Sau khi Triệu Thế Tông xuất cung, đến tối cũng không trở về, mà một tin tức cũng không có, càng không kêu người tiến cung đến nói một tiếng. Ai cũng không biết hắn đang làm gì.
Triệu Tông dựa lên giường vẫn luôn chờ, Nhiễm Đào tiến vào mấy lần, cuối cùng khuyên nhủ: “Bệ hạ, tiểu lang quân dù sao cũng đã trưởng thành, mấy năm qua vẫn ở ngoài, sợ rằng đã sớm không cách nào thích ứng quy củ trong cung.” Nàng còn có một câu nói chưa nói, bệ hạ cũng nên thích ứng tiểu lang quân bây giờ đi thôi.
“Trẫm biết.”
“Bệ hạ mau ngủ đi, ngài định ngày mai xuất cung, ra ngoài thành, ngài còn phải thân canh, phải mệt cả một ngày đó.”
“Nhiễm Đào.”
“Dạ?”
Triệu Tông châm chước một hồi, vẫn hỏi: “Thái độ của trẫm với Tiểu Thập Nhất, có phải không đúng?”
Vấn đề tương tự, ban ngày, bệ hạ đã hỏi một lần, nhưng bây giờ ngài lại hỏi, trong lòng Nhiễm Đào lại thở dài. Nàng nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, thái độ của ngài không có không đúng, tiểu lang quân cũng không có không đúng. Chỉ là qua mấy năm qua, đều sẽ…”
Triệu Tông biết chứ, qua mấy năm liền như thế, về sau Triệu Thập Nhất còn phải cưới vợ sinh con, hắn cần phải sớm chút thích ứng mới đúng. Hắn hỏi mấy câu này, có ích lợi gì? Hắn thầm chế giễu, không chờ Nhiễm Đào chỉnh chăn cho hắn, chính hắn đã nằm xuống trước, mặt hướng vào trong, nhẹ giọng nói: “Trẫm ngủ.”
Nhiễm Đào biết đến tâm lý chênh lệch khiến làm người khó chịu nhất, nhưng đây cũng là sự thật, bệ hạ cuối cùng cũng phải thích ứng. Nàng cũng không khuyên nữa, cũng khuyên không được, việc này dù sao cũng phải do bệ hạ tự cái nghĩ thông mới được. Nàng thả màn xuống, quay người đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tông thức rất sớm, mặc xiêm y nhẹ nhàng, rồi dẫn phi tần trong cung, con cháu tông thất và quan viên trong kinh từ ngũ phẩm trở lên, cùng ra ngoài thành.
Việc này, Triệu Thế Tông cũng có biết, chỉ là ban đầu Triệu Tông cũng không chọn một ngày cụ thể. Chính là hôm nay ra ngoài, cũng là hôm qua hắn tạm thời quyết định, còn chưa kịp nói cho Triệu Thế Tông. Nguyên bản, Triệu Tông muốn mang Triệu Thế Tông cùng đi, nhưng lúc này cũng mất hứng thú. Hắn còn tưởng Tiểu Thập Nhất là con nít, Triệu Thập Nhất thật sự đã không phải con nít nữa.
Ngoài thành từ lâu đã chuẩn bị ruộng, Triệu Tông còn đồng ý thôn dân phụ cận cùng xem.
Các thôn dân hiếm khi gặp Hoàng đế, tất nhiên là rất hưng phấn. Triệu Tông là người xem biểu diễn khắc vào trong xương, dưới trường hợp thế này, đương nhiên là biểu hiện hoàn mỹ, vô luận tâm tình thực tế của hắn ra sao.
Các thôn dân cùng xem quỳ xuống hô to vạn tuế, hắn gọi đứng dậy, lại nói vài câu miễn lễ, rồi tự mình xuống ruộng. Nhưng lại dọa mọi người, ai cũng không nghĩ, thân canh này, quả nhiên là “thân canh”!
Mà mấy vị cận thần, cũng không ngờ tới bệ hạ thật sự muốn xuống!
Tiễn Nguyệt Mặc còn theo sát hắn, đồng thời xuống dưới. Mấy vị phi tần khác, mặc dù không được sủng ái, mà bệ hạ và Thục phi cũng chưa bao giờ khiến các nàng thiếu thốn, mấy năm qua chưa bao giờ vì không được sủng mà bị dằn vặt, bệ hạ trái lại thường thưởng đồ tốt cho các nàng, bây giờ cũng tâm tình bình thản. Các nàng sớm đã được Tiễn Nguyệt Mặc nói trước, hôm nay đều mặc xiêm y nhẹ nhàng, dồn dập vịn tay cung nữ.
