*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Bản vẽ phối cảnh trên mặt phẳng đã được gửi đi, đầu xuân là có thể khởi công.” Lương Như Trác dặn dò công việc xong, tháo tai nghe xuống đặt lên mặt bàn, tựa lên ghế công thái học thả lỏng, ngọn tóc còn nhỏ giọt nước, giọt nước chảy vào cổ áo choàng tắm.
Sân thượng được cải tạo thành một không gian mở rộng làm phòng làm việc riêng, phía tây được lắp đặt một bức tường thủy tinh. Vào ban đêm có thể nhìn toàn bộ cảnh đêm của thủ đô. Bên cạnh bàn làm việc chỉnh tề đặt mấy quyển hồ sơ dự án, phần trên cùng của ống đựng bút dạ cao một mét được xếp chồng lên nhau bằng những hình vẽ bằng tay.
Sau khi bữa tối của ngày hôm qua kết thúc, Lương Như Trác cũng không ở lại lâu, trước tiên trở về chỗ ở thường xuyên của mình.
Hắn biết anh trai hắn bỏ gì trong chén rượu kia, chỉ là không nghĩ tới, mình vốn định đánh rơi ly rượu kia làm Lương Tại Dã mất mặt thì lại có một cậu bé xinh đẹp chủ động chắn rượu cho hắn.
Oanh yến* bên cạnh Lương Tại Dã nhiều không đếm xuể nhưng đối với vị này, hắn lại quen thuộc hơn một chút, là một cậu bé được đón về nhà cũ từ hai năm trước, khi đó mới mười tám tuổi, ngũ quan rất tinh xảo, sắc mặt lại lộ ra một tia trắng bệch, bả vai gầy yếu như con bướm vào mùa thu.
(*莺燕: 1. Hoàng Oanh và Yến. Chỉ số chim mùa xuân.
2. Oanh Thiện Minh, Yến Thiện Vũ, bởi vì lấy “Oanh Yến” ví von ca cơ, vũ nữ hoặc gái mại da^ʍ.)
Trong một năm số lần Lương Như Trác về nhà có hạn nhưng trùng hợp là, lần nào về cũng đều có thể nhìn thấy cậu.
Ban đầu chú ý tới cậu là bởi vì có một lần về nhà cũ lấy mấy món đồ, vừa hay gặp cậu lau sàn nhà ở phòng khách, thịt lòng bàn tay không cẩn thận bị kẹp ở khe hở giữa cây lau nhà, cậu chỉ biết sợ hãi giậm chân, đau đến không biết làm sao.
Hắn qua giúp cậu vặn lỏng cây chổi, cậu bé kia ôm lòng bàn tay đỏ hoe của mình, nhìn vẻ mặt mơ mơ màng màng của cậu.
Lương Như Trác không nhịn được nhìn cậu một lúc: “Tôi không thường xuyên trở về, ở đây có băng keo cá nhân không?”
Không nghĩ tới chuyện này khiến cậu bé tử sửng sốt một chút, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, nước mắt tràn ra làm ướt hàng lông mi, lăn xuống cằm.
Đúng là rất thú vị, rõ ràng vừa rồi bị kẹp tay cũng không khóc.
Diện mạo ngây thơ ngoan ngoãn, trong ánh mắt lơ đãng toát ra vẻ yếu ớt bất lực, giống như con chó con đứng dưới mái hiên mưa bão chờ được nhặt đi, là loại chó con mà anh trai hắn thích.
Là một đứa trẻ rất hiền lành nhát gan. Hôm diễn ra bữa tối đó, hắn vừa vào cửa liền nhìn thấy cậu đang ở bên cạnh giá đỡ gỗ tử đàn ở đại sảnh thay Lương Tại Dã cho vẹt đuôi dài vàng lam ăn, cỏ cây nhiệt đới vây quanh quanh cậu, trong tiếng ồn ào của con vẹt quay đầu cười ngọt ngào với mình.
Con ngươi đen nhánh phát sáng, đôi mắt lá liễu, mềm mại đa tình như biết nói chuyện.
Tối hôm qua khi cậu bé chắn rượu cho hắn còn nói chuyện rất có chừng mực, chỉ có như vậy cũng không đắc tội ai, trước mặt không ít bằng hữu thân thích, bình thường anh em nhà họ Lương minh thương ám tiễn* nhưng cũng biết cho nhau mặt mũi.
(*Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: ý chỉ chơi đểu nhau.)
Điện thoại vừa mới đặt xuống lại vang lên, Lương Như Trác nhặt tai nghe lên, tay cầm bút, gẩy gẩy hai cái lên chậu cảnh pinus thunbergii.
