Lúc về Văn Linh tự gọi xe về nhà cũ, lúc vào cửa liền nghe mấy người giúp việc nói chuyện, nói tối hôm qua sau khi bữa cơm gia đình vừa kết thúc, cậu hai liền lên xe do tài xế của mình lái rồi về nhà riêng, không ở nhà này. Vì vậy cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Dường như Lương Tại Dã vẫn đang ở nhà, trong phòng khách tràn ra một mùi xì gà khiến người ta sặc, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười đùa trào phúng. Lương Tại Dã đang cùng mấy người bạn trò chuyện về bữa cơm gia đình tối hôm qua.
Một phòng đầy loại hồ bằng cẩu hữu tụ tập theo bầy. Văn Linh nhìn xuyên qua khe cửa thấy hai gương mặt quen thuộc, trong lòng lại trở nên căng thẳng, cẩn thận xách dép lê của mình lên, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng bước chân nào, nhanh chóng bỏ bình giữ nhiệt đã rửa sạch vào tủ bát sau đó nhanh chân đi qua cửa phòng khách mở rộng, nhón chân chạy lên lầu. Khoảnh khắc đóng cửa lại liền thở phào nhẹ nhõm như khi nhỏ chạy thoát được khỏi cái hẻm đầy sói.
Lương Tại Dã nhàn nhã tựa lưng lên sofa, đôi chân dài đan chéo gác lên vòng tay gỗ trên bàn trà, phân tâm liếc nhìn thiếu niên lẻn qua cửa, gọi người giúp việc đi đưa chút thức ăn cho cậu.
Bạn bè tò mò hỏi ai đã trở lại, Lương Tại Dã ngẩn người phun ra một làn khói: “Cún nhỏ tôi nuôi, chừng nào tâm trạng tốt sẽ ôm ra cho mấy cậu nhìn.”
Trong phòng tiếp khách lại vang lên một loạt tiếng cười.
Cuối cùng cũng được nằm trên giường mình, Văn Linh ôm gối khó khăn xoay người. Cậu ngủ trên giường đôi nhưng người gầy yếu, nên khi cậu cuộn tròn người khiến chiếc giường chút lớn.
“Gâu.” Văn Linh dùng sức vùi đầu vào gối, cắn một bên gối nghiến răng. Chó con thì chó con, cậu cũng không quan tâm lắm.
Cậu cứ không yên chỉ ngủ được mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại cả người vẫn còn mơ mơ màng màng, một lúc lâu mới phát hiện mình đã được bôi thuốc nhưng giống như là tùy tiện bôi, bình thuốc còn ném lung tung. Xem ra Lương Tại Dã từng qua đây, chỉ đơn giản nhìn xem thú cưng nhỏ của mình còn thở dốc hay không.
Cậu giãy dụa đứng lên lấy từ trong tủ ra một tấm thảm, lót dưới người để tránh cọ thuốc lên ga giường, sau đó giơ tay sờ tầng dưới cùng của ngăn kéo, mò mẫm tìm kiếm giữa một đống bình thuốc.
Từ khi sinh ra Văn Linh đã yếu ớt sẵn, kéo theo một cơ thể ốm yếu đi vào nhà họ Lương. Hai năm qua uống thuốc nhiều hơn cơm, cũng nuôi được chút tinh thần. Trên bình thuốc nhập khẩu viết đầy chữ nước ngoài, về phương diện này Lương Tại Dã chưa bao giờ tiếc tiền, dù sao cơ thể cũng quá yếu nên không chịu nổi sự giày vò của hắn ta.
Văn Linh lục lọi một lúc, lấy từ góc ngăn kéo ra một cái cúc áo màu xanh đậm rồi nắm chặt trong tay.
Cậu đang thất thần ngồi ở mép giường, bỗng nhiên người giúp việc đẩy cửa ra hỏi có cần quét dọn hay không. Văn Linh ngạc nhiên, nhanh chóng chui vào trong chăn che đi vết bầm tím toàn thân, hai cổ tay sưng để sau lưng, tấm chăn lông vịt không cẩn thận cọ cọ lên vết thương, đau đến mức như tưới một thìa nước nóng lên vậy.