Triệu Tông từ trước đến giờ sinh sống ở thành thị, thóc và lúa mạch ban đầu thì không phân biệt được. Nhưng kiếp này bắt đầu làm Hoàng đế, hắn bắt đầu học mọi thức, bắt đầu tìm hiểu mọi thứ. Bây giờ cũng biết hai cái này khác nhau, nhưng hiện tại mới tháng hai, nếu là kiếp trước, cũng chính là tháng ba dương lịch, vẫn chưa tới mùa cấy mạ, hắn cũng chỉ có thể cày ruộng.
Mà ruộng đất này đã được xử lý gần xong rồi, mặc dù hắn thật sự xuống cày ruộng, chung quy vẫn chỉ làm dáng thôi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn cầm cày để xới mảnh đất bên cạnh, các phi tần học theo răm rắp, quan viên khác còn học mười phần.
Thôn dân bên cạnh từ lâu đã há hốc mồm, quan gia, nương tử trong cung cùng các đạt quan quý nhân, vậy mà thật sự cày cuốc mảnh ruộng rồi!
Đây quả nhiên là “thân canh” chân thật nhất từ trước tới nay.
Triệu Tông xới xong chỗ đất bên cạnh, đứng thẳng lên, liền cảm thấy eo mỏi, đi đứng đều đau.
Sức khỏe hắn không tốt, chưa bao giờ tập võ, nhiều lắm là dùng xong cơm, đi qua đi lại mấy bước trong sân thôi. Quen sống trong nhung lụa rồi, đâu thể làm mấy việc thế này? Kỳ thực lúc xới đất được một nửa, hắn đã cảm thấy có chút không khỏe, vẫn cứ cố chịu.
Hắn vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt tha thiết của các thôn dân, nhất thời cảm thấy nhiêu đây khổ chẳng là gì cả.
Hắn cười nói: “Năm nay chắc chắn bội thu.”
Các thôn dân nghe vậy, liền quỳ xuống tạ ơn.
Triệu Tông cười kêu đứng dậy, vì muốn giữ hình tượng trước mặt bách tính, hắn cố chịu đựng không cho Nhiễm Đào dìu.
Lúc này, trong thành trong nhà mới của Triệu Thế Tông, hắn mất một đêm, rốt cục vẽ xong tác phẩm, trên mặt cũng rốt cục lộ vẻ tươi cười.
Hắn thả bút vẽ xuống, hướng ra ngoài gọi người, Trà Hỷ đi vào.
Nhân Mặc vốn cũng không phải là nha hoàn bình thường, Mục Phù không có đây, nàng cũng phải quản lý kinh doanh trong kinh. Trà Hỷ đến, Triệu Thế Tông phân công, kêu nàng chủ yếu quản lý việc ngoài phủ.
Trà Hỷ tay bưng mật hoa thủy tiến vào, thở dài: “Tiểu lang quân, rốt cuộc ngài vẽ cái gì vậy, một đêm cũng không ngủ. Nếu như bị bệ hạ và Nhiễm Đào tỷ tỷ biết được, nô tỳ cũng bị mắng đó!”
Triệu Thế Tông vẫn nhớ năm đó Trà Hỷ đối tốt với hắn, Triệu Tông phái nàng sang đây, hắn còn rất vui vẻ.
Bây giờ hắn đang vui, vừa uống nước, vừa hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Nô tỳ mười tám rồi!”
“Bây giờ bệ hạ đem ngươi cho ta, ta cho ngươi đi lấy chồng nhé?”
Trà Hỷ kinh hãi đến biến sắc: “Là nô tỳ hầu hạ không tốt sao?”
Triệu Thế Tông cười: “Ta là vì tốt cho ngươi, mới muốn cho ngươi đi lấy chồng.”
Trà Hỷ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nô tỳ không lập gia đình, giống với Nhiễm Đào tỷ tỷ á. Nhiễm Đào tỷ tỷ hầu hạ bệ hạ cả đời, nô tỳ cũng hầu hạ ngài cả đời!”
Nhiễm Đào không định lấy chồng? Tiêu Đường làm sao đây?
