- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phúc Ninh Điện
- Chương 29
Phúc Ninh Điện
Chương 29
Triệu Tông đã sớm quên mất chuyện hôm ấy Triệu Thập Nhất nổi nóng với hắn rồi.
Thứ nhất, Triệu Thập Nhất ở trong mắt hắn, vốn là bạn nhỏ tự kỷ, hắn sao lại giận dỗi Triệu Thập Nhất? Huống chi, Triệu Thập Nhất không quen biểu đạt tình cảm, hiếm khi biểu đạt tình cảm một lần, Triệu Tông còn cao hứng giùm hắn kia kìa. Loại bệnh như tự kỷ này, cũng không phải hoàn toàn không trị hết, nói không chừng tương lai mai này, Triệu Thập Nhất sẽ khỏi hẳn ấy chứ. Cho nên Triệu Tông cho rằng, càng phải cho bạn nhỏ đáng thương này nhiều ái tâm và quan tâm một chút, mong rằng sẽ có một ngày Triệu Thập Nhất cũng có thể hoạt bát lên.
Thứ hai, gần đây quả thực hắn quá mức bận rộn, trong đầu đâu còn chứa đủ những chuyện nhỏ nhặt này.
Hắn không nhìn thấy ánh mắt vừa thâm vừa trầm kia của Triệu Thập Nhất, mà là nói rằng: “Tìm trẫm có chuyện gì không? Nhanh ngồi xuống.”
Triệu Thập Nhất không nhúc nhích, Triệu Tông không thể làm gì khác hơn là kéo tay áo của hắn, kéo đến bên cạnh, lúc này Triệu Thập Nhất mới ngồi xuống sát bên người hắn.
Triệu Tông hỏi Trà Hỷ: “Tiểu lang quân mất hứng ư?”
Trà Hỷ vội vàng nói: “Bệ hạ, mấy ngày nay tiểu lang quân đều đến hậu uyển vẽ tranh, vô cùng hưng trí. Vừa rồi tiểu lang quân nghỉ trưa, thức dậy liền lập tức muốn đến chỗ của bệ hạ, có lẽ là tiểu lang quân nhớ bệ hạ đó!” Trà Hỷ chuyên chọn chuyện tốt mà nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Triệu Tông nghiêng người, nhìn kỹ vào mắt Triệu Thập Nhất, thấy hắn giống ngày xưa, vẫn ngơ ngác ngây ngô, cũng yên tâm, liền nói với Nhiễm Đào, “Đi nhìn xem có gì ăn, chọn món tiểu lang quân yêu thích đem ra.”
“Vâng.” Nhiễm Đào hành lễ, lui khỏi chính sảnh, Trà Hỷ thấy vậy, cũng ra ngoài theo.
Trong phòng nhất thời chỉ còn hai người họ, Triệu Tông lo ghế ngồi không thoải mái, đứng lên nói: “Đi, lên tháp dựa đi.” Hắn đứng dậy, đưa tay cho Triệu Thập Nhất.
Lần này, Triệu Thập Nhất cũng ngoan ngoãn đưa tay cho Triệu Tông, mặc Triệu Tông kéo hắn đến nội thất.
Triệu Tông đang định ngồi xuống nên cũng buông tay ra, Triệu Thập Nhất vẫn còn nắm tay hắn không buông, hắn kinh ngạc nhìn về phía Triệu Thập Nhất.
Triệu Thập Nhất đứng trước tháp, dùng đôi mắt vừa ngốc vừa trầm theo dõi hắn.
Nửa ngày sau, Triệu Thập Nhất lấy ngón tay viết vào lòng bàn tay hắn ba chữ: Xin lỗi ngươi.
Từng nét từng chữ của hắn, viết rất chậm, tựa hồ sợ viết nhanh quá, Triệu Tông sẽ không thể nào hiểu được.
Triệu Tông run lên một lát, mới nhớ ra ba chữ này của Triệu Thập Nhất là vì chuyện gì.