“Đàn anh! Về nước cũng không nói một tiếng, em cũng không thể đi đón anh!” Giọng nói trẻ tuổi trong điện thoại sinh khí dồi dào, không nhìn người cũng tưởng tượng ra được dáng vẻ bọ chét của thằng nhóc Trần Vũ Nhiên kia: “Hẹn buổi đi ăn cơm đi, bọn em đều chờ anh.”
“Nghe nói vừa mới lên làm tổng biên tập của đoàn đội, chúc mừng.” Lương Như Trác rắc chút nước cho cây cảnh, thảnh thơi nằm trên ghế: “Đã phân tích sân bãi chưa?”
“Đừng, nếu anh hỏi cái này thì không có cách nào trò chuyện đâu, vậy em hỏi anh, có bạn gái chưa? Không cần quan tâm cô gái ngoại quốc hay là chàng trai ngoại quốc, mang đến cho em xem một chút đi.”
Lương Như Trác bật cười, ánh đèn bàn lạnh lẽo tạo nên một bóng râm bên sống mũi thẳng tắp.
Hắn thất thần nhìn chậu cảnh, trước mắt bỗng nhiên hiện lên hình ảnh sống lưng nhỏ gầy của cậu bé kia, cùng hình ảnh cậu ngửa đầu uống rượu, hình ảnh áo dệt kim trắng mỏng manh bao trùm, tựa như một con ruồi nhỏ tắm gội ánh sương mai nhẹ nhàng rung động cánh.
“Được rồi, nếu có thời gian. Cụ ông nhà chúng tôi sắp không ổn rồi, tôi trở về là có việc cần làm.”
“Được rồi.”
Sáng hôm sau là Văn Linh có thể rời giường hoạt động, đều là vết thương ngoài da, dưới lớp quần áo cũng không lộ ra được.
Mỗi cuối tuần tâm trạng của Văn Linh đều rất tốt, thu dọn túi xách chuẩn bị trở về trường học, lấy bài tập vẽ xong cất vào trong túi tài liệu, lấy trong ngăn kéo dưới gầm giường lấy một hộp đựng màu nước đóng gói lại rồi mang đi.
Trong ngăn kéo có đầy đủ các thương hiệu họa cụ khác nhau, phiên bản giới hạn của hãng Senneliner kỷ niệm một trăm hai lăm gồm ba mươi màu đặt trong hộp gỗ nằm trong góc ăn tro*, một hộp màu nước White Nights cũ đã sử dụng hết nhưng được lau sạch không một vết bụi, trên hộp màu nước cậu có dấu hiệu bị thấm nước, chắc là đã từng bị ném vào nước.
Thật ra từ vật chất mà nói, quả thật Lương Tại Dã chưa từng bạc đãi cậu, cứ như người thống trị tàn bạo cho thứ dân một ân huệ nhỏ, còn thuận tiện sử dụng bạo lực với mình. Văn Linh cũng làm đủ công việc của một con chim hoàng yến, tiếp nhận ân huệ, tùy ý đối phương sắp đặt.
Văn Linh kẹp cặp sách, vừa đeo găng tay vừa xuống lầu, cầu mong Lương Tại Dã đừng trong phòng khách, cũng đừng ở phòng tiếp khách, tốt nhất là đến công ty tăng ca hoặc đi bên ngoài bàn chuyện làm ăn, nếu có thể bận tầm nửa tháng thì quá tốt.
Quả nhiên, trong phòng tiếp khách lại tràn ngập mùi xì gà quen thuộc.
Tầm mắt Văn Linh xuyên qua khe cửa quan sát Lương Tại Dã, Lương Tại Dã đang nằm trên ghế sofa da lười biếng xem một quyển tạp chí kinh doanh, chậm rãi hút một điếu Hiba.
Cậu lặng lẽ đi ngang qua cánh cửa mở rộng, ngồi xổm xuống mở tủ giày tìm giày của mình. Găng tay da đặt trên đùi bị rơi ra nhưng cậu hoàn toàn không có cảm giác.
Cửa lớn bỗng nhiên bị đẩy ra, một luồng gió lạnh kèm theo tuyết mỏng thổi vào, quản gia khom người đưa khách vào nhà trong.
Mãi đến khi ngửi được một mùi hương cực kỳ nhạt nhẽo nhưng quen thuộc đến gần mình, Văn Linh sửng sốt một chút, quay đầu lại liền thấy Lương Như Trác ngồi xổm xuống nhặt găng tay của mình lên, chống tay đưa tới trước mặt mình.