Nhưng Triệu Thế Tông cũng không nghiên cứu sâu hơn, chờ tranh khô, tự tay hắn cuộn lại bức tranh, dùng dây thừng buộc chặt, tìm hộp gỗ đen nhã trí. Hắn cẩn thận để bức tranh vào, rồi xoay người đi rửa mặt, thay quần áo.
Lúc Trà Hỷ vấn tóc búi tóc cho hắn, vẫn kinh ngạc: “Tiểu lang quân, rốt cuộc ngài vẽ cái gì?”
Triệu Thế Tông cười không nói.
Buộc xong búi tóc, hắn cầm trâm cài tóc Triệu Tông cho cài lên tóc, quay người tự đi chọn quần áo.
Trà Hỷ càng buồn bực. Tiểu lang quân chưa bao giờ hỏi đến mấy cái này nha!
Triệu Thế Tông là biết mình chọc Triệu Tông giận, muốn đi dỗ Triệu Tông vui, hắn biết Triệu Tông thích gì, Triệu Tông cực kỳ lưu ý những thứ này. Hắn tất nhiên là muốn chuẩn bị cho mình chỉnh tề một chút, Triệu Tông sẽ bằng lòng gặp hắn, Triệu Tông nhìn thích rồi, cũng có thể sớm chút tha thứ cho hắn.
Hắn chọn xong xiêm y, thay, rồi ôm hộp gỗ đen, đi vào cung.
Chờ hắn đến ngoài cung, thái giám canh cửa kinh ngạc nói: “Tiểu lang quân! Sao lúc này ngài lại tiến cung?”
“…” Triệu Thế Tông không hiểu.
“Hay là bệ hạ có chuyện cần thông báo, phái ngài trở về?” Bọn họ cứ tưởng Triệu Thế Tông cũng cùng bệ hạ cùng ra ngoại thành.
“…”
Đoàn người Triệu Tông đã ra khỏi thành từ rất sớm, lúc này thừa dịp nắng đẹp trở về.
Ánh nắng ấm áp, chiếu vào trong xe ngựa cũng ấm, hắn buồn ngủ dựa lên tháp trong xe ngựa, lay động theo xe ngựa. Hôm nay xuất cung, ngồi xe ngựa bát giá, bố trí nghi trượng* đế vương, nhưng không dùng toàn bộ. Chỉ là dọn sạch ngự phố cùng mấy đường chính mà thôi. Xuất cung vốn là vì thân canh, vì thiên hạ cầu phúc, không đạo lý dằn vặt dân chúng.
*Nghi trượng: Vũ khí, quạt, dù, cờ… mà đội hộ vệ mang theo khi vua đi tuầnVì bố trí nghi trượng đế vương, Nhiễm Đào cũng không tiện ngồi xe ngựa với hắn, chỉ là ở bên ngoài xe.
Hắn đau chân, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng tự đấm mấy cái.
Thấy quẹo vào phố Tây rồi chỉ chốc lát nữa đã có thể về cung, Nhiễm Đào ở ngoài xe nhỏ giọng báo cáo cho hắn, hắn thở phào nhẹ nhõm, chỉ muốn mau mau trở về để ngâm mình thôi.
Đúng vào lúc này, đoàn xe đột nhiên ngừng lại, xe ngựa mặc dù không nhanh, nhưng cũng có quán tính. Triệu Tông nhào tới trước một cái, may là hắn nhanh chóng bám tay vịn phía sau, mới không bị hất ra.
Hắn lùi ra sau không ngừng thở dốc trên tháp, quả thực không muốn nói thêm gì, thầm nói đời này, với thể chất này, cũng không biết đến cùng có thể sống tới khi nào. Hắn đang muốn hỏi Nhiễm Đào có chuyện gì, Nhiễm Đào đã nhỏ giọng nói: “Bệ hạ! Tiểu lang quân đến!”
“…” Triệu Tông kỳ thực còn đang giận, nhưng cũng kinh ngạc, hắn cũng không về cung, lúc này chạy tới làm cái gì?
Hôm qua sở dĩ Triệu Thế Tông không chờ Triệu Tông nguôi giận đã trở về, là vì nhanh đi nghĩ biện pháp dỗ Triệu Tông vui.
Nhưng Triệu Tông là Hoàng đế, càng cái gì mà không có?
Hắn đi một vòng trên đường, không thấy có gì vừa ý, nên cũng không có mua. Vừa vặn cửa hàng trân bảo lấy cho hắn xem tác phẩm hội họa của danh gia, hắn nhớ Triệu Tông yêu thích hắn vẽ tranh, này mới có ý tưởng, quay người về nhà vẽ tranh.
