểu lang quân lần này có thể yên tâm rồi nhỉ?”
“Yên tâm không?” Triệu Tông cũng cười.
Triệu Thập Nhất mở to mắt, họ cùng bật cười, trái tim căng thẳng lúc này rốt cục thả lỏng.
Dù gì vẫn là con nít, cần người dỗ.
Nhiễm Đào chỉnh lại màn, dẫn người rút khỏi nội thất. Vì Triệu Tông ở đây, không có thái giám gác đêm nào ở lại cả.
Trong màn, một lát sau, Triệu Tông bèn nhẹ giọng hỏi: “Ngủ chưa?”
Triệu Thập Nhất lắc đầu.
Triệu Tông nghe âm thanh lắc đầu ma sát với chăn đệm, nói: “Có phải sợ không? Hôm nay, trẫm báo thù cho ngươi, vì sao còn sợ hắn? Về sau lại không cho tốt bụng lung tung như vậy nữa, ngươi tốt bụng, vậy người khác thì sao? Trên người hắn còn mang theo đao đó! Sao ngươi đánh thắng được hắn?” Lúc nói đến đây, Triệu Tông lại hỏi, “Trẫm cũng cho ngươi thanh đao nhé? Ngươi thích kiểu dáng gì?”
Triệu Thập Nhất lại không trả lời, hắn nhớ tới những chuyện khác.
Kiếp trước, Triệu Thập Nhất chinh chiến nhiều nơi, có lúc vật tư không đến kịp, thường hay bị đói.
Mỗi khi bị đói, đau dạ dày khó chịu, hắn rất muốn một ly nước ấm. Chỉ cần một ly nước ấm, hắn có thể sống lại. Chỉ là đất trời ngập tràn băng tuyết, thảo nguyên mênh mông, nước ấm đâu ra? Hắn chỉ có thể nhịn đau nhai bánh bột ngô cứng lạnh.
Giọng nói của Triệu Tông vào lúc này, làm hắn đột nhiên nghĩ tới sự kiện này.
Hắn nghĩ, nếu như phải dùng một thứ để hình dung về giọng nói của Triệu Tông, đó chính là ly nước ấm kia.
Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, vượt qua Triệu Tông, đi xuống giường.
Triệu Tông kinh ngạc đứng dậy nhìn hắn, hắn lại đưa tay đè xuống nửa người trên của Triệu Tông, không cho hắn ngồi dậy. Đồng thời hắn đứng bên giường, đẩy Triệu Tông vào trong.
Triệu Tông buồn bực cực kỳ, muốn làm gì đây?
Mà Triệu Thập Nhất vô cùng kiên định dứt khoát đẩy hắn, đừng thấy Triệu Thập Nhất còn nhỏ, lực lại mạnh lắm, còn Triệu Tông đẩy vào trong giường thật. Bây giờ Triệu Thập Nhất mới ngồi lại lên giường, hắn ngủ ở bên ngoài, ngủ bên ngoài Triệu Tông. Hắn duỗi ra bàn tay không bị thương, mở chiếc chăn gấm uyên ương đỏ thẫm, đắp kín cho hai người họ.
Giờ Triệu Tông giờ mới hiểu Triệu Thập Nhất đang làm gì.
Hắn buồn cười, sau đó cảm khái nói: “Tiểu Thập Nhất, về sau ngươi nhất định sẽ là một phu quân tốt. Trẫm muốn thay ngươi xem, có tiểu nương tử xinh, phải quyết định sớm ——”
Triệu Thập Nhất lại kéo tay hắn qua, ngắt lời hắn, viết trong lòng bàn tay hắn hai chữ: Cám ơn.
Triệu Tông biết hắn viết về cái gì, thế nhưng bây giờ đây tâm trạng đột nhiên thả lỏng, Triệu Tông lại muốn trêu hắn, bàn xoay tay nắm chặt tay hắn, hỏi: “Chữ gì?”
Triệu Thập Nhất lại gần hắn, viết lại một lần lên lòng bàn tay hắn.
“Trẫm không hiểu.”
Triệu Thập Nhất không động đậy nữa.
Tâm trạng Triệu Tông thả lỏng, rồi cảm thấy buồn ngủ, cũng không để ý, sau đó mơ màng ngủ mất, lúc sắp đi vào mộng đẹp.
Bên tai hắn đột nhiên vang lên một tiếng “Cám ơn”.
Hắn lập tức mở mắt ra, hỏi: “Cái gì?”
Hắn cho rằng Triệu Thập Nhất sẽ lặp lại, dù sao đó là một đứa trẻ không được tự nhiên.
Nhưng Triệu Thập Nhất lại ngồi dậy, cũng khom lưng nhìn hắn, ở trong bóng tối, họ đối diện nhau.
Giữa hai người họ cũng vô cùng gần.
Triệu Thập Nhất nhìn mắt hắn, rất trịnh trọng, đọc từng chữ cũng vô cùng rõ ràng mà nói: “Cám ơn, cám ơn ngươi.”