“Không cần, đừng động đến đồ đạc của tôi.” Văn Linh giấu hai tay, nhướn mày ra vẻ nghiêm khắc, cứ như cậu là chủ nhân của ngôi nhà này vậy.
Người hầu mới tới sợ hãi gật gật đầu, nói xin lỗi rồi lui ra ngoài.
Nhưng người giúp việc lớn tuổi trong nhà đều mang theo sự thương hại giữ lại chút thể diện cho Văn Linh nên sẽ không đẩy cửa phòng ngủ của Văn Linh ra, bởi vì đứa nhỏ kia luôn trốn ở bên trong, không phải đang uống thuốc mà là bôi thuốc cho cơ thể đầy thương tích của mình.
Mấy năm trước cụ ông Lương trúng gió, một đống loại bệnh hỗn tạp liền theo đó chạy ra ngoài, vẫn luôn nằm liệt giường không dậy nổi nên không quản được vị cậu cả vô pháp vô thiên nhà mình này, trơ mắt nhìn Lương Tại Dã tiêu sái ly hôn, còn nuôi con chim hoàng yến bệnh tật này trong nhà gần hai năm. Ông cụ tức đến không muốn quản nữa, chỉ biết suốt ngày lẩm bẩm Như Trác, quanh năm suốt tháng cũng ngóng trông đứa con thứ bảo bối mãi không trở về này đại.
Đợi đến khi cánh cửa lại bị đóng lại, Văn Linh thành kính nắm chặt cúc áo kề sát gò má, dường như có cảm giác ấm áp xuyên thấu qua lòng bàn tay.
Chuyện về cái cúc áo này là chuyện xảy ra vào một năm trước.
Mùa đông lạnh lẽo ở phương bắc không phải ai cũng có thể chịu đựng được, thường có thể nghe thấy tin tức có người nửa đêm uống say rượu nằm ở ven đường bị đông lạnh chết, âm 230 độ. Cho dù mặc áo lông vũ dày thì khí lạnh kia cũng chui vào trong xương cốt, hắt chén nước vừa rơi xuống đất đã thành cục đá vỡ vụn.
Văn Linh chỉ mặc một bộ đồ ngủ lụa, dùng sức quấn chặt muốn miễn cưỡng chống đỡ làn gió lạnh thấu xương, gió lạnh không hề bị ngăn cản nên thổi lên làn da dán sát vào áo ngủ. Cậu chỉ có thể vô lực ngồi ở cửa nhà cũ của nhà họ Lương, chờ chừng nào Lương Tại Dã hết giận thì cho cậu vào.
Cậu đã giải thích là sinh nhật của bạn cùng lớp, lúc ca hát có chút quên thời gian, khi về nhà đã là chín giờ tối.
Lương Tại Dã vốn không tức giận như vậy, chỉ nghiêm mặt dạy cậu vài câu rồi bảo cậu nhanh đi tắm rửa sau đó vào phòng ngủ tìm hắn ta. Nhưng khi Văn Linh thay đồ ngủ muốn vào phòng tắm, Lương Tại Dã mới chú ý dưới cằm trắng nõn của cậu có một dấu son môi, sắc mặt liền trở nên âm u.
Văn Khuyển tự biết không hợp lý nhưng vẫn cẩn thận giải thích, chỉ là cậu thua trò thật hay thách nên bị các bạn học đùa giỡn. Cậu lại quên rửa.
Gần 10 giờ tối, Lương Tại Dã đập gạt tàn thuốc bảo cậu cút đi.
Văn Linh nghe lời lăn ra, ngồi ở cửa chờ cậu cả Lương rủ lòng từ bi cho cậu lăn vào.
Thật ra từ khi lên đại học, chuyện cậu cần phải chịu đựng không có nhiều như vậy, ngoại trừ việc phải hầu hạ vị kim chủ trong nhà hài lòng, những chuyện sinh hoạt còn lại khiến cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn, chỉ cần có thể tiếp tục vẽ tranh, cậu không có tư cách soi mói.
Các cô gái cùng khia đều ít nhiều thèm muốn cậu — nam sinh kia khoanh chân tùy tiện tìm một góc ngồi vẽ vật thực, sườn mặt hơi tái nhợt chăm chú nhìn bảng vẽ hết sức mê người, sau khi quay đầu nhìn trong nháy mắt mắt liễu cong cong cười rộ lên, ánh mắt giống như một hồ băng tan chảy.