Triệu Thập Nhất lại vì chuyện ngày đó nổi nóng mà xin lỗi hắn?
Hắn rõ ràng đã sớm quên mất, cũng căn bản không để ý, sao hắn lại đi tính toán mấy cái này với một đứa trẻ? Hắn vốn muốn cười, nhưng ngẩng đầu thấy trên gương mặt luôn ngốc nghếch kia của Triệu Thập Nhất lại giấu vài nét nghiêm túc, đến cùng nhịn xuống, không cười. Hắn cũng tận lực nghiêm túc, nhẹ giọng nói: “Trẫm không có giận ngươi nha.”
Triệu Thập Nhất cúi đầu nhìn chằm chằm hắn đang ngồi trên tháp.
“Thật.” Triệu Tông duỗi tay không bị nắm ra, vỗ vỗ vai hắn, “Sao lại đi tính toán với một nhóc con như ngươi chứ? Về sau, ở trước mặt trẫm, ngươi không cần cẩn thận như vậy.”
Triệu Thập Nhất nghiêng đầu nhìn bàn tay Triệu Tông đang vỗ vai hắn, lại nghĩ đến vừa rồi Triệu Tông cũng vỗ Tạ Văn Duệ như vậy.
Trong lòng hắn thả lỏng, rồi rất nhanh lại khẩn trương lên. Hóa ra, Triệu Tông cũng không phải chỉ đối tốt với mình hắn, dù là đối với Tạ Văn Duệ, Triệu Tông cũng thân thiện như vậy.
Mà hắn ở trong mắt Triệu Tông, chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé đáng thương không ai cần mà thôi.
Sớm biết là vậy, nhưng khi lại một lần nữa xác nhận sự thật này, khi gánh nặng khó hiểu trong lòng hắn biến mất rồi, lại có chút không cam lòng.
Triệu Thập Nhất cúi đầu, đồng thời buông lỏng tay Triệu Tông.
Triệu Tông nghĩ hắn còn đang lo lắng chuyện này, lại nói: “Vốn dĩ hôm nay trẫm định tìm ngươi đó.”
Kỳ thực từ khi ở chung với nhau tới nay, lúc Triệu Tông nói chuyện, Triệu Thập Nhất đại khái sẽ nghiêng tai nghiêm túc nghe. Nhưng lúc này, Triệu Thập Nhất vẫn cúi đầu, cũng không tỉ mỉ nghe hắn nói.
Triệu Tông không thể làm gì khác hơn là hỏi lại: “Muốn ra ngoài chơi không?” Trẻ con chắc đều thích ra ngoài chơi nhỉ? Hắn thấy Triệu Thập Nhất không vui, liền muốn dỗ hắn, “Ba ngày sau, trẫm muốn xuất cung, vừa vặn cũng muốn đến Ngụy Quận vương phủ một chuyến, ngươi đi cùng trẫm đi.”
Triệu Thập Nhất lập tức ngẩng đầu, cũng lắc đầu.
Triệu Tông kinh ngạc: “Không đi? Bên ngoài chơi cũng vui.” Theo lý thuyết, lúc trước khi Triệu Thập Nhất còn ở Ngụy Quận vương phủ, chắc cũng rất ít ra ngoài phủ, sao đối việc này lại không có một chút hứng thú vậy.
Triệu Thập Nhất lại lắc đầu.
“Vì sao? Bên ngoài chơi không vui sao?”
Triệu Thập Nhất mới không muốn đến Ngụy Quận vương phủ. Lỡ như Triệu Tông bỗng dưng hứng thú, hai người Ngụy quận vương và Triệu Từ Đức nói vài câu hay ho, giữ hắn lại Ngụy Quận vương phủ thì biết làm sao? Bây giờ hắn vẫn chỉ là một oắt con vô dụng, lại không có cách từ chối và phản kháng.
