Triệu Thập Nhất gặp lại Triệu Tông, là vào cung yến Trung Thu ba ngày sau.
Từ ngày Tiễn Nguyệt Mặc vào Phúc Ninh Điện chăm bệnh cho bệ hạ, hắn không qua chính điện một bước.
Mấy ngày nay, Tiễn thục phi đều chăm bệnh cho Triệu Tông một bước không rời, trong cung đầy người đều biết, ai cũng biết Tiễn thục phi đều được sủng ái cực kỳ.
Hắn không đến chính điện một lần nào.
Chỉ cần nghĩ đến hắn lại bị cung nữ của Tiễn Nguyệt Mặc chắn ngoài nội thất Phúc Ninh Điện! Trong lòng hắn không khỏi muốn nổi lửa. Hắn cũng không biết vì sao, có lẽ là kiếp trước hắn đã ở trong Phúc Ninh Điện, hắn sớm cho rằng Phúc Ninh Điện là mọi thứ của mình. Ngay nhà mình, lại bị người ngoài đuổi ra, đâu có đạo lý ấy?!
Nhưng mấy ngày nay, hắn cũng rất không dễ chịu. Hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn biết, hắn vô cùng lo lắng cho sức khỏe của Triệu Tông. Hắn không biết Triệu Tông đến cùng trúng độc gì, lại càng không biết tình trạng Triệu Tông rốt cuộc ra sao. Chính điện bây giờ yên tĩnh cực kỳ, đến Trà Hỷ luôn hoạt bát cũng không dám đi hỏi thăm.
Người hắn có thể sử dụng chung quy chỉ có Cát Tường, Vương cô cô cũng đi tìm Cát Tường, bà già ngu xuẩn kia lại còn tưởng là Cát Tường hạ độc Triệu Tông, lại cho cậu một túi cẩu kỷ khác không nói, lại còn cho cậu hai mươi lượng bạc.
Cát Tường trở về đem đưa đồ cho hắn xem, hắn đang định phất tay cho Cát Tường xuống, lại gọi: “Đưa túi cho ta.”
“Vâng.” Cát Tường cung kính đưa túi chứa đầy cẩu kỷ cho hắn.
Triệu Thập Nhất mở ra túi ra xem, lấy mấy viên bên trong ra, hắn cũng tỉ mỉ nhìn mấy viên cẩu kỷ này. Trong lòng cười lạnh, bà già Vương cô cô kia, cùng người sau lưng bà ta, đúng là nhọc lòng, cũng có thể tìm được mấy bài thuốc dân gian để hại người. Không biết cẩu kỷ này nếu ăn vào thật, sẽ trúng độc thế nào?
Hắn đưa tay cầm một viên, định bỏ vào miệng.
Cát Tường kinh ngạc thốt lên: “Lang quân!!”
Triệu Thập Nhất tỉnh lại, nhìn cẩu kỷ trên ngón tay.
“Lang quân sao có thể ăn cái này!”
Triệu Thập Nhất cũng không biết mới rồi trong đầu hắn đến cùng đang suy nghĩ gì, hắn cau mày bỏ cẩu kỷ vào túi, tự giữ lại túi này, lại nói với Cát Tường: “Đem đi xử lý túi cẩu kỷ bên chỗ ngươi đi.”
“Vâng, tiểu nhân biết.”
“Mấy ngày nay, Phúc Ninh Điện không có người khả nghi thật chứ?”
“Lang quân, tiểu nhân quan sát rất cẩn thận, huống hồ Nhiễm Đào và Phúc Lộc đều cực kỳ cẩn thận, thật sự không có. Tiểu nhân cũng nghi ngờ, thật không biết vì sao bệ hạ lại trúng độc, cũng không biết đến cùng trúng độc gì. Lang quân chi bằng đến gặp bệ hạ một lần? Nếu biết được sắc mặt và bệnh trạng cụ thể của bệ hạ, cũng có thể kêu người xuất cung dò hỏi một phen.”
Triệu Thập Nhất bất mãn, hắn phải gặp được thì mới tính!
Vấn đề lại quay về điểm xuất phát, cung nữ của Tiễn Nguyệt Mặc lại dám cản hắn!
Cát Tường lại nói: “Ngày mai là Trung Thu, trong cung muốn bày tiệc, bệ hạ phải ra ngoài dự tiệc, lang quân đến lúc đó có thể gặp rồi.”
“Ngươi cho rằng, là ai muốn hại hắn?”
“Tiểu nhân không biết, dù sao trong cung ngoài cung… quá nhiều người.” Cát Tường có câu không dám nói ra.