Từ chiều hôm qua thẳng tới sáng hôm nay, mới coi như vẽ xong.
Vội vàng vào cung gặp Triệu Tông, ai ngờ hắn chẳng nói chẳng rằng, đã dẫn tất cả mọi người ra ngoại thành rồi! Rõ ràng vài ngày trước, Triệu Tông còn hỏi hắn nên chọn ngày nào thì tốt, bây giờ thì vứt hắn lại mà đi trước rồi.
Tất nhiên là hắn bị dọa rồi.
Hắn nghe bọn thái giám nói, quay người đã đuổi ra ngoại thành. Vì ngự phố và đường chính đề dọn người, cưỡi ngựa trên đường, nhanh cực kỳ. Thị vệ trông coi bên đường ban đầu còn muốn cản hắn, thị vệ trưởng lại nhận ra hắn, lập tức cho đi, sau đó cả một đường thông thuận.
ở đằng xa, hắn nhìn thấy đoàn xe, hắn nắm chặt dây cương, mạnh mẽ ngừng lại.
Ngựa của hắn kêu to một tiếng, phía trước ngựa của các thân vệ đi đầu không tốt hơn chỗ nào.
Nếu như hắn không phải là Triệu Thế Tông, là người mà ai cũng biết là người trong đầu quả tim của bệ hạ, các thân vệ này sợ là đã bắt hắn từ sớm.
Phía trước có tình huống đột ngột, Phúc Lộc lập tức dẫn người đi tới, đang hỏi: “Làm sao thế này?! —— Tiểu lang quân?”
Triệu Thế Tông từ trên ngựa đi xuống, trên mặt hiếm thấy có nôn nóng: “Bệ hạ đâu?”
Phúc Lộc sững sờ: “Bệ hạ ở trên xe đó.”
Triệu Thế Tông lấy một thứ từ trên lưng ngựa, muốn tiến lên trước.
Lúc này Phúc Lộc mới hoàn hồn, nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Tiểu lang quân, dù sao thế này cũng không hợp quy củ, nhiều người nhìn như vậy kìa, hãy chờ tiểu nhân đi bẩm báo một tiếng!” Phúc Lộc nói đặc biệt lớn, ý chỉ: Trước mặt nhiều người như vậy, ngài tốt xấu gì hãy diễn xíu đi!
Bước chân Triệu Thế Tông dừng lại. Hắn lại gấp đến độ quên mất quy củ?
Chỉ chốc lát, bên phía ngự giá lại có người chạy tới, hành lễ nhân tiện nói: “Tiểu lang quân, bệ hạ nói đã biết, muốn ngài cứ ở phía trước, về hồi cung.”
Ở phía trước? Cùng một đám người lạ? Chuyện này làm sao mà được?!
Hắn nhìn thấy Triệu Tông mới được nha! Hắn đã chọc giận người, sao có thể nào chờ ở phía trước?
Hắn lại nói: “Ta có lời cần nói với bệ hạ.”
“…” Người truyền lời không thể làm gì khác hơn là lại trở về.
Triệu Tông vừa nghe truyền lời, càng giận.
Không về cung chính là hắn, lúc này chết sống nhất định phải gặp mình cũng là hắn!
Triệu Tông hắn dễ gặp vậy sao?!
Trong lòng mặc dù giận, trong đầu mặc dù nghĩ như vậy, Triệu Tông cau mày ngồi im trong xe một lát, cuối cùng mở miệng nói: “Gọi hắn tới bên ngoài xe.”
“Vâng!”
Triệu Thế Tông được đáp lại, thở phào nhẹ nhõm, lập tức xoay người lên ngựa, ôm chặt hộp gỗ dài kia trong lòng ngực, đi đến bên sườn ngự giá của Triệu Tông.
Nhiễm Đào thầm nói, bệ hạ cùng tiểu lang quân ở chung cũng cực kỳ thú vị, sao lại trông không được tự nhiên nhỉ?
Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, nhường đường, kêu Triệu Thế Tông cưỡi ngựa đi bên cạnh.
Bên này cuối cùng cũng ổn thỏa rồi, Phúc Lộc la to một tiếng “Thượng giá”, đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước.
Bên sườn ngự giá của Triệu Tông, có thật nhiều con cháu quý tộc, trong đó có Triệu Thế Nguyên đại ca của Triệu Thế Tông.