Nhưng nhìn hình dáng nhất định muốn dẫn hắn ra ngoài của Triệu Tông, Triệu Thập Nhất không thể làm gì khác hơn là lại kéo tay Triệu Tông, viết xuống ba chữ “Quận vương phủ”.
Triệu Tông bỗng nhiên tỉnh ngộ, đau lòng nói: “Chỉ đến Quận vương phủ đi dạo thôi, rồi đi ngay. Trẫm dẫn ngươi đi dạo phố lớn, lại dẫn ngươi đến Quận chúa phủ chơi. Có được hay không? Quận chúa phủ đẹp lắm.”
“…” Triệu Thập Nhất nhìn hắn.
“Đều là thật.” Triệu Tông lại vỗ vỗ đầu hắn, “Trẫm sẽ không bỏ mặc ngươi.”
Triệu Tông sẽ không bỏ mặc hắn?
Câu nói này, nhất thời làm Triệu Thập Nhất có chút xấu hổ, gánh nặng khó hiểu trong lòng kia lại lần thứ hai sinh ra.
Cuối cùng là do Triệu Thế Tông hắn tâm tư không tinh khiết, hắn liền cúi đầu.
Triệu Tông nguyên vốn còn muốn nói cười với hắn một phen, gần đây hắn bận rộn, xác thực không để mắt đến Triệu Thập Nhất, có lòng bồi thường.
Nhiễm Đào và Trà Hỷ đưa thức ăn tiến vào, Nhiễm Đào còn nói: “Bệ hạ, Thanh Mính cầu kiến.”
Triệu Tông nhất thời thu lại nụ cười, gật đầu: “Gọi nàng vào đi.”
“Vâng.”
Thanh Mính quy củ đi vào nội thất, hành lễ, ngẩng đầu liền nhìn thấy Triệu Thập Nhất ngồi sóng vai với Triệu Tông, cũng sững sờ. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy này vị tiểu lang quân trong lời đồn này, chẳng biết vì sao, Thái hậu chưa bao giờ triệu hắn đến Bảo Từ Điện.
Theo lý mà nói, với cách làm của Thái hậu nương nương, thế nào cũng phải gặp mặt một lần mới đúng. Nhưng nàng chỉ là một nữ quan, không bằng Vương cô cô, đâu dám nhiều lời.
Thường ngày đều nghe nói bệ hạ rất sủng vị tiểu thập nhất lang quân này, chỉ xem là khoa trương thôi, bây giờ vừa nhìn, lẽ nào là sự thật? Lại còn ngồi chung chủ tọa với bệ hạ, vậy cũng quá sủng rồi đi.
“Là nương nương lệnh ngươi tới truyền lời?” Triệu Tông mở miệng.
Thanh Mính phục hồi tinh thần, khẽ khép mí mắt nói: “Nương nương biết bệ hạ muốn xuất cung đến Ngụy Quận vương phủ, lo lắng người hầu hạ bên cạnh bệ hạ từng trải ít quá, chuẩn bị không chu đáo, lệnh nô tỳ đến đây xem thử vài lần.”
Tôn thái hậu biết chuyện này không ngăn được, muốn đi qua xoát một chút độ tồn tại đây mà.
Triệu Tông rất phối hợp, cảm động nói: “Cũng là nương nương suy nghĩ chu đáo, trẫm xác thực có rất nhiều nơi không hiểu rõ cho lắm —— Nhiễm Đào, ngươi dẫn Thanh Mính đi xem đồ các ngươi chuẩn bị, có gì không ổn, cũng lập tức chỉnh lại.”
Nhiễm Đào đáp vâng, dẫn Thanh Mính đi ra ngoài.
Các nàng đi rồi, Triệu Tông âm thầm tính toán thử, cũng đã vài ngày không đến chỗ Tôn thái hậu diễn kịch rồi, hắn cũng phải đến đó một chuyến. Nghĩ xong, hắn quay người nói với Triệu Thập Nhất: “Hôm nay trẫm còn bận chút việc, ngươi tự đi chơi đi, có được hay không?”