Triệu Thập Nhất biết là nói cái gì, người chờ Triệu Tông chết quá nhiều.
Hắn còn muốn hỏi lại, Trà Hỷ từ ngoài tiến vào, Cát Tường lập tức cất túi và tiền cẩn thận.
Trà Hỷ dẫn ba vị cung nữ cùng tiến vào, đầu tiên là thi lễ: “Tiểu lang quân, Thượng Y Cục đưa xiêm y đến.”
Triệu Thập Nhất gật gật đầu, không có hứng thú.
“Là quần áo phải mặc trong cung yến Trung Thu ngày mai, tiểu lang quân thử xem có vừa hay không?”
Triệu Thập Nhất lắc đầu, lúc này, ai còn hứng thú thử đồ nữa. Hơn nữa chẳng qua chỉ là màu thiên thanh, từ lâu hắn đã nhìn chán rồi.
Trà Hỷ cũng không miễn cưỡng, kêu các cung nữ khác tiễn cung nữ của Thượng Y Cục đi, nàng tiến lên, nhíu mày nhỏ giọng nói: “Tiểu lang quân, cung yến Trung Thu ngày mai, bệ hạ sợ rằng không thể đi…”
Triệu Thập Nhất lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.
Mặt Trà Hỷ lộ vẻ đau thương, gật đầu nói: “Nhiễm Đào tỷ tỷ vừa mới phái người đến nói cho nô tỳ, ngày mai, nô tỳ đi cùng tiểu lang quân.”
Rõ ràng là Triệu Tông nói với hắn, phải thừa dịp Tiết Trung Thu tìm Triệu Thế Đình báo thù, Triệu Tông thế mà không đi được!
Cuối cùng Triệu Tông bị bệnh đến mức nào!
Hắn cũng không nhịn được nữa, mặc kệ luôn Tiễn Nguyệt Mặc chướng mắt. Hắn đứng dậy nhanh chân đi ra ngoài, Trà Hỷ ngẩn ngơ, mau chóng đuổi theo.
Chờ hắn đi vào Phúc Ninh Điện, lại không thấy Nhiễm Đào và Phúc Lộc, mà lại có thêm mấy cung nữ hắn không biết mặt. Không cần nghĩ nhiều, tất nhiên cũng là cung nữ của Tiễn Nguyệt Mặc!
Hắn trực tiếp đi vào trong nội thất, lần này thật không có cung nữ cản hắn.
Chỉ là chờ khi hắn vén bức rèm dày nặng, trước mặt chợt hiện một gương mặt.
Tiễn Nguyệt Mặc cười thanh nhã ôn nhu, nhỏ giọng nói với hắn: “Tiểu lang quân, bệ hạ đã ngủ.”
Triệu Thập Nhất nhìn chằm chằm Tiễn Nguyệt Mặc, càng nhìn, mắt càng u ám, Tiễn Nguyệt Mặc lại không hề khϊếp sợ, chỉ dùng nụ cười chờ đợi.
Đối mặt với nụ cười trấn định như vậy của Tiễn Nguyệt Mặc.
Triệu Thập Nhất bỗng nhiên cười lên, còn là nụ cười sâu thẳm khóe miệng chậm rãi cong lên ấy.
Cung nữ của Tiễn Nguyệt Mặc cản hắn, Tiễn Nguyệt Mặc cũng cản hắn, Triệu Tông cùng lắm chỉ là trúng độc bệnh nặng mà thôi, Triệu Tông còn chưa có chết đâu, những người này đúng là to gan! Chẳng lẽ Phúc Ninh Điện đã là thiên hạ của Tiễn Nguyệt Mặc rồi à? Trong nội thất này, đến Nhiễm Đào và Phúc Lộc cũng không thấy đâu!
Theo hắn thấy, Tiễn Nguyệt Mặc cũng không phải người tốt! Tiễn Thương càng không phải kẻ tốt! Nếu là người tốt, sao lại hấp tấp lấy lòng Triệu Tông, còn muốn đưa nữ nhi vào cung.
Sợ rằng độc này chính là Tiễn Nguyệt Mặc hạ!
Bây giờ Triệu Thập Nhất phẫn nộ dị thường, ở Phúc Ninh Điện hắn bị ngăn cản liên tiếp hai lần! Đây chính là chính điện Phúc Ninh Điện hắn ra vào như nhà mình! Mấy ngày nay hắn được Triệu Tông sủng ái rất nhiều, đột nhiên bị đối xử như vậy, trong lòng khó cân bằng, suy nghĩ lung tung đều xông ra.
Hắn vốn cũng không phải người tốt lành gì.