Hắn chỉ đưa tới mà đã khiến Văn Linh suy nghĩ nhiều, chờ sau khi Lương Như Trác trực tiếp đeo bao tay cho cậu, mới phát giác vô cùng không ổn. Nhưng lúc ấy đầu óc cậu đã ngừng hoạt động, chỉ nhớ rõ hình như cổ tay mình cọ vào ngón tay Lương Như Trác, giống như cọ qua một viên trân châu ấm áp.
Sau khi cửa lớn đóng lại, nhiệt độ ở cửa liền tăng lên, Lương Như Trác vẫn nhìn cậu, cậu vô thức nói lời cảm ơn nhưng không đáp lại ánh mắt của hắn, chỉ giả vờ vô tình nhấc cổ áo len lên muốn che đi hai má ửng hồng.
“Không cần cảm ơn.” Khóe môi Lương Như Trác trời sinh mang theo nụ cười, khi cười nhạt càng có vẻ dịu dàng. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Lương Như Trác đã đem thiện ý đối với tòa nhà cũ này cho cậu.
Văn Linh nghĩ đến việc trở về có thể vẽ một bó bách hợp đuôi hồ không nhiễm chút bụi trần, dù là suốt một tuần cũng có thể ngâm mình trong phòng tranh hưởng thụ chút niềm vui bí ẩn này, bỗng nhiên bị tiếng người giúp việc sửa sang lại đĩa đánh thức, phát hiện mình đã đứng lên khe cửa phòng tiếp khách, tầm mắt dính chặt trên người Lương Như Trác.
Ngay sau đó bị âm thanh truyền đến từ phòng khách gọi hồn về, cậu nghe thấy Lương Tại Dã nói “kêu Văn Linh vào đây”, cậu lập tức rùng mình một cái.
Người giúp việc nghe theo mệnh lệnh của Lương Tại Dã đi ra, đυ.ng phải Văn Linh chưa kịp chạy trốn.
Yết hầu Văn Linh giật giật, tháo găng tay và cặp sách, gian khổ đi vào.
Lương Tại Dã đặt tạp chí xuống, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Văn Linh một cái, bả vai Văn Linh run rẩy, dường bị ánh mắt trầm ngâm này gọt mất một miếng thịt, l*иg ngực khó chịu giống như dùng túi nilon dán miệng mũi lại.
“Chú Dã.” Văn Linh xách cặp sách lên: “Bài tập về nhà của em còn chưa vẽ xong, phải về sớm một chút.” Cậu bắt đầu dời tầm mắt, nói đến việc đi học dường như có thể khiến mình hơi sạch sẽ một chút.
Mùi xì gà xông vào mũi, khói lượn lờ trong phòng tiếp khách khiến cậu nảy sinh một loại căng thẳng khác với sợ hãi.
May mắn là hồi sáng khi cậu tắm rửa cậu dùng một miếng xà phòng tắm có mùi rất nhạt, mùi thơm cũng không phù phiếm. Trong đầu Văn Linh bất giác trống rỗng, cho dù ngồi xung quanh ai cậu cũng không thèm liếc mắt một cái, một lòng chờ mong trò hề này có thể sớm chấm dứt, mong có thể nhanh chóng đi ra ngoài.
Lương Tại Dã thay đổi sự ngang ngược ngày thường, nắm lấy tay Văn Linh, kéo cậu ngồi lên đùi mình, bàn tay có một vết chai mỏng nắm giữ eo cậu, dễ dàng cố định Văn Linh đang giãy dụa vào trong ngực, nâng cằm về phía Lương Như Trác: “Qua đây, chào chị dâu nhỏ của cậu.”
Văn Linh nặng nề xoay lòng bàn tay một chút, theo bản năng nhếch khóe miệng mỉm cười nhưng gương mặt trắng bệch.
“Chú Dã. Là người giám hộ của tôi.” Văn Linh nhẹ giọng giải thích. Điều cậu nói là sự thật nhưng cậu vẫn chột dạ như cũ.
Cậu không nhìn Lương Như Trác nhưng phỏng đoán lúc này trong ánh mắt của Lương Như Trác hẳn là bao hàm một loại cảm giác đồng cảm hoặc khinh thường nào đó. Vì thế Văn Linh đờ đẫn nhìn hoa Wintersweet* ngoài cửa sổ, yên lặng đếm số hoa năm nay nở nhiều hơn số hoa năm ngoái bao nhiêu đóa.
(* là hoa này