Vốn định bồi thường, lại bồi thường không được, giọng điệu của Triệu Tông vô cùng mềm mại.
Triệu Thập Nhất vốn đang cúi đầu, nghe vậy, ngoại trừ cảm khái Triệu Tông đúng là một tên ngốc ra, cũng không sinh ra được những suy nghĩ khác.
Triệu Tông có việc bận, cũng không chờ Triệu Thập Nhất phản ứng, lệnh Trà Hỷ dẫn Triệu Thập Nhất xuống.
Một lát sau, Thanh Mính “chỉ điểm” xong xuôi, hắn dẫn Nhiễm Đào, Phúc Lộc và Thanh Mính cùng đến Bảo Từ Điện.
Triệu Thập Nhất theo thường lệ ngồi trên hành lang “ngẩn người”, Trà Hỷ thấy thân ảnh nhóm người của bệ hạ đi xa rồi, không khỏi than thở: “Tiểu lang quân, ngài không biết đó thôi, sinh tồn trong cung này không dễ dàng gì, dù cho đó là bệ hạ.” Dứt lời, nàng cười cười, “Là nô tỳ nói nhiều, tiểu lang quân sao lại hiểu được những thứ đó chứ, chúng ta trở về thôi?”
Triệu Thập Nhất nghiêng đầu dựa lên cột hành lang, nhìn thân ảnh đơn bạc lại dễ thấy của Triệu Tông trong vòng vây của một nhóm người càng đi càng xa.
Hắn không hiểu?
Hắn hiểu đến mức không thể hiểu nữa rồi.
Không chỉ là trong cung, chỉ cần là sinh tồn, đều không dễ.
Chính là vì sinh tồn, vì sinh tồn được dễ dàng một chút, vì sinh tồn càng sung sướиɠ hơn, hắn mới chấp nhận tranh giành.
Nhưng hắn đột nhiên hiếu kỳ, Triệu Tông khi giao thiệp với Tôn thái hậu, sẽ có bộ dáng gì?
Ngốc như vậy, mềm lòng như vậy, chẳng phải sẽ bị Tôn thái hậu xoay vòng vòng? Tôn thái hậu mặc dù đã làm nhiều chuyện hồ đồ rồi, đều ở thời khắc mấu chốt đưa ra lựa chọn sai lầm, dụ dỗ người cũng rất là lợi hại.
Hắn đột nhiên thấy cực kỳ thương Triệu Tông.
Triệu Tông ở Bảo Từ Điện, tự nhiên lại diễn một tiết mục mẫu tử tình thâm.
Tôn thái hậu rất khoái trò này của hắn, âm thầm nói xấu Ngụy quận vương không ít, Triệu Tông giả vờ hoàn toàn không hiểu, ngoan ngoãn đáp: “Nương nương, Tông Nhi chỉ đến Ngụy Quận vương phủ một lát thôi. vương thúc mời ta đến quý phủ của ông ấy, ta cũng có chút thấp thỏm, không biết đến quý phủ của ông ấy, thì nên ứng đối ra sao? Nương nương cũng biết, đây là lần đầu tiên ta xuất cung.”
Tôn thái hậu nở nụ cười thỏa mãn: “Ông ta là Quận vương, ngươi là Hoàng đế, không cần lo lắng những thứ này. Ngươi đến quý phủ của ông ta, là thiên đại phúc khí của nhà đó, nếu như ngươi mềm mỏng, họ lại khó ở.”
Đây là đang dạy hắn tận lực hung hăng? Hãy chọc cho Ngụy quận vương phẫn nộ? Lời nói thì uyển chuyển, ý tứ lại trực tiếp.
Triệu Tông cười gật đầu: “Tông Nhi hiểu rồi.”
Ở Ngụy Quận vương phủ, hắn nhất định sẽ đem ý tứ lần này của Thái hậu, hoàn chỉnh hoàn mỹ chuyển cáo cho Ngụy quận vương.