Áo sơ mi cậu mặc trong áo khoác mộc mạc thường xuyên thay đổi thành các loại thương hiệu xa xỉ, mỗi một bài tập cũng thường nhận được điểm số cao nhất, trở thành khách thường trú trên tường triển lãm bài tập. Trong học viện mỹ thuật có không ít con cháu quý tộc theo học nhưng các bạn học luôn tràn ngập tò mò về Văn Linh, có lẽ là bởi vì tính cách của cậu luôn có chút khác biệt.
Văn Linh biết suy đoán sau lưng các bạn học, cũng thường không nhịn được mà suy nghĩ, nếu có một ngày học sinh giỏi trong lòng bọn họ rơi xuống bùn, tất cả mọi người đều biết cậu là một món hàng rẻ tiền bị cậu cả nhà họ Lương gia mua về để thao thì trên mặt sẽ có biểu cảm gì.
Nhớ tới cái loại biểu cảm vô cùng ghê tởm này, Văn Linh liền muốn cười.
Ngày đó vừa hay Lương Như Trác làm xong việc trở về đi ngang qua cửa nhà, thấy bên ngoài nhà cũ có một thiếu niên gầy yếu, trong đêm âm hai mươi – ba mươi độ mặc một bộ áo ngủ lụa mỏng manh.
Lương Như Trác không phải là người thích xen vào việc của người khác, coi như là một con chó nhỏ sắp chết cóng, cho dù trên cổ treo biển viết tên Lương Tại Dã, hắn cũng quyết không động lòng trắc ẩn.
Nhưng tầm mắt bất lực mờ mịt của thiếu niên kia xuyên qua cửa sổ xe nhìn vào, môi tím tái, hẳn là bị đông lạnh rồi. Cậu khoanh tay ngồi trên bậc thềm đầy gió lạnh, không khác gì động vật nhỏ lưu lạc đang co rúm lại trong hộp giấy.
Lương Như Trác giật mình, thường ngày anh trai hắn cũng khá ác. Nhớ tới khi còn bé mình cũng bị Lương Tại Dã đẩy ra cửa rồi khóa trái cửa, vào đêm đông giá rét, mình chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản đứng ngoài cửa lạnh đến mức run lẩy bẩy, Lương Tại Dã lại nói với cha mẹ là em trai đi tụ tập với bạn học, tối nay không trở về.
Có một anh trai như vậy đã là bất hạnh, nếu thế có một kim chủ tùy ý làm bậy như Lương Tại Dã cũng rất vất vả.
Nhắc tới chuyện cũ, Lương Như Trác luôn không khỏi bực bội, khi lấy lại tinh thần lại thì đã xuống xe, khép chân ôm thiếu niên run rẩy vào trong ngực.
Cậu sắp đông lạnh luôn rồi, trên lông mi hiện một lớp sương mỏng, ánh mắt chậm chạp, cơ thể nhược yếu tái nhợt, giống như một con búp bê được tạc từ thủy tinh, không khóc không quấy bị vứt bỏ trên mặt đất.
Đêm khuya là lúc dễ dàng đa sầu đa cảm nhất, dễ dàng làm chút chuyện xúc động mà ban ngày không làm được, ôm Văn Linh cũng chỉ là một ý nghĩ sai thì hỏng hết khi bế lên xe rồi vẫn cảm thấy có chút phiền toái.
Lương Như Trác bảo tài xế tăng nhiệt độ lên một chút, đặt hai tay lên mặt Văn Linh, phát hiện hai má và trán đã nóng lên.
Hắn bảo tài xế đến bệnh viện trước, tài xế nhiều chuyện nhắc nhở một câu: “Nếu ngài đưa người đi, chiếu theo tính cách của anh trai ngài nhất định sẽ gây khó dễ với ngài.”
“Đi đi.”
Nếu đã bế lên rồi thì cũng không có đạo lý ném xuống nữa.
Đầu ngón tay đông cứng của Văn Linh khôi phục một chút xúc giác, khẽ nắm chặt áo sơ mi của Lương Như Trác, theo bản năng chui vào trong ngực hắn, hấp thu nhiệt khí ngực thẩm thấu ra.