Hắn nghĩ, quả thật, hắn vốn cũng không phải người tốt. Kiếp trước, hắn chưa bao giờ thổ lộ tình cảm với người khác, hắn cũng đáng bị nữ quan và thái giám phản bội, hắn chưa bao giờ chân thành với người khác, người khác cần gì phải chân thành với hắn? Hắn đáng bị Triệu Tông Ninh đâm một kiếm mà chết!
Hôm nay hắn vào cung, vốn chính là vì chờ Triệu Tông chết, bây giờ lại gấp cái gì?
Dối trá!
Hắn thấy chính mình thật buồn nôn, giả vờ người tốt lành cái gì.
Cũng được, hắn không bao giờ quan tâm việc này nữa, dù Triệu Tông bệnh thành đức hạnh gì! Dù rốt cuộc là ai muốn hại Triệu Tông! Cũng dù Tiễn Nguyệt Mặc đến cùng lấy lá gan từ đâu!
Hắn không quan tâm nữa!
Qua Trung Thu, hắn sẽ tự tay gϊếŧ chết Triệu Tông, rồi hắn lên làm Hoàng đế!
Làm Hoàng đế, Vương cô cô cũng được, Tiễn Nguyệt Mặc cũng được, đám cung nữ của Tiễn Nguyệt Mặc, toàn bộ đều chết hết! Người cản hắn đều chết hết!
Hắn quay người đi mất.
Trà Hỷ gấp đến độ cũng không kịp hành lễ với Tiễn Nguyệt Mặc, lại vội vàng đuổi theo bước chân của hắn.
Tiễn Nguyệt Mặc lại thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thực sự hù chết nàng.
Tiểu lang quân rõ ràng mới mười một tuổi, ánh mắt, nụ cười và khí thế trên người vì sao lại dọa người như vậy. Lần trước gặp, cũng không như vậy mà. Nàng suýt cho rằng, tiểu lang quân muốn gϊếŧ nàng.
Nàng âm thầm vỗ vỗ ngực, đuổi suy nghĩ khó hiểu này ra khỏi đầu.
Nàng quay người trở về nội thất, Triệu Tông hỏi nàng: “Đi rồi?”
“Bệ hạ, tiểu lang quân đã rời đi, chỉ là ——”
“Chỉ là thế nào?”
“Dường như tiểu lang quân rất tức giận, cũng vô cùng bi thương. Vì sao bệ hạ không gặp tiểu lang quân một lần? Cho lang quân gặp ngài, tiểu lang quân cũng có thể yên tâm mà. Tiểu lang quân thật sự rất gấp, tiểu lang quân đang lo lắng cho ngài đó.”
Triệu Tông thầm than thở, hắn đương nhiên biết Triệu Thập Nhất lo lắng cho hắn, bây giờ nghe Tiễn Nguyệt Mặc nói vậy, càng ngày càng khó chịu. Nhưng hắn đang giả bệnh, mấy ngày nay nếu không phải kỹ xảo hóa trang cao siêu của Tiễn Nguyệt Mặc, hắn cũng không thể bảo trì sắc mặt có bệnh lâu. Hắn lừa Nhiễm Đào, lừa Phúc Lộc, trong lòng thấy cũng được.
Chỉ có mỗi Triệu Thập Nhất, hắn thực sự áy náy.
Đôi mắt bạn nhỏ kia mặc dù ngây ngô, lại trong suốt cực kỳ, hắn không đành lòng đối mặt Triệu Thập Nhất.
Ngay cả Nhiễm Đào và Phúc Lộc, ba ngày nay hắn đều ít gặp, cũng bởi vậy, Phúc Ninh Điện trước mắt có rất nhiều cung nữ của Tiễn Nguyệt Mặc. Hắn không tiện gặp những người chân chính lo lắng cho hắn, cũng tiện thả đạn mù ra ngoài, để người ngoài biết hắn sủng ái Tiễn Nguyệt Mặc bao nhiêu.
Triệu Tông thầm nghĩ, đợi thêm một ngày, ngày mai Trung Thu, hắn sẽ gặp Triệu Thập Nhất, cũng giúp hắn báo thù, không để hắn lo lắng nữa.
Tiễn Nguyệt Mặc thấy hắn không nói một lời, chỉ cúi đầu suy nghĩ, cũng không nói thêm nữa.
Chỉ là giống như mấy ngày trước đây, ngồi bên giường đọc sách.
Triệu Thập Nhất khác thường cực kỳ, Trà Hỷ cũng có hơi sợ, lại không dám đi cầu viện Nhiễm Đào, Nhiễm Đào tỷ tỷ gần đây cũng lo lắng và bận rộn. Nàng trầm tư suy nghĩ, nghĩ đến mấy ngày nay tiểu lang quân thích kêu Cát Lợi ở bên cạnh, Cát Lợi là một kẻ cao to khờ khạo, cũng có thể dỗ người cao hứng.