Y ở phía sau Triệu Thế Tông, ngẩng đầu âm thầm nhìn hắn vài lần, trong lòng cũng có suy nghĩ. Y cùng với vị đệ đệ này từ nhỏ đến lớn gặp nhau không được mấy lần, lúc còn ở vương phủ, giữa hai người có sự khác biệt một trời một vực. Qua nhiều năm sau, giữa bọn họ vẫn có sự khác biệt một trời một vực.
Nhưng sự khác biệt này, lại bất đồng rồi.
Ngự giá sẽ vì hắn mà ngừng, mà bệ hạ một chút cũng không nổi giận? Còn kêu hắn đi bên cạnh xe?
Triệu Thế Nguyên cũng không khỏi nghĩ, vị thập nhất đệ đệ này rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể dỗ bệ hạ yêu thích hắn như thế. Y cũng phải học một ít, để giup Ngụy Quận vương phủ trở lại vinh quang? Chẳng lẽ là vì hắn có ngoại hình? Nhưng con cháu vương phủ ai cũng có ngoại hình không tệ mà!
Y rất khó hiểu.
Không chỉ Triệu Thế Nguyên nghĩ như vậy, những người khác người đều nghĩ như vậy.
Lúc này người người đều nhìn chằm chằm Triệu Thế Tông, Triệu Thế Tông cũng không tự biết, hắn ở ngoài xe, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ.”
Triệu Tông thầm “Hừ”, căn bản không để ý tới hắn.
“Bệ hạ, ta sai rồi.”
Triệu Tông càng giận, ba chữ “Ta sai rồi” nói một lần, hai lần, còn có tác dụng. Nói nhiều rồi có lợi ích gì? Thật sự coi Triệu Tông hắn vẫn tên ngốc dễ dụ ngày xưa?!
Triệu Tông vẫn không lên tiếng, mặt Triệu Thế Tông trở nên càng âm u.
Triệu Thế Tông ở trước mặt Triệu Tông thì ngoan cực kỳ, cứ như vẻ u ám cùng bá đạo trên người đã biến mất ráo. Mà lúc này Triệu Tông ngồi trong xe ngựa, vẻ âm u trên người hắn dần dần vây quanh hắn, người chú ý hắn cũng không dám nhìn nữa.
Mãi đến khi trở về cung, Triệu Tông trong xe cũng không để ý đến hắn, hắn liền một đường mặt âm trầm đến cửa cung.
Triệu Tông là Hoàng đế, xe ngựa có thể tiến vào, người khác thì không đi được. Triệu Thế Tông tung người xuống ngựa, ôm chặt cái hộp, vẫn như cũ theo sát xe ngựa, đi thẳng đến cửa Phúc Ninh Điện.
Triệu Tông không nghe thấy nhóc vô lương tâm nói chuyện, chỉ nghĩ là chắc không chịu được, nói không chừng đã không ở bên cạnh xe ngựa nữa rồi! Hắn lại không muốn đi hỏi. Hắn vừa giận, vừa ghét một bản thân xa lạ mà kỳ quái như vậy.
Cố tình chân lại đau cực kỳ, sau xe ngựa dừng lại, hắn buồn bực tự vén rèm lên, hắn đứng dậy muốn xuống xe ngựa.
Đám người Nhiễm Đào cũng không ngờ tới hắn đột nhiên xuống xe ngựa, xe ngựa còn chưa dừng hẳn. Triệu Tông chân vốn đang đau, hắn cúi người đi ra, bàn chân đột nhiên tê rần, cơ thể lệch đi, sắp rơi xuống xe ngựa luôn rồi. Đám Phúc Lộc sợ quá ngay lập tức nhào xuống đất, sẵn sàng làm đệm. Triệu Thế Tông lại trước một bước ném cái hộp trong lòng, nhanh chân tiến lên ôm eo Triệu Tông, ôm Triệu Tông vào trong ngực.
Triệu Tông bị doạ, ngẩn người ra, trong tai nghe thấy tiếng vật nặng rơi, hắn theo bản năng nhìn xuống đất.
Một cái hộp gỗ đen rơi xuống đất, đã mở ra, bức tranh trong đó rơi trên mặt đất, dây buộc bị sứt, bức tranh mở ra nửa bức.
Dưới ánh nắng trưa, trên bức tranh thế mà có một nam tử trẻ tuổi đang cười trong đình.