Sống lưng bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp, thong thả vỗ cậu như dỗ dành đứa nhỏ.
Đây là động tác theo bản năng của Lương Như Trác, bởi vì thiếu niên trong ngực vẫn luôn phát run, còn không ngừng chui vào chỗ ấm áp, rất giống một đứa nhỏ cần an ủi.
Hắn không biết nơi hắn để là ở đâu nhưng dưới lớp áo là vết bầm dập do Lương Tại Dã dùng gạt tàn đập ra, hắn vỗ một cái, Văn Linh liền đau một chút nhưng vẫn nhẫn nhịn không lên tiếng.
Lúc được bế lên, Văn Linh cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của hắn, bất đắc dĩ ánh mắt lạnh đến mức không nghe sai khiến, dùng sức chớp chớp, sương hoa rơi vào trong mắt, hóa thành một tầng lệ mỏng.
Đã lâu lắm rồi không ai chịu dịu dàng an ủi cậu như vậy, người đàn ông ôm cậu giống như đang bảo vệ một con dê nhỏ mới nhặt được.
Nhưng mà mới được bế một chút, cậu bắt đầu ảo tưởng mình được mang về một ngôi nhà ấm áp.
Văn Linh dứt khoát quên đau, cẩn thận lặng lẽ mở mắt đánh giá hắn. Dưới ánh trăng, ánh mắt Lương Như Trác càng sâu như hồ nước, bên trong ngâm một vầng trăng lưỡi liềm.
Có một vết sẹo nông ở tai hắn.
Văn Linh sửng sốt một chút, lập tức rũ mí mắt xuống, bàn tay nắm chặt cổ áo Lương Như Cân lặng lẽ buông ra nắm thành quyền rồi vuốt phẳng nếp gấp bị mình nắm lấy, không dám yên tâm thoải mái nằm trong lòng hắn, chỉ sợ đế giày đầy bùn của mình vấy bẩn trăng trong nước.
Cậu nhẹ nhàng hô hấp, không dám nói chuyện cũng không dám nhúc nhích, khiến mình giống như một thứ rách nát nhặt về không đáng chú ý, lại sợ giống như thứ đồ rách nát bị ném ra ngoài cửa sổ.
Lương Như Trác cảm giác được nhịp tim sợ hãi của người trong ngực, vì thế siết chặt cánh tay nhẹ nhàng vỗ. Ánh mắt lơ đãng đảo qua mặt cậu, lần đầu tiên cách gần như vậy quan sát thiếu niên này, khi lông mi cậu run rẩy tựa như đang cố ý trêu chọc cái gì đó, làm cho người ta cảm thấy có chút ngứa.
“Lương Tại Dã thường gây khó dễ cho tôi, cũng không phải ngày một ngày hai.” Không biết là thuận miệng nói với tài xế hay là nói cho Văn Linh nghe, động tác vỗ lưng của Lương Như Trác vẫn không dừng lại, dùng động tác giúp cậu yên tâm.
Hắn đưa Văn Linh bị sốt cao đến bệnh viện, gọi điện thoại cho Lương Tại Dã bảo hắn ta đến đón người: “Có một đứa trẻ suýt chết cóng ở cửa nhà cũ, anh tới xem có nhận ra hay không.”
Lương Như Trác cúi người sờ sờ gương mặt nóng bỏng của Văn Linh, gương mặt nhỏ nhắn khi bị bệnh lại có vẻ sạch sẽ mềm mại.
Hắn nhìn cậu chằm chằm một lúc, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên lông mi Văn Linh.
Khi đó Văn Linh bị sốt đến mức có chút hồ đồ, trong giấc ngủ nắm chặt ống tay áo Lương Như Trác. Đến khi tỉnh lại, trong lòng bàn tay chỉ nắm chặt một cái cúc áo.
Cậu vẫn giữ cho đến bây giờ, lại còn giấu rất kín.
Văn Linh nhắm mắt nằm nghiêng, vùi đầu vào gối, nhếch môi thì thào chờ mong.
“Tháng sau cũng về nhà ăn cơm đi.”
Tôi sẽ chắn rượu cho anh, đừng không về.