Nàng vội vàng gọi Cát Lợi gọi tới gác đêm cho Triệu Thập Nhất.
Triệu Thập Nhất thay đổi xiêm y đang định ngủ, thấy cậu tới, liếc xéo, lại không muốn thu dụng.
Mấy ngày nữa, những người này nguyện làm việc cho hắn, vậy thì dùng. Không muốn làm việc cho hăns, toàn bộ đi chết hết!
Hắn không biết lúc này lệ khí của hắn đến cùng nặng bao nhiêu, sợ rằng cái lần bị Triệu Tông Ninh dùng một kiếm đâm chết, cũng chỉ đến thế thôi.
Cát Lợi là một thằng ngốc, lại hiếm thấy có một trái tim thông suốt. Cậu nhìn kỹ Triệu Thập Nhất, lại không sợ, trái lại hỏi: “Tiểu lang quân, tâm trạng ngài không tốt sao?”
Triệu Thập Nhất cười lạnh: “Câm miệng!”
Cát Lợi hơi rụt người lại, thấp giọng nói: “Tiểu lang quân, tâm trạng ngài không tốt, mắng tiểu nhân cũng vô dụng.”
“Tên ngốc!” Triệu Thập Nhất càng ngày càng tức, Cát Lợi nói trúng trọng điểm, người tự ti rồi lại kiêu ngạo mơ hồ như hắn, sợ nhất chính là bị người chọc vào chỗ đau.
Hắn xoay người lại nằm xuống, kéo chăn lên, xoay vào trong ngủ, không muốn nói chuyện nữa.
Cát Lợi yên lặng giúp hắn kéo màn, theo thường lệ ngồi dựa lên giường gác đêm.
Triệu Thập Nhất vốn tưởng mình ngủ không được, nhưng không ngờ rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Chỉ là lần này, nửa đêm hắn lần thứ hai thức tỉnh.
Cát Lợi nhanh chóng bò dậy, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu lang quân, ngại lại xuất tinh nữa rồi?!”
Triệu Thập Nhất vốn còn đang kinh hoảng vì thảm trạng trong mơ, nghe thấy Cát Lợi nói, suýt tức ngất xỉu.
Hắn mới mười một tuổi, lại không ăn canh thịt dê, tại sao xuất tinh được? Mà hắn lại bất kham như thế, suốt ngày chỉ khiến người ta nghĩ đến việc này?
“Tiểu lang quân chớ hoảng sợ, tiểu nhân đi lấy tiết khố mới cho ngài.” Cát Lợi thấy hắn không nói lời nào, vẫn khuyên hắn.
Triệu Thập Nhất cắn răng: “Bản lang quân không có!”
“Không có gì? Tiểu nhân đi lấy.”
“Câm miệng, thành thật quỳ!”
“…” Cát Lợi rốt cuộc câm miệng, cũng thành thật quỳ.
Trên người Triệu Thập Nhất lại đổ đầy mồ hôi, trong mơ của hắn lại chết người, là Triệu Tông chết.
Triệu Tông chết trong ngực của hắn.
Triệu Tông độc phát mà chết, dính đầy quần áo màu sương, toàn là máu tươi.
Hắn siết chặt nắm đấm, cuối cùng cũng không ngủ được.
Giữa mơ hồ, Cát Lợi chợt nghe Triệu Thập Nhất nhỏ giọng hỏi cậu: “Hôm ấy, bệ hạ còn hỏi cái gì liên quan tới ta?”
Cát Lợi tỉnh lại, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Hơn nữa giọng nói của tiểu lang quân khó hiểu khiến người ta có chút khổ sở, ngay trong đêm khuya yên tĩnh tối tăm như vậy, Cát Lợi không khỏi cũng bị cảm hoá, trong lòng như có cái gì lấp đầy.
Mà chuỗi từ ngữ này là do bệ hạ nói cho cậu biết, bệ hạ kỳ thực vẫn chưa hỏi chuyện của tiểu lang. Nhưng cậu không thể nói thật, nghĩ nghĩ, cậu nói: “Tiểu nhân quên mất rồi.”
Triệu Thập Nhất bỗng nhiên bật cười, không truy hỏi nữa.
Hắn thầm nói với mình, không thể mềm lòng nữa.
Hắn không thể mềm lòng với Triệu Tông nữa.
Sau Trung Thu, tất cả nhất định phải có một kết thúc, hắn vạn lần không thể như vậy nữa.
.