Diễn một màn kịch, thỏa mãn tâm lý tạm thời chưa cân bằng của Tôn thái hậu, ngươi tốt mà ta cũng tốt mọi người sẽ đều tốt, Triệu Tông dùng vãn thiện, mới từ Bảo Từ Điện rời đi.
Triệu Tông vừa đi, Tôn thái hậu liền đứng dậy, đi tới nội thất.
Từ sau sự kiện ở hậu uyển lần trước, Vương cô cô rất sợ Triệu Tông, chỉ cần Triệu Tông ở đây, bà không dám xuất hiện. Tôn thái hậu quay về nội thất, Vương cô cô mới đến hầu hạ Tôn thái hậu thay quần áo.
Thanh Mính thì lại cẩn thận giúp nàng tháo trang sức, miệng thì nói: “Nương nương, hôm nay nô tỳ ở Phúc Ninh Điện gặp được vị tiểu lang quân kia của Ngụy Quận vương phủ.”
Ánh mắt Tôn thái hậu ngưng lại, Vương cô cô lo âu nhìn về phía nàng, ánh mắt Tôn thái hậu khôi phục như thường, vô vị hỏi: “Làm sao?”
“Bệ hạ quả nhiên sủng vị tiểu lang quân kia cực kỳ, còn cùng bệ hạ ngồi trên tháp nữa. Nô tỳ thấy tiểu lang quân quả thật có chút ngu dại, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu.”
Tôn thái hậu trầm mặc một lát, hỏi: “Ngoại hình hắn ra sao?”
Thanh Mính cười: “Hắn mặc dù cúi đầu, nhưng cũng có thể nhìn ra đôi chút, đúng là rất tuấn tú.”
Tôn thái hậu cong cong khóe môi: “Hôm nào rảnh, thật ra ta cũng muốn gặp hắn.”
Thanh Mính không hiểu thâm ý trong câu nói, cũng không để ý, chỉ có Vương cô cô lại nhìn Tôn thái hậu một cái.
Triệu Tông từ Bảo Từ Điện quay về, nghĩ đến Triệu Thập Nhất mất tự nhiên đến gặp hắn lúc trưa, cuối cùng lộ ra ý cười.
Trẻ con, còn hướng nội, lại tự kỷ, nuôi lâu cuối cùng cũng quen rồi. Cứ nói đến Triệu Thập Nhất bây giờ, cũng càng ngày càng có can đảm biểu đạt suy nghĩ trước mặt hắn. Chân của hắn hơi ngừng, quẹo đi, đi tới trắc điện.
“Bệ hạ, tiểu lang quân sợ rằng đã nghỉ ngơi.” Phúc Lộc nhắc nhở, Nhiễm Đào cũng gật đầu.
Một lần đến Bảo Từ Điện diễn kịch, không diễn hơn mấy canh giờ, Tôn thái hậu sẽ không yên tâm cho hắn trở về. Lúc này, vừa đến thời gian Triệu Thập Nhất đi ngủ.
“Không sao.” Triệu Tông chỉ là đi xem xem thôi.
Triệu Thập Nhất quả thật cũng đã nghỉ ngơi, Cát Tường đang trong nội thất gác đêm, thấy bệ hạ đến, nhanh chóng bò dậy, không tiếng động hành lễ.
Triệu Tông tán thưởng gật gật đầu, cũng là một người hiểu lễ, hắn nhìn Phúc Lộc một cái, muốn Phúc Lộc thưởng cho Cát Tường.
Phúc Lộc chắp tay đáp vâng.
Triệu Tông lại tiến lên, tự mình vén màn lên. Triệu Thập Nhất đang nghiêng người vào trong mà ngủ, Triệu Tông không thấy mặt của hắn, mà nhìn hắn ngủ say sưa, cũng yên tâm, lúc này mới buông màn xuống, quay người rời đi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phúc Ninh Điện
- Chương 29